Ta Không Muốn Làm Mẹ Kế

Khương Bính Thăng nghe thấy chuyện này thì lập tức nhìn Thẩm Đường một cái, sau đó cười hai tiếng rồi nói: “Được rồi, đúng lúc thầy đang rảnh rỗi, để thầy đi ra ngoài với em, nếu thật sự Cố Thịnh đã trở về thì đúng lúc chúng ta có thể cùng đi ăn cơm, đã lâu không gặp thằng bé rồi.”

“Vâng.” Thẩm Đường cười đáp lại một câu.

Khương Bính Thăng đi ở đằng trước, Thẩm Đường tụt lại phía sau giáo sư Khương khoảng nửa bước chân, hai người cùng nhau đi về phía cổng trường đại học Bắc Kinh.

Ở cổng trường, Cố Thịnh bị rất nhiều người nhìn, có cả nam lẫn nữa, con gái thì đỏ mặt nhìn anh, còn con trai thì tỏ ra đau khổ vì mình vừa đánh mất mối tình đầu.

Hu hu hu, yêu thầm thì cũng là yêu, để bọn họ khổ sở một chút đi.

Cố Thịnh không có phản ứng gì trước ánh mắt của mọi người mà vẫn vô cảm đứng ở đó, thỉnh thoảng sẽ nhìn về phía cổng trường, anh tập trung chờ bạn gái.

Khi Thẩm Đường và Khương Bính Thăng đi ra thì lập tức nhìn thấy một đám người đang nhìn Cố Thịnh với ánh mắt nóng rực.

Khi thấy Cố Thịnh đột nhiên xuất hiện, Thẩm Đường lập tức nở nụ cười nhẹ.

Nụ cười ngọt ngào này của Thẩm Đường dường như khiến trái tim của Cố Thịnh mềm nhũn.

Đôi chân dài của anh cất bước tới trước mặt hai người Thẩm Đường và Khương Bính Thăng, sau đó trầm giọng nói: “Ông ngoại, Đường Đường.”

“Ừm, về rồi thì tốt, về nhà chưa?” Khương Bính Thăng nhìn thoáng qua Cố Thịnh, khi thấy Cố Thịnh đã thay quân trang thì mới hỏi như vậy.

Cố Thịnh nghe thấy giáo sư Khương nói vậy, anh khẽ gật đầu: “Sáng nay mới về, con từ nhà đi.”

“Thế thì chưa ăn cơm trưa đúng không? Vậy cùng nhau đi ăn đi, đúng lúc ông và Đường Đường cũng chưa ăn.” Khương Bính Thăng nói.

Giáo sư Khương vừa nói vậy, sắc mặt của Cố Thịnh lập tức trở nên cứng ngắc.

Ông cụ đã nói như thế rồi, anh có thể từ chối được sao?

Thật ra anh chỉ muốn ở chung với Thẩm Đường thôi, bọn họ đã lâu không gặp nhau rồi, anh muốn ở cùng với cô gái nhà mình, sao lại khó như vậy chứ?

Trong lòng Cố Thịnh cảm thấy oán hận, nhưng trên mặt lại không hề biểu hiện ra, anh ngước mắt lên nhìn giáo sư Khương rồi hỏi: “Ông ngoại, bà ngoại ở nhà đã nấu cơm rồi? Nếu không ông về nhà ăn cơm đi?”

Giáo sư Khương lại không hiểu được ý của Cố Thịnh, hơn nữa ông cụ còn đáp lại: “Không sao đâu, hôm nay bà ngoại cháu ra ngoài ăn với bạn, đúng lúc ông vẫn chưa ăn cơm trưa, lúc đầu định tùy tiện ăn chút gì đó, nhưng không ngờ lại thấy con về, vừa lúc, chúng ta cùng đi ăn trưa đi.”

Trong lòng Cố Thịnh cảm thấy rất bất đắc dĩ, anh ấm ức thầm đáp lại một câu: Chẳng lẽ trở về còn phải chọn thời gian sao?

Thẩm Đường đứng bên cạnh nhận ra Cố Thịnh có hơi u oán, nụ cười của cô càng trở nên rực rỡ hơn, cô lén lút giơ tay kéo tay áo của anh ở nơi giáo sư Khương không nhìn thấy.

Nhận thấy động tác nhỏ của Thẩm Đường, Cố Thịnh mới thôi một vài suy nghĩ.

Trước khi đi Cố Thịnh đã luyện tập trước, còn chọn một nhà hàng có bầu không khí không tệ, nhưng người tính không bằng trời tính, bây giờ có thêm một người là giáo sư Khương, anh vẫn nên thành thật thì tốt hơn.

Còn mỹ nam kế hả?

Ôi trời, dám biểu diễn mỹ nam kế trước mặt giáo sư Khương, sợ là cái chân chó này không giữ được mất.

Ba người cùng đi tới nhà hàng, cả một bữa cơm, thỉnh thoảng Cố Thịnh lại nhìn Thẩm Đường, ánh mắt này, cho dù giáo sư Khương muốn giả vờ không nhìn thấy cũng không được.

Giáo sư Khương bắt gặp ánh mắt ai oán của cháu trai, ông cụ vô thức nhận ra hình như mình đã vô tình làm bóng đèn thì phải?

Ôi trời, thật sự là...

Đáng ra nên phản ứng sớm hơn mới đúng, nếu ông cụ kịp thời nhận ra thì ông cụ chắc chắn sẽ không trì hoãn buổi hẹn hò của đôi thanh niên này.

Nhìn ánh mắt của Cố Thịnh càng ngày càng ai oán, giáo sư Khương yên lặng cúi đầu.

Ừm, ông cụ vẫn nên cúi đầu ăn tiếp thôi, ánh mắt của cháu trai thật sự khiến giáo sư Khương cảm thấy rất chột dạ.

Kết thúc bữa cơm, giáo sư Khương nóng lòng muốn rời đi, trước khi đi, ông cụ còn nhìn Cố Thịnh rồi nhắc nhở Thẩm Đường chiều nay đừng quên về trường để đến lớp học.

Giáo sư Khương vừa rời đi, khi cửa phòng riêng vừa được đóng lại, Thẩm Đường đột nhiên cảm thấy cơ thể của mình đột nhiên bay lên không trung, đến khi Thẩm Đường ngơ ngác ngẩng đầu lên, cô mới phát hiện mình đang được Cố Thịnh ôm vào lòng.

Trên người chàng trai vẫn là hơi thở mà cô quen thuộc, tuy cái ghế được đổi thành cái đùi cứng rắn của người đàn ông, nhưng Thẩm Đường không cảm thấy không tự nhiên một chút nào, mà cô còn nhàn nhã tựa cả người ra đằng sau, cơ thể nhỏ nhắn xinh xắn của cô tựa vào trong n.g.ự.c Cố Thịnh, lúm đồng tiền ngọt ngào trên mặt đã xuất hiện.

Cuối cùng đã ôm được cô gái mà bản thân nhớ nhung vào lòng, Cố Thịnh thở dài một hơi, anh tựa cằm lên đỉnh đầu của cô gái, ngửi mùi thơm trên mái tóc cô, rồi lại dùng cằm xoa đầu cô, trong động tác đã thể hiện ra biết bao niềm nhớ nhung.

Bị người đàn ông xoa tóc như vậy, Thẩm Đường không nhịn được mà bật cười, cô đưa tay lên, bàn tay trắng nõn sờ mấy sợi râu ở dưới cằm của người đàn ông, cảm giác hơi ngứa khiến Thẩm Đường tò mò ngẩng đầu lên và nhìn thấy chiếc cắm gợi cảm và đôi môi mỏng ơ trên.

Ừm, người đàn ông này nhìn thế nào cũng thấy hợp với khẩu vị của cô, bất cứ điểm nào cũng khiến cô phải cảm thấy người đàn ông này được xây dựng dựa theo sở thích của mình.

Tâm linh tương thôi, đôi nam nữ chạm mắt nhau, trong bầu không khí đột nhiên ấm áp hơn.

Ngón tay hơi thô của Cố Thịnh khẽ vuốt ve phần thịt mềm mại ở gáy Thẩm Đường, anh nghiêng đầu về phía trước, đôi môi mỏng chạm vào đôi môi đỏ mọng kia, nếm thử mùi vị ở đó.

Thẩm Đường nhắm mắt lại, cánh tay mảnh khảnh của cô duỗi ra ôm lấy cổ của người đàn ông, ngẩng đầu lên đón nhận nụ hôn của anh.

Chỉ chốc lát sau, nụ hôn của người đàn ông vốn dịu dàng dần trở nên bá đạo...

eyJpdiI6IkN3MHlCWXhObnVhYlV1Z2xSY2lVTkE9PSIsInZhbHVlIjoiUlB6NjNDZno5UGFZNks0MngxNHRoMnl3SFNHalZoSXFZUmM2ZmJNekhiSXA5OG8yV3l4U0VYeng1Y01zOW9kSW1sVWlEVGVadG1UV0xYRDIxRThIeklVSVBHTlA1U3hQU1N6VVFvQjE2bHgxRk9tbWpCUWNuWXpCaXZHSEViVTBScUJDWVpxWm5lMjRFUldpdTJCc2dVZVpXcVlRZ1dLM0NWZENZZ3F0V2RNajVrU2JPWVp2MGwxYktzRlhRVzVaS3Y3XC9QU0I3Q1F5MlhqODExbmdRTUtzT0dQRUVkUjg4cVNmNGxCMDF6ZTFTMHRtSzdiZmVLRFdTRHJYaVFGVW9XcHNQREw3UTZJQUhCK1BxMnd4SXBla2pNYUIxb09oV0ZvRVZmS2dma1dYUmVENWk5aHBvMlI0VnhkbFVPSUZGK0orWW9rNWhZQThrWEFObzJnRXppMSsyandxbHlBd2d3YkNkUHN4ZVhpWlA2RVdDNE9GZ1pycnorVnRXVnBmdjI5MkpWY3p3clZZMXhxWDNqcTZLemxpZmhzbjN4Vm1JT09PWTJBOWxKQ0ZqeVJKejFSTEtUOHB3dlNhRVd5RXRWRVY2WE1tSFpNQjdyczlrMENBc1pER0tKZUFUd3dWeWErYmxSTE1DSzF2RWROSUI0ZFQwdGhsNThZV1V6ZkRsU3FzdHlWdVZ1b0tMMEhGZVJ0N0h6N3Z2OTBoY1RGQ0xuTUJDd0prRDlTVUtrZ3cxRnBWSTJCUk5SWCtEdXZadm9zakJzSVNxWDFmekw1czdcL1VEcjNBZ0xXU3h6clU3bCtpbXYwK2dBQjBLSDM3Y1NZZEdGOGR4Tnp0RlhRUG1PYU85eHFWcjJEQkdNcmV4SFZxSXhuZ01TcnZQNUd4MURRZVdjRWVxbWFZVkNYa1BlZVVBdmI3VTE2YWRscGNwamlGWjdlVzFLdVVERnpJaFwvbmwyckdEWXcwTWtvQU5ucG5xTUwybFpZcG9PZkRXSG53djdLUG1vU2k2bWVxYXUrVTdna2dkbEU0XC9TQjZTWk5VK3hKVUh6VmJGVEhaZVo2eDh2VURYRk9xNVdEYlRyU2dSZWt3NUREaXNXWlRqdDdXMEdCMWd5NENOdFBvMjVoVW8zOVljVjZVRmlmSWxXRDVqdVVVb3JCWmtTRHRnNmJpUXhuZWo2SkFRdTRuOHZPIiwibWFjIjoiMzA5M2FiYTQ2YjM3NjUzN2FmOTUwYTgxYjgxYjQ1OTkzY2RhYjZhMGQ3OWVkZGMwYjNkOGIwNjMzMjA0YTdiNSJ9
eyJpdiI6ImJveXpveHBrakVSaVdQYWxQVDlxMmc9PSIsInZhbHVlIjoiMkphWHk5QWI5NU1oMkFRXC9tU1lWaEpidXZ3cE1TcXNjNVwvakJMdDRCTUNMaGQrNVBXRXZiRTErMG1sYnF2MmcwdERJNFh4bytMSUU0UTBkWldQNGNoczk4N2pMdWhEKzdqZVwvTExneHRXTmduSXMwd0Q5aVBQVkR2SGJkMnBSaGNIRGNGQXNtZTBqVnozQXA1M1FzSmlJc1FLXC82U0ZcL2xhWk0raVBCXC9jMjAwaTNkejFuZGNkMXpTQ3ArTGxBbms1NU1PZG96MHdiMm54NEZFRmVCdnNCMEhEUmRNZUxuVWt4U1BGa05KSTVEVTF2blJ2VUtxR1VcL1Z3SGNMWHJ2SURYNTZTVUFOVkxZbnJhVzFSdFcybDVSUFo3eDB6S0VjV2tQSHp0azFMNllFd3RVUzNhXC9uS2NWbjM4ZWRoSEFiM3dNZlpSeUJsZ2UyaUdtQVZkdHJ1UGpPMklSaDBmSkdlY0hhakdJaGRcL2ZJZkF4WkFYRUtldE5PYWVpZTZLUThndUpcL04zK0VqeXN6ZzVhbmtOcDhzaldQcmZuMmYxeWhlNmpCN0FidDV5T2RzdVlpeHFQZXIxY2EwMXU3eWh1M01PMWNGeFJhSnJZYjZFbDJaWDdPZGhCN2hqd3l4NGxoblpzTzRYQXBpVzEzcUdRZVFkb0dHNXRQRzhzVkhvMjZnN1pBUGJQU0FERzQ5cUZUajRtU3hhb2VpN3d6Qzhld2RxYzlacXRhSW5HYkcyK1Y5TGxtcGN6Rkt6dkNXak9KdEpNWWFyZ05rdDF3VlwvdzZXRndVa2l6RTQxdmN6c25Xc1hUNmFDUkhmK0tRUzY2eGpcL2twNlE1QVp1bWoyajlLT3Y5cGZRRVpvXC9aRUFGZ3dEVEJOZms5eXJ6SmlzWFB4dDBDRXVYdUJpOEN3VlRKNWVMWXk2YUg1MXI2b1gySHVLWTNtc0hQNlNjQ3d2T3RFS2VrRTJ2TXlrQmt4dmtZXC9aY0l6dVJ6Tm5TNno3QmdGOGdIZWdLZE9ESEh0TzJnQ0oiLCJtYWMiOiJiNDA2YjI1YmE0ODAwMGFiZmYwN2U3ZDZiYzMzOTQ4OGZkZWY2OTI3MmRkM2I1MjU0NjY2Y2NmYWQ4OGZkNzMzIn0=

Cố Thịnh khởi động xe, nhận thấy Thẩm Đường đang nhìn chằm chằm mình, nhớ lại dư vị lúc trước, trong cổ họng Cố Thịnh phát ra tiếng cười trầm thấp vô cùng gợi cảm.

Ads
';
Advertisement