Nhắc tới cũng rất kỳ lạ, lúc trước cả nhà Thẩm Quang Minh ở trên thị trấn, Thẩm Đường thì học cấp ba xa nhà, lúc đó trong nhà cũng chỉ có đôi vợ chồng già bọn họ.
Nhưng lại không hề cảm thấy trong nhà vắng vẻ một chút này, bây giờ Đường Đường đã kết hôn, đôi vợ chồng già lại cảm thấy trong lòng rất cô đơn...
Thẩm Quang Minh và Lưu Mỹ Lan nhìn dáng vẻ rầu rĩ của đôi vợ chồng già, hai người cũng không biết nói cái gì để dỗ hai người vui vẻ hơn.
Ôi trời, cũng trách bọn họ không giỏi ăn nói bằng Đường Đường, Đường Đường dỗ đôi vợ chồng rất chuyên nghiệp, vừa dỗ một câu đã thay đổi được tâm trạng.
“Mẹ, nếu mẹ thật sự không nỡ xa em gái, vậy cha mẹ ở lại Bắc Kinh thêm khoảng thời gian nữa đi, mấy ngày trước không phải Đường Đường cũng đã nói cha mẹ muốn ở bao lâu tùy thích sao, hai người ở lại đây thêm thời gian nữa cũng tiện chăm sóc cho Đường Đường luôn ạ.” Thẩm Quang Minh sờ mũi, anh ấy khuyên nhủ.
“Ở lại đây làm gì, ở đây đâu đâu cũng phải cần tiền, ăn uống cũng phải tốn tiền mua, không giống như ở trong thôn chúng ta, muốn ăn gì thì cứ tự trồng để ăn là được.” Ngô Thúy Bình cảm thán một câu.
Ở lại đây, vậy lại phải tiêu hết bao nhiêu tiền.
Hơn nữa, lần này họ hàng tới Bắc Kinh tham dự hôn lễ, chỗ ăn uống ngủ nghỉ đã dùng rất nhiều tiền rồi, mặc dù số tiền này là do nhà họ Cố bỏ ra, nhưng vẫn là tốn tiền.
Tiền của ai mà không phải là tiền chứ?
“Cha và mẹ con ở đây thêm hai ngày nữa chờ Đường Đường về lại mặt rồi sẽ cùng về với các con, ở đây lâu cũng không quen, cũng không quen biết ai.” Thẩm Đại Chí nói, sở dĩ hai người tính toán như vậy là do trong lòng đôi vợ chồng cũng không muốn mình trở thành gánh nặng của hai đứa nhỏ.
Sống trong thôn rốt tốt, Đường Đường cũng đã mua nhà trên thị trấn, thỉnh thoảng có thể lên thị trấn sống một khoảng thời gian, rất tốt, ở trong thôn không ai là không ghen tị với đôi vợ chồng bọn họ đấy.
Thẩm Quang Minh muốn nói gì đó nữa, nhưng vừa mở miệng thì đã bị Lưu Mỹ Lan lén cấu cho một cái, anh ấy ngơ ngác nhìn Lưu Mỹ Lan.
Lưu Mỹ Lan đối mặt với sự ngu ngơ của Thẩm Quang Minh, cô ấy lập tức cảm thấy bất lực.
Lưu Mỹ Lan liếc nhìn Thẩm Quang Minh một cái, mặc dù anh ấy không hoàn toàn hiểu được hết ánh mắt này, nhưng vẫn hiểu một chút, vì vậy lời sắp thuyết phục phải nhịn xuống.
Đợi một hồi, sau khi Thẩm Quang Minh và Lưu Mỹ Lan về phòng, anh ấy mới nói: “Vừa rồi sao em lại không cho anh nói?”
“Thẩm Quang Minh, chuyện mà cha mẹ đã quyết định, chúng ta có thể thay đổi được hả? Hơn nữa, nếu anh cứ nằng nặc muốn cha mẹ ở lại chỗ này, nhỡ đâu cha mẹ hiểu lầm là chúng ta không muốn bọn họ về nhà thì thế nào đây?”
Thẩm Quang Minh nghẹn họng, với cái tính cách bướng bỉnh của hai ông bà, đúng là anh ấy chưa từng thuyết phục được.
Nhớ ngày đó anh ấy muốn cưới Lưu Mỹ Lan, may mà cha mẹ không cố chấp trong chuyện này, nếu không theo tính cách của mẹ mình, bây giờ vợ của anh ấy là ai đến Thẩm Quang Minh cũng không chắc được.
“Anh đừng nói nữa, em biết anh không có ý đó, nhưng nhỡ đâu cha mẹ nghĩ nhiều thì phải làm sao? CÒn nữa, bây giờ Đường Đường đã lập gia đình rồi, chúng ta không thể chỉ cần nhắc đến chuyện gia đình của chúng ta, cha mẹ ở lại chỗ này, nhỡ đâu nhà chồng của Đường Đường... ôi trời, cũng không phải là nói quá chắc chắn, em biết người nhà họ Cố rất tốt, nhưng dù sao chúng ta nên cân nhắc thì vẫn phải cân nhắc, anh nói có đúng không?”
Thẩm Quang Minh suy nghĩ một chút, anh ấy hình như Lưu Mỹ Lan không nói sai bất cứ điều gì.
Anh ấy biết người nhà họ Cố rất tốt, nhưng có đôi khi vẫn phải xem xét đến khía cạnh tốt nhất của một vài việc.
Ở bên khác, người nhà họ Cố hoàn toàn không biết bên nhà họ Thẩm lại có những cân nhắc này.
Mà cho dù có biết, người nhà họ Cố cũng sẽ không có ý kiến về việc Ngô Thúy Bình và Thẩm Đại Chí ở lại Bắc Kinh.
Chưa nói đến việc có ở lại hay không, dù sao đó là nhà của Thẩm Đường, bọn họ cũng biết chuyện này, vì vậy mọi chuyện là do Đường Đường làm chủ hoàn toàn, tuyệt đối không phát biểu ý kiến gì khác.
Hai ngày trôi qua, chẳng mấy chốc đã tới thời gian lại mặt của Thẩm Đường sau ba ngày.
Bên nhà họ Thẩm đã bắt đầu chuẩn bị từ trước, chỉ đợi Thẩm Đường và Cố Thịnh trở về.
Ở một bên khác, nhà họ Cố.
Cố Thịnh chuyển những món đồ do mẹ Khương Linh Chi chuẩn bị từ trốn nhà đi ra ngoài xe từng chuyến một, vừa đi vừa về ba chuyến mới mang hết mọi đồ đạc ra ngoài, có thể thấy được Khương Linh Chi đã chuẩn bị rất nhiều thứ.
Đến khi Cố Thịnh và Thẩm Đường đi ra ngoài, Khương Linh Chi vẫn còn đứng ở cổng nói to với hai người một câu, dặn hai người họ nếu buổi tối về ăn cơm thì hãy gọi điện về báo với nhà một tiếng.
Cố Thịnh xua tay, sau đó dẫn Thẩm Đường ngồi lên xe.
Chiếc xe chạy về căn nhà trước đó của Thẩm Đường, đi trên con đường chính bằng phẳng, Thẩm Đường cười nhẹ quay đầu nhìn Cố Thịnh đang lái xe.
Ôi trời, xem người này đi, trông đẹp trai thế kia, Cố Thịnh đúng là có một mặt tiền dễ nhìn mà.
“Em đừng nhìn anh như thế, có đói không, anh thấy hình như bữa sáng em ăn không nhiều lắm.” Cố Thịnh nhìn thẳng con đường phía trước, nhưng vẫn hỏi cô một câu.
“Không đói, từ trước đến nay em có ăn nhiều đâu.” Thẩm Đường mềm mại đáp lại.
Khi nói lời này, Thẩm Đường hoàn toàn không nhận ra mình chưa bao giờ là kiểu người có “dạ dày chim nhỏ”.
Không biết Cố Thịnh nghĩ đến cái gì, đôi môi mỏng của anh khẽ nhếch lên nở một nụ cười.
Thẩm Đường thấy anh cười, cô lập tức nhìn sang rồi hỏi: “Anh cười cái gì?”
“Không có gì, chỉ là nhớ lại một chuyện rất buồn cười thôi.”
“Có chuyện gì, anh kể ra để em cùng vui với xem nào?” Thẩm Đường nheo mắt lại nhìn chằm chằm Cố Thịnh.
Cố Thịnh:...
Nụ cười của anh lén nhạt đi hai phần, anh im lặng.
Thẩm Đường nhìn chằm chằm anh, cô nghi ngờ nói: “Anh nói thật cho em biết, có phải vừa rồi anh cười em đúng không?”
Nói đến dây, Thẩm Đường nhớ lại hình như mình chưa từng giả vờ trước mặt Cố Thịnh, mặt cô đột nhiên nóng lên.
Vì vậy đúng là anh đang chê cô già mồm hả?
Cố Thịnh nhận ra bầu không khí xung quanh hơi trùng xuống, khát vọng sống sót khiến anh vội vàng nói: “Anh không có, sao anh có thể chê cười em được chứ, anh thương em còn không kịp mà.”
Thẩm Đường nghe được một câu sâu thì lập tức trở nên vui vẻ.
Khụ khụ, biết dỗ dành quá trời!
Thôi quên đi, cô đại nhân đại lượng cho thứ cho anh vậy.
Nửa tiếng sâu, chiếc xe dừng trước nơi ở ban đầu của Thẩm Đường.
Cố Thịnh ở bên cạnh vừa chạy tới thấy anh rể ân cần như vậy thì lập tức cảm thấy ghen tị.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất