Ta Không Muốn Làm Mẹ Kế

Cố Thịnh định sẽ tự mở cửa xe để đỡ vợ mình xuống, không ngờ anh lại chậm một bước, bị anh rể cướp mất.

Có lẽ cảm nhận được ánh mắt u oán của Cố Thịnh ở đằng sâu, Thẩm Quang Minh ngẩng đầu lên nhìn anh rồi ngu ngơ nở nụ cười, nhưng trong lòng lại không rõ vì sao Cố Thịnh lại nhìn chằm chằm mình như vậy.

“Em rể, mau vào đi, cha mẹ đang chờ đó.” Thẩm Quang Minh cười cười với Cố Thịnh rồi nói.

Cố Thịnh nghe thấy anh rể gọi một tiếng “em rể” này, tinh thần lập tức trở nên thoải mái.

Em rể... hai chữ này dễ nghe thật đó.

“Khụ khụ, em còn phải xách đồ, hai người cứ vào trước đi.” Cố Thịnh hắng giọng rồi trả lời anh ấy.

“Em cũng xách đồ.” Thẩm Đường nói.

“Không cần, để anh xách là được.”

“Đường Đường, em vào đi, để anh giúp thằng bé cầm.”

Hai người Cố Thịnh và Thẩm Quang Minh trăm lời như một nói, câu nói trước là của Cố Thịnh, câu sau là của Thẩm Quang Minh, nhưng ý của hai người đều như nhau... việc xách đồ không cần phải để Đường Đường làm.

Em gái phải được cưng chiều.

Làm vợ phải được cưng chiều.

Thẩm Đường ngẩng đầu lên, khi bắt gặp ánh mắt của anh trai và người đàn ông nhà mình, cô lập tức từ bỏ ý định xách giúp đồ đạc.

Được rồi được rồi, có hai người này ở đây, đúng là không cần đến cô.

Thẩm Đường đứng ở bên cạnh chờ anh trai và Cố Thịnh rồi cùng vào nhà.

Phải nói mẹ chồng Khương Linh Chi chuẩn bị rất nhiều đồ.

Nhìn hai người đàn ông này mà xem, đồ đạc đã sắp treo đầy cả người mới có thể cầm hết đồ vào.

Đã lấy đồ đạc xong, ba người cùng nhau đi vào nhà.

Ở trong nhà, Ngô Thúy Bình đã chờ đến sốt ruột định ra xem, nhưng vừa đi được vài bước thì đã nhìn thấy ba người đang đi về phía mình.

“Ôi trời, cầm nhiều đồ như vậy làm gì, cẩn thận một chút cẩn thận một chút, nhìn dưới chân đi.” Hiển nhiên, lời này của Ngô Thúy Bình nói với Cố Thịnh.

Ngô Thúy Bình vừa đi theo vừa trách con gái Thẩm Đường một chút, bà dạy dỗ một câu: “Đường Đường, con cũng thật là, sao thấy mà không giúp thằng bé xách, Cố Thịnh cầm nhiều đồ như thế làm sao nhìn được đường đi.”

Thẩm Đường: Ừm...

“Mẹ à, là con không cho Đường Đường cầm, không sao đâu ạ, con tự cầm được.” Cố Thịnh cười nói giúp Thẩm Đường, cho dù anh biết mẹ vợ thật sự không có ý răn dạy Thẩm Đường, nhưng Cố Thịnh vẫn không nhịn được mà nói giúp Thẩm Đường.

Khi thấy Cố Thịnh nói giúp con gái, ý cười trong mắt Ngô Thúy Bình càng rõ ràng hơn.

Cố Thịnh đau lòng cho Đường Đường, người làm mẹ là Ngô Thúy Bình đương nhiên sẽ rất vui vẻ.

“Vậy để mẹ cầm cho.” Ngô Thúy Bình vừa dứt lời, bà muốn giúp Cố Thịnh xách đồ, nhưng vừa vươn tay ra thì đã bị Cố Thịnh tránh đi.

“Không cần đâu mẹ, chỉ có ngần ấy đồ thôi mà, không nặng đâu, bình thường con ở trong bộ đội còn huấn luyện nặng hơn nhiều.” Cố Thịnh cười nói, sau đó tránh mẹ vợ ra rồi nhanh chân đi về phía trước.

Nhìn bóng lưng của Cố Thịnh, Ngô Thúy Bình tươi cười kéo tay Thẩm Đường đi theo phía sau.

Thẩm Quang Minh thấy mẹ mình thương con rể như vậy, nhưng lại làm lơ đứa con trai là anh ấy cũng đang cầm rất nhiều đồ, mẹ lại không có ý phụ giúp một tay... đau lòng quá.

Thẩm Quang Minh tỏ vẻ: Hình như anh ấy là con trai nuôi thì phải!

Vừa vào nhà, Ngô Thúy Bình đã nhanh chóng rót cốc nước ấm đưa cho Thẩm Đường và Cố Thịnh.

“Trời lạnh, dùng nó làm ấm tay đi.” Ngô Thúy Bình cười nói.

Thẩm Đào thấy cô nhóc đã trở về, cậu bé vội vàng tới bên cạnh Thẩm Đường để nói chuyện với cô nhỏ.

Nói chuyện một hồi, nhân lúc Cố Thịnh, Thẩm Đại Chí và Thẩm Quang Minh đang nói chuyện với nhau, Thẩm Đường đã bị mẹ mình kéo vào phòng để nói chuyện.

Đi vào phòng, Ngô Thúy Bình tiện tay đóng cửa lại để tránh cho người bên ngoài có thể nghe thấy cuộc nói chuyện của bọn họ.

Thẩm Đường nhìn động tác của mẹ mình, cô khó hiểu.

Mẹ có chuyện muốn nói riêng với cô hả?

Ngô Thúy Bình đóng chặt cửa, bà kéo Thẩm Đường ngồi xuống, sau đó nhìn gương mặt nhỏ nhắn trắng hồng của Thẩm Đường rồi nhỏ giọng hỏi: “Hai ngày nay, Cố Thịnh có đối xử với con... quá mức không?”

Thẩm Đường ngơ ngác: Quá mức gì cơ?

Nhìn vẻ mặt đần độn của con gái, Ngô Thúy Bình lại nói: “Sao vừa kết hôn đã đần độn như vậy chứ? Mẹ nói cho con biết, ở phương diện kia không được chiều đàn ông quá, tuổi con còn nhỏ, nếu các con không có ý sinh con thì phải dùng biện pháp bảo vệ, à thì, nhưng cũng đừng làm quá nhiều, cái cơ thể nhỏ bé này của con phải kiềm chế lại một chút.”

Thẩm Đường vừa nghe mẹ mình uyển chuyển nói vậy, cô lập tức hiểu.

Nhưng mà, Thẩm Đường lại cảm thấy rất đồng tình với Cố Thịnh, vừa được ăn mặn đã phải nhịn hai ngày.

Buổi tối, Cố Thịnh luôn nhìn chằm chằm cô, nhưng lại có “bà dì cả” làm vật chắn ở đó.

Thẩm Đường phải nói là rất kiêu ngạo, ngày nào cũng vui vẻ châm lửa...

Ha ha ha ha, đêm hôm khuya khoắt phải tắm nước lạnh.

Cố Thịnh đáng phải bị như thế.

“Ha ha ha, mẹ nghĩ nhiều rồi ạ, hai ngày qua cái kia của con đến, nên...” Khi nói những lời này, Thẩm Đường nhớ tới gương mặt tối sầm hai ngày nay của Cố Thịnh vì phải kìm nén mà không khỏi vui vẻ.

Ngô Thúy Bình không phải là không hiểu, đều là phụ nữ với nhau, con gái vừa nói thì Ngô Thúy Bình đã lập tức nhận ra trọng điểm, Ngô Thúy Bình chỉ biết bất lực nhìn con gái đang cười ngây ngô.

Bà đưa tay chọc nhẹ vào trán con gái rồi nói: “Đừng có cười nữa, ý của con là, các con vẫn chưa... là ý này đúng không?”

“Ôi trời, chúng ta đừng thảo luận vấn đề này nữa được không mẹ? Xấu hổ quá, được rồi được rồi, con biết mẹ cũng là vì tốt cho con, nhưng con tự có chừng mực trong chuyện này mà.:

Thẩm Đường nói xong, cô lại thấy mẹ mình muốn nói gì đó nữa thì vội vàng ngắt lời mẹ, sau đó nhanh chóng nói tiếp: “Mẹ, chúng ta đừng nói về cái này nữa, chuyện lần trước con nói, mẹ và cha suy nghĩ thế nào ạ?”

“Chuyện gì?” Đột nhiên chuyển đề tài khiến Ngô Thúy Bình không theo kịp tiết tấu, vì vậy đã hỏi ngược lại một câu.

eyJpdiI6IjZuaG12WHJsd1oyXC9Dc2w5WG1URlJnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IkJkcUZ0a1NFaTNOQVZxRXZORlVMVUNkUnYxSjVCZGZaOHZXU2tSelBqMFpESUZxWG9NeHBrUXJWaGF0TnRRZjRZUUpNRjNsK2pEak94S0dcL2lKVmR5TlVXUmZ1Mlp2VEpjK0tpbEJkU3Q3bUdEbFI4WkhtUjJVNFVOblYzYWtyREVPUExMVUdqbVF3R0NUOXRHSWl3WElSRW1zWGsxYU96ZU80ejRvaURZbThPQmJKd0JJazVMK0huMldxeXNtN2M4RTVoY3BjY2ZpOXlBQzFFNCt4UXd6cGFncWpJVmxzVXhBdStvVEt1UFRkUjBwcmR0QmllSFhJM0RPZmJ0N3htWm5IRDVcL1pHazR0MG11bVpyT0ZLQlpWOHF4eXhOdEd0S1EyTXFUR2t4N2dlbXlpalwvQW1BYjQ1NW5aclZJOVR1RW5UNGc3Z2tZWGtBdlJxQzFqNEd4bWNrS1N4XC9mVnBFMUtLakZVdWJvM0FOMFlob2tsUnozQ0ZLQWltWTZrWkxpcndRenJDbG9YUDVGS1U2ajlZZHJLUE9KMjRudzl6SkFZZ2VvbGdZeVpkOGVBdjVcL0VRUzhMM2lXcnVrcU4zSFphNXFadFVVRGxya3JsOE9NTDR5cDBZR0RmZTBMdEE5c1VJbXZWdDdEVFFPTGszekkxajl3bmRPeXI1c3k0aTlRRFBZamtBM25kQitDK2c4cWV1ZHNWdHNCbXJObXZ1blVtcFl6WGlPNHFUTDZteGtTUmdEQWdOaWRhUmc1alBTZVhIRzFTQUpVR0pHVnJ1anhcL0ZiTFY2VlhJSTJxMFd5MkNxVW9Vc1R0RUxDXC9cL3ZvOTJrYlIwa21TTUtsS0VHdnhWeW5BNWJJM3pOc0ZQUVNUbDhRdGl1aWpFWUxsYnJmS1c4RnJ0UmlWTTZsazMxa2hHc2FyV0RZaHg5R1wvNWpWbmlCdDh4SmV1UmhGRFdVWXRsTDlXdytCbWt1S0htejZmOVFTSWVydmlcL0phWlVcL09tampDVlwvZThmRUtRTHZRaVN6aWhiT2tibHZudWRwVjBuaFwvMEdiKzliVlJ1Q1RTR1VnWnhcL0VFWkUrcTVxOHlvekZ0VWtmRXJsdkxtK1VDOUtjUzliZWFIUzlvSDZNMm9BVUV4TG02VWdOMXFxanlHSFpGQno5cXhDVmZUQklWaTlVWlZjZ05VeWxUbFhjbEx0cTkwXC9NcjJzMVBjakJPRjdEN1RRcGNnK1RxN21FeFwvcTZsWkR4YlhZSVEwU0h5cVR5KzVDQXJjdXV1M2xSME4iLCJtYWMiOiIzMThlNmZhNDVmMGEyMDhlMWU3ZjQxZjViOWZmMGE0NzE2NWI0YThiN2RhMzAxYzJiZWY2YWRlMDVjYWJiOWI2In0=
eyJpdiI6ImRBNm82aE41emxtSHByZmtEdFwvTFNBPT0iLCJ2YWx1ZSI6Ijc0ODB6M2tiTTdNVUlvMnlWS2ZkdzF6KytRcHFoY2oxZ215ZGwyYlhrdzB5UWJUSnFXVDllUGdjc3N1U0h4M2kycDVjcTY5d1wvYmVOakMxMEJXQllGRHpnOTVVTmprcUYxdDFoR2pHTjRFU0lsWmNBUVpoVnYySTdCY3ZzenZ5WlZzWW4wZTdHb0U2QXhXVzlER2ZJOE5XXC9Wc0M1TWVEWjVpQ0pLMFZPZzRMRnV6MEJiN3NkdG1EakpueTFQVTM5YTJsdnlSSEE4U0p1b1l4d2ZrbUxxU1NlakJxRFEyUkZIVFhjbXA3UG1keGlWMXFRM1wvcmtpNThUNHJPZ1RNQnVCdW5EaTlkNlBuaHhYY1VNYmdndWVlZDdpd215ZzhIb0RKeGVzcFwvNnR2MW5VR0NZODVpM2wwa1VTMmNuTHRCUk5XaVk3RnFqOXE3V1NtSjIrWE9VQ0JiU2Mrak9RYks3MHNMNVhrck9Xd25VeTZlRDRiNXczN0d2Tm5Pck4rVWU3TzFHZCtjMUx3aHhXT1YxcnFMYldRUllqSWY0ZkRNUmF3WnNMYXFcLzV6Uk40TkU2YnpsNHk5MEhNcVpcL1FiZW1LalZEQjFNeWVLVmFsa1NQdjBZWHRFR2Q5RG02OWI2RUwyZzJ3SHZJbGhQNStnaGc1cmVXVDNvU21QVEtsdEw1clJzSm1WaGtzWnpDazUreU9IMTZXWThKV2k5OTBMcHVjV0RYakZNemdvYVJZWTB5UzREUVZLRW9zcmRjXC9RS0lPVEdYTyt1QzdvdVJ5TDVvNTlhOVYxMUxyN0MxcUVmbGNwZ3Q3ZlV1eGdPTlwvZG9kVUJkWUZCeGROYzB2VXorRFRmbUc1S21ISzZwRVJraEVGTkRNVjNBWStSeEx2TDNJc0hDZnE2b2ZRSnhucm5SS0VYcTNYZFwvRGZ0ZEZXNkpyR0liYWdcL21lWmlyQzljWVM1N3JyWDhhenRmMlJsb1JnZlBwZ1wvODhEOWE3MUFlbDVJMzZmQ3QxUHdhNWQySXFnIiwibWFjIjoiNDA3Y2JlZDg4OWEyZDczNThlNDliMDNjMjFmZDUxYjE0NjU4NzgxM2QzNmNlNDFlNzA5ZjBhNTcyODQ0MjcxYSJ9

“Nhưng mà nếu con nhớ cha mẹ, mà cha mẹ lại không ở đây thì phải làm sao bây giờ?” Thẩm Đường dùng hai tay lay cánh tay của Ngô Thúy Bình, cô ngẩng đầu lên, đôi mắt to tròn chớp chớp vài cái rồi tội nghiệp nhìn mẹ mình làm nũng.

Ads
';
Advertisement