Tô Chấn Hưng vừa đi vào đã có thể nhìn thấy Cố Thịnh đang vùi đầu trong đống văn kiện, anh ấy nhấc chân đi tới, vừa đi vừa nói: “Cố Thịnh, cậu vẫn còn bận à, vừa rồi không thấy cậu trong nhà ăn là tôi đã biết cậu đang ở trong phòng làm việc rồi. Cậu xem cậu đi, làm việc thì làm việc, nhưng vẫn phải ăn cơm chứ.”
“Cạch” một tiếng, Tô Chấn Hưng đặt hộp cơm trong tay xuống bàn làm việc của Cố Thịnh.
“Ăn đi, trưa hôm nay nhà ăn làm sủi cảo, hôm nay là ngày đưa Táo Quân về trời nên nhà ăn cố ý làm chút đồ ngon. Mau chóng ăn đi, đây là món mà tôi vất vả lắm mới cướp được cho cậu đấy. Mấy thằng nhóc thối kia chẳng khác gì cái thùng cơm cả, một người có thể ăn mấy chục mấy trăm
“Ừm, cậu làm xong việc rồi à?” Cố Thịnh cũng không khách sáo, anh cầm lấy hộp cơm bắt đầu ăn.
“Tôi sắp xong rồi, có lẽ ngày mai sẽ làm xong.”
“Vậy thì tốt.” Cố Thịnh vừa anh một miếng sủi cảo, anh thầm thở dài.
Ngày mai Tô Chấn Hưng đã làm xong việc, còn anh có lẽ ngày mai cũng sẽ xong, tính thời gian thì đêm ba mươi có thể về kịp Bắc Kinh để ăn cơm tất niên.
Vốn dĩ mấy ngày trước Cố Thịnh đã có thể về rồi, nhưng đột nhiên có chuyện xảy ra nên Cố Thịnh muốn đi cũng không được, bận rộn năm sáu ngày liền, mấy ngày nay anh còn không có thời gian để xử lý vẻ ngoài của mình, râu ria xồm xoàm.
Tỉnh H.
Thẩm Quang Minh và Lưu Mỹ Lan dẫn Đào Đào tới nhà ga chờ xe lửa, nhà ga ngày cận Tết quả thực rất đông đúc, đâu đâu cũng chỉ nhìn thấy toàn người là người.
Thấy có nhiều người như vậy, Thẩm Quang Minh đứng bên cạnh Lưu Mỹ Lan nói: “Nhiều người thật đó, nếu không phải Đường Đường bảo chúng ta mua vé trước thì có lẽ không mua được vé mất.”
“Đúng thế, đây là lần đầu tiên em ra ngoài ăn Tết, chưa từng thấy nhiều người như thế.” Lưu Mỹ Lan cảm thán một câu.
Nói đến chuyện ăn Tết ở Bắc Kinh, người biết được không ai là không ghen tị với Lưu Mỹ Lan, nơi đó là Bắc Kinh, là nơi mà một thị trấn nhỏ như của bọn họ không thể so sánh được.
Mấy ngày nay Lưu Mỹ Lan được rất nhiều người lấy lòng, cũng có một vài người ghen tị nói xấu, nhưng Lưu Mỹ Lan không thèm để ý, trong lòng vui vẻ là được, cô ấy không thừa hơi để ý tới sự ghen tị của người khác.
Đúng vậy, cô ấy có một cô em chồng có tiền đồ như thế đó, sao nào?
Đường Đường đón anh trai chị dâu là bọn họ tới Bắc Kinh ăn tết đó, sao nào?
Có ao ước ghen tị thì cũng vô dụng thôi, Lưu Mỹ Lan vì có một cô em chồng có tiền đồ như thế nên rất kiêu ngạo.
Hừ hừ, đừng tưởng cô ấy không biết, lúc trước có người thấy Thẩm Đường ở nhà cô ấy còn lén chê cô ấy ngu ngốc, ha ha ha, lần này cứ để những người kia lau mắt nhìn đi!
Đợi khoảng nửa tiếng, Thẩm Quang Minh xách túi lớn túi nhỏ và Lưu Mỹ Lan nắm tay Thẩm Đào, ba người vất vả chen lên xe lửa, đến khi tìm được chỗ ngồi, quần áo của cả ba đều trở nên xộc xệch.
Đào Đào còn đáng thương hơn, tóc tai rối tung hết lên.
Khi lên xe lửa suýt đã bị ép thành bánh bao nhân thịt, có quá nhiều người.
Vào hôm hai mươi tám, cuối cùng mấy người Thẩm Quang Minh đã ngồi xe lửa tới được Bắc Kinh.
Ba người vừa ra khỏi nhà ga đã lập tức nhìn thấy Tiểu Lý đang đứng chờ, người nhà họ Cố biết hôm nay ba người Thẩm Quang Minh tới Bắc Kinh nên đã cố ý bảo Tiểu Lý lái xe tới đón họ.
Bây giờ cơ thể của Thẩm Đường không tiện lắm, hơn nữa nhà ga nhiều người rất phức tạp, sau khi cân nhắc nhiều phương diện thì Thẩm Đường không tiện tới đón người. Mà Thẩm Đại Chí và Ngô Thúy Bình thì lại không quan tâm, dù sao con trai đã lớn như thế rồi, sao còn có thể đi lạc được nữa?
Tiểu Lý lái xe chở cả nhà Thẩm Quang Minh về nhà họ Thẩm, sau đó nhận được một miếng bò khô từ Thẩm Quang Minh, anh ấy nói là làm phiền Tiểu Lý nên cậu ấy cứ cầm miếng thịt này về nhà ăn, đều là đồ do nhà tự làm.
Tiểu Lý từ chối một lúc, nhưng Thẩm Quang Minh lại quá nhiệt tình nên vốn không thể từ chối được.
Đến ngày ba mươi, nhà họ Cố và nhà họ Thẩn, cả hai bên gia đình đều bắt đầu chuẩn bị cơm tất niên.
Hôm nay Tiểu Lý về đoàn tụ với người nhà, còn mấy người số năm phải luôn bảo vệ bên cạnh Thẩm Đường, vì vậy nhà họ Cố đã mời mấy người số năm vào cùng ăn cơm tất niên, nhiều người thì sẽ càng vui vẻ hơn.
Trong lòng mấy người số năm cảm thấy rất vui, mặc dù đến Tết không thể về nhà, nhưng lúc trước Thẩm Đường đã chuẩn bị cho mỗi người bọn họ một phần quà Tết để bọn họ gửi về nhà. Hôm nay còn có thể cùng ăn cơm tất niên với mọi người, trong lòng ai cùng đều cảm thấy ấm áp.
Thẩm Đường rất muốn giúp đỡ, nhưng vào phòng bếp ba lần bảy lượt đều bị Khương Linh Chi đuổi ra ngoài, bà ấy nói rằng chuyện trong phòng bếp không cần cô phải làm.
Năm giờ chiều, cơm tất niên đã được chuẩn bị xong.
Các món ăn được đặt trên bàn đầy đủ màu sắc mùi vị, trông rất phong phú.
“Tiểu Từ, các cậu ra ngoài đốt pháo với lão Cố đi, đốt pháo xong thì chúng ta sẽ ăn cơm.” Khương Linh Chi cười nói một câu.
Tiểu Từ trong miệng Khương Linh Chi chính là số năm.
Mấy người đi theo Cố Quân Thượng, trên tay ai cũng cầm một cuộn pháo màu đỏ.
Chẳng bao lâu sau, tiếng pháo nổ đã vang lên.
Đến khi Cố Quân Thượng và mấy người số năm vào nhà, mọi người chuẩn bị ăn cơm.
Đúng lúc này, ở ngoài cửa có một bóng người mặc đồ màu xanh quân đội đi tới cửa nhà họ Cố trong tiếng pháo nổ tươi vui.
“Đường Đường, cha mẹ, ông nội, con về rồi ạ.”
Theo tiếng nói này, bóng dáng Cố Thịnh xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Thẩm Đường nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa, đến khi nhìn thấy Cố Thịnh, Thẩm Đường lập tức nở nụ cười.
Cố Thịnh nhìn thấy lúm đồng tiền ngọt ngào của cô vợ nhà mình, trái tim anh lập tức trở nên mềm mại.
“Ôi trời, đúng lúc ăn cơm tất niên, con mau ngồi xuống đi, để mẹ đi lấy bát cho con.” Khương Linh Chi vui vẻ nói.
“Không cần đâu ạ, để con tự lấy cũng được.” Cố Thịnh nói xong, bóng người mặc áo bông quân đội màu xanh đi vào phòng bếp.
Cố Thịnh cầm bát đũa ra đã thấy ở bên cạnh Thẩm Đường có một vị trí trống, trong mắt Cố Thịnh lóe lên ý cười, anh đi tới chỗ Thẩm Đường rồi ngồi xuống.
Trong bữa cơm tất nên, Cố Thịnh ăn rất nhanh, chẳng mấy chốc anh đã ăn no, sau đó sự chú ý của anh lập tức đặt trên người vợ mình.
Đã lâu không gặp, nhìn vợ thế nào cũng cảm thấy không đủ.
Nhìn thử xem, đột nhiên Cố Thịnh phát hiện hình như vợ mình... tròn trịa hơn một chút thì phải.
Ăn nhiều như vậy sẽ không vỡ bụng đấy chứ?
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất