Ta Không Muốn Làm Mẹ Kế

Cố Thịnh nhìn Thẩm Đường, sau đó anh không nhịn được mà nói: “Đường Đường, có phải em ăn quá nhiều rồi không?”

Thẩm Đường nghe thấy Cố Thịnh nói vậy, cô ngẩng đầu lên nhìn anh rồi ngẩn người một lúc, sau đó mềm mại hỏi: “Nhiều ạ?”

Một tiếng “cạch!” vang lên,

Đôi đũa của ông cụ được đặt xuống, bầu không khí lập tức trở nên yên tĩnh.

Ông cụ: Cái thằng nhóc thối này, dám chê cháu dâu của ông cụ ăn nhiều hả?

Cố Thịnh nhận ra bầu không khí có gì đó không thích hợp, nhưng anh vẫn không liên tưởng đến là do mình, thấy Thẩm Đường vẫn nhìn mình, anh lại nói tiếp: “Đường Đường, cái gương mặt nhỏ này của em tròn hơn rồi mà.”

“Em béo ạ?” Thẩm Đường ngơ ngác hỏi ngược lại một câu, cô đưa tay nhéo mặt mình.

Hình như là nhiều thịt hơn thật.

Khương Linh Chi thấy Thẩm Đường không định ăn nữa, bà ấy lập tức nhìn Cố Thịnh với ánh mắt c.h.ế.t chóc.

Khương Linh Chi: Cái thẳng con trai của bà ấy trở về là muốn bị đánh sao?

Ông cụ và Khương Linh Chi đều trừng mắt nhìn Cố Thịnh, bây giờ cho dù Cố Thịnh có ngốc đến mấy cũng phải cảm thấy mọi người đang nhìn mình.

Cố Thịnh: Chuyện gì xảy ra vậy?

“Phụ nữ có thai ăn nhiều hơn thì sao, có lỗi gì hả?” Sai ở đâu này? Khương Linh Chi vẫn nhìn Cố Thịnh với ánh mắt c.h.ế.t chóc.

“Mãi cháu dâu mới có chút thịt, có vấn đề gì không? Hai người thì không cần dinh dưỡng hả? Hơn nữa, cháu dâu béo ở đâu chứ, ông vẫn cảm thấy cháu dâu đang quá gầy!” Ông cụ tiếp lời khiển trách Cố Thịnh một câu.

Đến Cố Quân Thượng cũng không nhìn được, ông ấy lườm Cố Thịnh một cái rồi nói: “Đã sắp sang năm mới rồi, ăn cơm cũng không chặn được miệng của con à? Có ăn là có phúc rồi đó, biết không hả?”

Cố Thịnh bị ba người trong nhà thay phiên dạy dỗ, anh giật mình.

Phụ nữ có thai... hai người... có thai?

Có phải là ý này không?

“Không phải, cha mẹ, ông nội, ba người đang nói là Đường Đường có em bé sao? Con làm ba rồi ạ?” Trái tim Cố Thịnh đập thình thịch thình thịch, vui vẻ đến quá bất ngờ không kịp chuẩn bị gì khiến anh phản ứng chậm.

Người nhà họ Cố thấy Cố Thịnh như vậy, cuối cùng là Khương Linh Chi phá vỡ sự im lặng này, bà ấy nói: “Chẳng lẽ con không biết hả? Con là cha đứa trẻ, vậy mà con lại không biết chuyện này sao?”

Cố Thịnh nghẹn ngào:...

Ha, đúng vậy, anh ấy là cha đứa trẻ, vậy mà anh ấy lại không biết chuyện này, có phải rất thần kỳ đúng không?

Thẩm Đường thấy tình huống bây giờ thì cũng phản ứng lại, cô đã nói rồi mà, hình như cô đã quên cái gì đó, bây giờ nhớ lại... cô quên nói chuyện này với cha đứa trẻ rồi.

“Đường Đường, con chưa nói cho Cố Thịnh biết sao?” Khương Linh Chi nhìn Thẩm Đường, bà ấy hỏi thử.

Thẩm Đường ngơ ngác lắc đầu, cô nói: “Không ạ, con quên mất.”

Nghe đến đây, Cố Thịnh không nhịn được mà nói: “Vợ à, sao chuyện này mà em cũng quên được vậy?”

“Quên thôi mà.” Thẩm Đường cười ngọt ngào làm nũng.

“Được rồi được rồi, người ta bảo phụ nữ có thai hay quên, hơn nữa Đường Đường cũng không quên chuyện gì quá to tác, lại nói con đấy, mười ngày nửa tháng mà không có tin tức gì, gọi điện tìm con cũng không được, không chừng lúc gọi điện con lại không nghe.” Khương Linh Chi nói giúp Đường Đường.

Cố Thịnh nghe mẹ mình nói như vậy, trong lòng cảm thấy hơi đau xót.

Từ khi mẹ có con dâu, đứa con trai này đã biến thành con nuôi rồi.

“Đường Đường, không sao đâu, quên thì quân thôi, không phải hôm nay Cố Thịnh về cũng biết rồi sao, nào nào nào, ăn nhiều thêm một chút, bát canh này là mẹ cố ý mua gà đất về hầm đấy, rất có dinh dưỡng.” Khương Linh Chi vừa nói vừa múc một bát canh gà cho Đường Đường.

“Vâng ạ, chỉ có mẹ thương con thôi.” Thẩm Đường ngửi được mùi thơm ngào ngạt của canh gà, cô không chống lại được sức quyến rũ này.

Thơm quá, ăn thê một chút chắc sẽ không sao đâu.

Hình như cô không bị béo quá đâu nhỉ?

Thẩm Đường tự an ủi mình một phen, sau đó cô yên tâm thoải mái ăn thêm một bát canh gà.

Những người đàn ông khác ở trên bàn ăn đều đồng tình nhìn Cố Thịnh, là người từng trải thì đều hiểu được một đạo lý, đó chính là: Tuyệt đối đừng nói đạo lý với phụ nữ.

Cố Thịnh nhận được ánh mắt đồng tình của mọi người, trong lòng anh cũng rất bất lực.

Một người là mẹ, một người là cô vợ mình nâng trong lòng bàn tay, anh còn có thể làm gì sao?

Ăn cơm tất niên xong, tất cả mọi người dọn dẹp bàn ăn rồi ngồi trong phòng khách xem chương trình Tết.

Tivi đang chiếu một tiểu phẩm, mọi người xem rất chăm chú.

Mười giờ tối, Thẩm Đường không thể chịu nổi nửa, cái đầu nhỏ của cô bắt đầu ngủ gà ngủ gật.

Bả vai hơi nặng, Cố Thịnh nghiêng đầu nhìn vợ mình đang tự vào vai anh, trong lòng lập tức mềm nhũn.

Cô đã ngủ, hình như khi ngủ không được thoải mái, đôi mày xinh đẹp khẽ cau lại, trong miệng còn lẩm bẩm một câu gì đó, cô vô thức tìm một tư thế ngủ thoải mái, cả cơ thể nhỏ bé dựa vào trong bờ n.g.ự.c ấm áp của Cố Thịnh, khẽ dụi đầu, đôi lông mày dẫn thả lỏng.

Thấy vợ mình làm nũng, Cố Thịnh nở nụ cười rồi ôm Thẩm Đường vào trong lòng, một tay anh đặt dưới đầu gối của cô, tay còn lại dùng sức bế người lên.

Cố Thịnh ôm thật chặt người trong ngực, anh đứng dậy, sau đó nói với mấy người ông cụ: “Con bế em ấy về phòng ngủ.”

“Đi đi, đi đi.” Ông cụ xua tay nói một câu.

Cố Quân Thượng còn chưa lên tiếng, nhưng Khương Linh Chi ngồi bên cạnh ông ấy thấy Thẩm Đường đã ngủ, bà ấy lập tức ra hiệu cho Cố Thịnh bế người về phòng.

Cố Thịnh bế cô gái mềm mại đi lên tầng hai.

Trên tầng hai, Cố Thịnh bế cô vào trong phòng, sau đó tiện chân đá cửa đóng lại.

Đi đến bên cạnh giường, anh nhẹ nhàng đặt cô vợ của mình lên giường, sau đó đắp chăn cho cô.

Làm xong những việc này, Cố Thịnh cũng không rời đi ngay lập tức, bóng người cao lớn của anh ngồi bên mép giường, nương theo ánh đèn nhìn vợ mình đang ngủ say.

Cô chẳng có chút thay đổi nào với hồi mới quên, vẫn xinh đẹp như vậy, gương mặt nhỏ nhắn hồng hào trắng trẻo, mái tóc đen dài càng làm nổi bật lên làn da trắng như tuyết.

Nhìn một chút, Cố Thịnh không khỏi nhìn đôi môi đỏ mọng kia, hơn hai tháng, không lúc nào anh quên mất hương vị của nó.

Cố Thịnh là một người đàn ông mới được ăn mặn không bao lâu, vì vậy sự tự chủ của anh rất thấp.

Cúi người tới gần cô, quanh mũi có thể ngửi được hương thơm thoang thoảng trên người cô.

Đôi môi mỏng tới gần, vừa chạm vào sự mềm mại kia...

“Cốc cốc cốc!”

Tiếng gõ cửa cắt ngang cảnh tượng mê người này.

Tiếng gõ cửa không lớn, dường như người bên ngoài lo lắng sẽ đánh thức Thẩm Đường đang ngủ trong phòng nên cố ý gõ nhẹ đi.

Động tác của Cố Thịnh cứng đờ, anh ngồi lên, đứng dậy rồi đi ra mở cửa.

eyJpdiI6Ikt2ZEE2ZEFENjFsWncyZFZ4VWlacHc9PSIsInZhbHVlIjoiZ3lPXC94eXhQd05GaCtDUUwwU0dJMjQ0dVJqSnlBakY2OXBPUWFhYkdweVdJK0I1UlM1bnJVXC9kbUJcL1wvTU1tVnVUMVZidGFBUE1sNHRaR0N3aDhvRVI1dmFTb2huXC96NSs2alFTVGdjQStyVmZNWnZRbDZNTk1KXC9yQ2YyY25mWXJSUXRteG11ZkkxSit4RFAzdDVsZnh0VVZ2OWVCVW03TTBGdG5PVGRkdFg1VENsMWs5YUNcL0pKSFhTUlAxNHNpNWFWQTl2OUdxdFFncHhjZXp3YXVGbzJmTUhBaW1EQk9mNWNkQzJYR05OS25laWVScnNwcEF1ZW9zSVN3ZEUxYmVLNDQ5ZjQyUTlWMkZpWXJkN3VaMFYzREQ2NUJMRFRPZUZJbjFEUjlHYmtFNjFYOHZMR1BYajQ5K3dQSjB1eDQ5UERmOENiWmw5UW9TR3pRTGZvNjRGaitHNTU4Y0FycGtQa0VNTXo1MDhyUm4wZGRVeFh5MlhEWWY2cVd4VitNK3BNU05WS0IrVUI4VXpFUXZqSm1nNWw5VzdwQ1FGUWg1OXIyUmswdEtEa289IiwibWFjIjoiMTRlZDE1MDUxOGI2OWE4ZjFmZTA0YWRlMGMxOTRhYTIwN2M3ZjJkOWZjZjk1NzQ2MDA2MTNhZDRlNGFlZjQ4MSJ9
eyJpdiI6Im5GVXFkcDlKNGNZNTVVSWozMWw4VVE9PSIsInZhbHVlIjoidlhRSTQ1emNJeDVrTklDenNRQW05UitRUmNIcWxVVVZnRDlzTWF1S2pDcE9nYjJKOXZtdnVTbk1LSWdvdnZHNkpuejZNOVpJd3M0ekkxVXBoU0lqZEVDWThGb1I1ZStKNTlkYnZ0YnV1TDNIUHpDc2hXRVpDdzlmYkJISElqOUtsQlZFOEVOeVZlVkFDSUlLK0dtZVwvSmVyN29LOHRHRkRGRWx1SU04MjFPR3Y5N1Zmcldub2l2R2l0dGcxWE4xZTdrVWxYRmF2UmtYRmxsUkVEQUNyM25KK0ZXeElBakplUSt0U1Z4TkdONHpjeEFITFl0bUgrQ1NRWks2bWhpXC9FRE96bHpwSWpYYlNsSzRcL0lTemZsTjJCT3g5NE43anZiREdwcDBOT1FySk92QWlzTDk2SmFRUGFvajJVdGNlQWd5S0drbHozWlp5aGhWbCtsNXplK09vRE9vTTBzTnZiUmJ2bEhNSWhkUXRcL2FHeGplVXlid2dzMWladlRGS3JKR0lva3pWNTZ2RVNEc2FuaGRVdFhJQWc9PSIsIm1hYyI6ImFhZWUwYTY4Y2ZlOTBlMmJkZjdkYzhjYTY2ODkxMjkwOTc2MWNlYjMwMDU2MTY1OGQ4NDgxOTg3YjIyOGRhY2UifQ==

Cố Thịnh đi theo ra ngoài, anh nhẹ nhàng khép cửa lại.

Ads
';
Advertisement