Ta Không Muốn Làm Mẹ Kế

Khương Linh Chi và Cố Thịnh đi tới một bên khác trên hành lang.

“Cố Thịnh à, Đường Đường đang mang thai, có một số việc mẹ cần phải thông báo cho con, bây giờ là thời điểm đặc biệt của Đường Đường, con không thể... làm cái kia, con hiểu không?”

Cố Thịnh: “...”

Anh thật sự không hiểu được, mãi mới cưới được vợ về nhà, vừa ăn được hai bữa mà nay đã phải nhịn đói sao?

Rốt cuộc đời trước anh đã làm sai điều gì mà đời này lại bị hành hạ như thế chứ.

“Đừng có nói gì, lời mẹ nói con có hiểu không hả? Nếu con không nhịn được thì cứ để mẹ ngủ với Đường Đường, con ngủ ở phòng cho khách là được...”

Khương Linh Chi còn chưa nói hết câu thì đã bị Cố Thịnh ngắt lời.

“Vâng, không cần đâu ạ. Con hiểu, con đảm bảo sẽ không làm gì hết.” Đã không được ăn thịt, chẳng lẽ còn không cho anh húp chút nước sao?

Tuyệt đối không thể bị tước mất quyền lợi ôm cô vợ mềm mại thơm tho đi ngủ được.

“Vậy con phải nhớ kỹ đó, đừng có làm loạn.”

“Con biết rồi, tính của con chẳng lẽ mẹ không hiểu sao.”

“Được rồi, con có xuống nhà đón giao thừa không?” Khương Linh Chi hỏi.

“Một lát nữa con sẽ xuống, mẹ xuống trước đi ạ.”

“Ừm.” Khương Linh Chi đáp lại, sau đó quay người đi xuống tầng.

Cố Thịnh lại trở về phòng, anh ở lại phòng ngủ với vợ đế khoảng mười một giờ hơn mới đi xuống tầng.

Đếm ngược thời gian, tiếng chuông điểm mười hai giờ vang lên, pháo hoa ngoài cửa sổ cũng nở rộ...

Những bông tuyết rơi xuống, một năm mới đã bắt đầu.

...

Hôm sâu, khi Thẩm Đường tỉnh lại, cô không cảm thấy lạnh một chút nào, mở mắt ra, sau đó cô lập tức phát hiện mình đang được người đàn ông bên cạnh ôm vào lòng, cơ thể của anh rất ấm như thể một cái lò sưởi, vì vậy cô không hề cảm thấy lạnh.

Thẩm Đường ngẩng đầu lên nhìn cái cằm gợi cảm có lún phún vài sợi râu của người đàn ông, cô hơi nheo mắt lại để thưởng thức vẻ đẹp này.

Ừm, không hổ là người đàn ông mà cô coi trọng, rất đẹp trai.

Nam sắc quyến rũ khiến Thẩm Đường không thể chống cự lại được, hai tay cô nhẹ nhàng chống lên n.g.ự.c người đàn ông, cách một lớp vải, nhưng bàn tay của cô vẫn có thể cảm nhận được cơ bắp rắn chắc của anh, xúc cảm này tuyệt vời tới mức không thể nói được.

Bây giờ Cố Thịnh đang giả vờ ngủ đã bốc lửa, ôm cơ thể mềm mại mà lại không thể ăn, đau đớn nhưng vẫn cảm thấy vui vẻ.

Khi có một thứ mềm mại thơm tho khẽ chạm vào đôi môi mỏng của mình, Cố Thịnh lập tức mở mắt ra.

Thẩm Đường phát hiện anh đã mở mắt, cô ngước mắt lên, hai người nhìn thẳng vào mắt nhau.

Thẩm Đường lại không cảm thấy xấu hổ một chút nào, danh xưng “Đường mặt dày” bị hệ thống gọi cũng không phải là tùy tiện đặt.

Thẩm Đường chớp chớp đôi mắt to tròn, cô cười nói: “Chồng à, em vừa hôn người đẹp tiên nữ tỉnh dậy sao?”

Cố Thịnh l.i.ế.m đôi môi mỏng vừa bị cô hôn, anh không hề nói gì mà chỉ xoay người lại, bao phủ cô vợ trong phạm vi thế lực của mình, sau đó cúi đầu và độc đoán hôn cô.

Sau đó, hành động của Cố Thịnh khiến cho Thẩm Đường biết cô không hồn mỹ nhân tỉnh dậy, mà là một con sói.

Cố Thịnh ôm cô vợ của mình vào lòng anh thầm oán một câu: Cũng không phải là anh ra tay trước.

Năm mới, nơi đâu cũng tràn ngập không khí Tết, hôm nay đi nhà này, ngày mai đi nhà kia, hôm sau trong nhà đón một đống khách, vô cùng náo nhiệt.

Ngày mồng sáu, Cố Thịnh nhận được điện thoại gọi trở về quân khu.

Gần đến khai giảng, Thẩm Đường bầu được ba tháng, tuy mặc quần áo dày sẽ không nhìn ra được bất cứ thứ gì, nhưng bụng của cô đã hơi nhô lên.

Sau ngày khai giảng, Thẩm Đường vẫn sinh hoạt theo tiết tấu bình thường, ngào nào cũng đi học rồi về nhà, hoặc là đến viện nghiên cứu dạo một vòng.

Khi bầu năm tháng, Thẩm Đường cảm thấy không được bình thường, vốn dĩ cô tính đến khoảng sáu, bảy tháng thì sẽ xin phép ở nhà nghỉ ngơi, nhưng bây giờ mới được năm tháng, khi ra ngoài Thẩm Đường đã cảm thấy rất không tiện, thỉnh thoảng sẽ cảm thấy mệt mỏi.

Khương Linh Chi thấy Thẩm Đường hành động bất tiện, bà quyết định khuyên Thẩm Đường tạm thời nghỉ nửa học kỳ, mà bên Khương Bính Thăng cũng không có ý kiến gì, theo tiến độ học tập của Thẩm Đường, cô chắc chắn có thể hoàn thành sớm việc học, tạm thời nghỉ nửa học kỳ cũng không có một chút áp lực nào, sau khi sinh con rồi trở về trường học tiếp, tuy vậy nhưng cô vẫn có thể tốt nghiệp sớm hơn các bạn cùng lứa.

Sau khi làm xong thủ tục bảo lưu việc học, Thẩm Đường bắt đầu làm tổ trong nhà, cả ngày cô chỉ biết ăn no rồi ngủ ngon, sau đó cô phát hiện mình tăng cân rất nhiều, nơi đâu trên người cũng chỉ thấy thịt, hơn nữa bụng cô cũng nhanh chóng to lên như quả bóng.

Khương Linh Chi thấy bụng của Đường Đường như vậy thì cũng cảm thấy rất lo lắng, bà ấy đã hẹn đến bệnh viện để khám thai.

“Đường Đường, mẹ đã hẹn thời gian đi khám cho con rồi, nhân tiện sẽ bảo Tiểu Lý lái xe tới đón bà thông gia tới bệnh viện.” Khương Linh Chi đỡ Thẩm Đường lên xe, bà ấy nói với Tiểu Lý ngồi ở ghế lái: “Tiểu Lý, lái xe tới nhà họ Thẩm đón mẹ của Đường Đường nhé.”

“Vâng ạ, tôi biết rồi.” Tiểu Lý đáp lại.

Ba người lên xe, nửa tiếng sau thuận lợi đón Ngô Thúy Bình, sau đó bọn họ cùng nhau đi tới bệnh viện.

Bệnh viện...

Thẩm Đường nằm trên giường đơn không quá to, bụng của cô lộ ra ngoài, trên bụng được bôi chất lỏng dính dính lành lạnh.

Một vị bác sĩ mặc áo khoác trắng ngồi bên cạnh giường, trên tay cầm một dụng cụ đặt lên cái bụng trần trụi của Thẩm Đường.

Nhìn khoảng mười mấy phút, bác sĩ cau mày, rồi lại nhìn chằm chằm vào máy móc một hồi lâu và vẫn chau mày.

Ở bên ngoài, Khương Linh Chi và Ngô Thúy Bình nhìn chằm chằm vào phòng siêu âm, trong lòng hai bà lo lắng không yên.

Sao lâu vậy rồi mà vẫn chưa ra?

Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?

Suy nghĩ này chợt lóe lên, hai người lập tức gạt sang một bên, không thể nào, chắc chắn là do hai bà nghĩ nhiều rồi...

“Ôi, ra rồi.”

“Cuối cùng cũng ra rồi, Đường Đường, sao kiểm tra lâu vậy?”

Thấy Thẩm Đường đi ra, hai người Ngô Thúy Bình và Khương Linh Chi cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, nhưng vừa nghĩ tới Thẩm Đường ở trong đó lâu như vậy, cả hai người lại bắt đầu lo lắng.

Sẽ không thật sự xảy ra chuyện gì chứ?

Nhỡ đâu, vậy phải làm sao bây giờ.

Thẩm Đường thấy dáng vẻ lo lắng của hai người, cô cười nói: “Không sao đâu ạ, đợi lát nữa bác sĩ sẽ ra.”

eyJpdiI6IkczcjlScTZSQW8xeVR4Vm1TSDdVOGc9PSIsInZhbHVlIjoiWCttdEdnZWgycSswSGtEQlBMaEMzUTNaTkJBcGhLUkoxNlVjOFJUbmpxek9GZDZBakhKY25GWlQ4ZFhZNGswMFVISlhxaHFsVzlBUlhIUStDZVwvK1cxV3RnMmZMNzFoQjNqK3VOTFE4ZDZNOVNPb3hVZVQ5c3ZvQmlqVmdYalhMZ1pDNFpaNnJzK2ZUUEh6dWZMTkFzS2pkNWxxSVY5Yjc3bzhWNHdLMFFrVURndGpyTDNkYzE5ajl0aTVldkoyZXorMHRYYjdkUkdVY0NSRkVpQ2lpZTZEZnY2VFFEN0o2bU9IK05DaFRlbXFcL2Q2eFhCd3lVYzZBSHI3S0VseFFSbDhlSklBK2RlMFg5Y3liR2pxVjl4b3FzVzZjVzB0ZXRPcnRweFVNWU1yTDhYRllaNCtXa29pNkxOTGtjR0ZXV0RwbUk1QmZcL3J2OHFPb1NURmVIYU5idGlma0VWdXoycEd4d1hjSU5oSjhRPSIsIm1hYyI6IjMwNzQ5YmEyOTAxM2NlZTEzNmZhMWEzNzg1Y2QzNWVkZWRmMjMxNGMyODU5OTYwZTYzYjNjMjU5Y2NjMzk5MGYifQ==
eyJpdiI6InF0OHBKZlwva1UzaGo3UjM2TlFsaWVRPT0iLCJ2YWx1ZSI6Ijhhazl3Y1NRNWJxbWZsRk1xQ2kxQW9vTWtoUmZcLzVrVmNrZWYzcEM0MG1mREoxS1FJUyt5d0lqZjZ0ekYweENENDU1eWIyUkxHUGtXUEJlTzJ4a0dKdTdOZlVyQSszTnB5WEhrUklXRm5ZME94VlRqdnZRR1lkekRydHM4SzBOMjNKc0duQ2dVMlJScjEydDZYMkVwRWlsU25manpwVFhQRVRzVXNJeFBwOU9lQzRhUWxMYitsYzkxd1d2V25wSkRcLzVkMU1Pa2ZLK1wvXC9Kb2RHMjlPNnpoZGdyemQ3Vjc5OHBrUHhqY05lZHNKdk5mUDlPMUhcLzM2OVhFekxvcktIUU5RVWZVWjZ5SW5USEdLUmRpRTJtWnB3ZUVEU2R4bFV4YkI4bjJOaFo4akR1SGwzd1BIZnZXeERROTIwSmltb3REUEcrYm50Y2pwOW9wWnpPS2haQUxwOVB0UXBtS0NQbkFacTkrV0FhdXZHXC9NcVZjdDluNURFNWtBSVZEY0w4eng2RlB5WmVcL3lYR1pTdktxS1o4aEhNRzRzNWpwMzBXMDRoa2VkMUtlajhcL0VRbW9JUkJOYXF0TFkyZE1nSldGSmFLcjZrN21FRllJUzN0RTdIaGR2ZW00dEQwemNyZ1BOb3kwdU91dG0xMmhSU2VXeXNob0dibzExVkI0ZEZtNHdTRFwvbUlEdmdpNFZBNldZMEYxQ2lzYk4xb1NaT2g1RmI3TllQY29hbm5zOGZTMWwxOVdUQVFUWGhTclp1ZWJHK3FPWGQ4dU1tU3JTajc1MEpqYm52SHRnNGpPNGlZWWQ5NjMxYkRXZDNnbFZacUJqTGlGNmpFazR5bXJBemxHWjhUbE9DWmw0NXV0Q0tvK2NaNHBUWFkyU1JyTyt0UWhwUmw1XC9aV2Q5OW5WQStWYnlDY2NlQ0JZaWR2OHJNa1hiZzE5ZHpLQlZSMDYyTVFFV0lFUDR1TUxUTitxY1BBd09cL2JtYjVteFwvb0tEXC9PczRPZENDTGJ4MUI3VXY1XC9IRUphMjRDSk14QzVnS2JSS2JoVmdyYXNkdz09IiwibWFjIjoiYjUzMzE5YWQ0ZTYyNGZlNjU1ZWUxZmY1NGIxNzMwMGM5NzAxYjE3Y2I1NzQzYzA3OGMzNzI1MWQyMjUwYjdjOSJ9

Ngô Thúy Bình và Khương Linh Chi thấy bác sĩ nói vậy, cuối cùng cũng được yên tâm.

Ads
';
Advertisement