Sau mấy phút, đoàn người đi tới phòng làm việc của bác sĩ, vị bác sĩ này chính là bạn của Khương Linh Chi, tuy việc siêu âm kiểm tra này không phải là trách nhiệm của bác sĩ mà là nhiệm vụ của các khoa khác, nhưng dù sao đây cũng là con dâu của Khương Linh Chi, vì vậy bác sĩ cũng chu đáo hơn vài phần.
“Chị Đàm, thật sự không có chuyện gì sao ạ, bụng của Đường Đường nhà em lớn hơn người bình thường một chút, nhưng trên người lại không có mất thịt. Vì vậy em không yên tâm mới cố ý tìm chị.” Khương Linh Chi vừa đi vào văn phòng, bà ấy nóng lòng nói.
“Thật sự không có chuyện gì, còn về chuyện em nói là bụng lớn hơn thì cũng là điều bình thường, dù sao trong bụng con dâu nhà em nhiều hơn người khác một đứa mà.”
Thêm một đứa, hai... hai đứa?
Không nói đến Khương Linh Chi và Ngô Thúy Bình, đến Thẩm Đường cũng ngạc nhiên đến ngẩn người, cô cúi đầu nhìn cái bụng tròn trịa của mình, trong đầu chỉ còn lại đúng một suy nghĩ... nơi này thật sự có hai đứa bé sao?
“Có hai đứa thật ạ?” Ngô Thúy Bình là người đầu tiên tỉnh táo lại, bà căng thẳng nhìn chằm chằm bác sĩ.
“Đúng vậy, có hai đứa, hai đứa bé này rất nghịch ngợm, vừa rồi tôi ngồi trong đó suy nghĩ cả nửa ngày, một đứa trốn sau một đứa trẻ khác, chỉ thò mỗi một cái chân ra. Chậc chậc chậc, ngay từ đầu tôi cũng không nhận ra là hai đứa bé mà chỉ cho rằng đứa bé này có gì đó không ổn, sau đó đứa trẻ bỗng nhúc nhích, bấy giờ tôi mới nhận ra là hai đứa, thất sự là quá nghịch ngợm mà.” Khi nói tới chuyện này, bác sĩ không khỏi bật cười.
“Hai đứa bé thế nào ạ?” Khương Linh Chi hỏi.
“Rất khỏe, bây giờ trong bụng có hai đứa trẻ này, bà bầu cần phải chú ý đến chỗ độ dinh dưỡng sau này, nhưng cũng đừng bồi bổ quá mức, nhớ đâu thai nhi mà quá lớn thì sẽ rất khó sinh...” Bác sĩ nói đến một số điều cần chú ý.
Nửa tiếng sâu, hai người Khương Linh Chi và Ngô Thúy Bình đi ra ngoài với vẻ mặt hoảng hốt, ngược lại người trong cuộc là Thẩm Đường lại bình tĩnh nhất.
Trở về nhà họ Cố, ông cụ đang ở nhà đợi tin tức, khi thấy Khương Linh Chi trở về với dáng vẻ hoảng hốt, trong lòng ông cụ lập tức giật mình thon thót, vì vậy vội vàng hỏi: “Sao rồi, kiểm tra xong chưa, kết quả thế nào?”
Khương Linh Chi nghe thấy ông cụ hỏi vậy, lúc này bà ấy mới tỉnh táo lại, sau đó lập tức nở nụ cười rạng rỡ rồi nói: “Cha, rất khỏe ạ, còn có một tin tốt, trong bụng Đường Đường không phải có một đứa mà là tận hai đứa, mấy tháng sau cha sẽ có hai đứa cháu liền, là hai cô cháu gái cũng rất tốt, nhưng tốt nhất là một trai một gái, tạo thành một chữ “hỉ”.”
Câu sau cùng, Khương Linh Chi gần như đã lẩm bẩm tự nói, bà ấy không thể kiềm chế được nụ cười.
Ông cụ nghe thấy tin trong bụng Thẩm Đường có hai đứa, trên gương mặt đầy nếp nhăn kia cũng nở ra nụ cười.
Ông cụ luôn thích có nhiều con cháu, nhưng đến đời Thẩm Đường thì lại có kế hoạch hóa gia đình, bọn họ có muốn sinh nhiều cũng không được, ủng hộ chính sách của quốc gia mới là điều đúng đắn.
Lần này thì tốt rồi, song thai có thể giải quyết được.
Ở một bên khác, Thẩm Đại Chí nghe thấy Ngô Thúy Bình nói trong bụng của Đường Đường là hai đứa bé thì cũng vui sướng đến sắp phát điên.
“Trời ơi, nào có nhà ai có song thai giống nhà chúng ta chứ, Đường Đường của nhà ta quả thực có phúc khí mà.”
Trong lòng Ngô Thúy Bình cũng cảm thấy con gái rất may mắn, từ nhỏ đã ngoan ngoãn hiểu chuyện, đầu óc thì thông minh, đến con rể cũng không có điểm nào để chê, bây giờ mang thai lại là thai đôi, đây không phải may mắn thì là gì nữa chứ.
“Đúng thế, con gái của tôi rất may mắn mà, đợi lát nữa phải gọi điện cho Quang Minh báo cho mấy đứa nó một tiếng, chúng ta sẽ đợi Đường Đường sinh con xong rồi mới trở về, ở lại đây chăm sóc con bé.” Thẩm Đại Chí nói.
“Đúng đúng đúng, phải báo một tiếng, bên Quang Minh Mỹ Lan không cần chúng ta phải quan tâm, Đường Đường chỉ còn mấy tháng nữa là sẽ sinh rồi, phải ở lại.” Ngô Thúy Bình phụ họa.
Ở một bên khác, khi Thẩm Quang Minh nhận được tin tức thì cũng cảm thấy rất vui vẻ, còn về chuyện cha mẹ ở lại Bắc Kinh, Thẩm Quang Minh không có bất cứ ý kiến gì
Bây giờ Đào Đào cũng không cần phải quá lo lắng nữa, bình thường anh ấy và Mỹ Lan đều rất bận, nếu cha mẹ mà trở về thì anh ấy sợ sẽ không có thời gian chào đón, vì vậy để đôi vợ chồng già ở lại Bắc Kinh cũng rất tốt.
Thậm chí Thẩm Quang Minh đã bắt đầu suy nghĩ nếu không anh ấy nên mua nhà ở Bắc Kinh, bây giờ giá nhà đang tăng cao, công ty vận chuyển của anh ấy cũng kiếm được không ít tiền, bây giờ nếu bỏ tiền ra mua một căn nhà ở Bắc Kinh thì vẫn được. Hơn nữa, nếu mua được nhà, vậy sau này Đào Đào sẽ có thể lớn lên ở Bắc Kinh, hơn nữa công việc cũng tốt hơn rất nhiều.
Hai thang sau, chuyện Thẩm Quang Minh muốn mua mua ở Bắc Kinh cũng đã được quyết định, chuyện này được Thẩm Đường nhờ người giúp đỡ.
Căn nhà ở khu vực rất tốt, cách chỗ Thẩm Đường không quá xa, Thẩm Quang Minh tính đợi Đào Đào lên cấp hai rồi sẽ chuyển đến Bắc Kinh. Thành phố lớn, chắc chắn năng lực của giáo viên sẽ tốt hơn ở thị trấn bọn họ rất nhiều.
Bụng của Thẩm Đường rất giống một quả bóng, càng ngày càng to, mắt thấy sắp tới ngày sinh, nhưng bên Cố Thịnh lại không hề có một chút tin tức nào.
Lần trước Cố Thịnh gọi điện về, lúc đó Thẩm Đường mới được hơn bốn tháng, đến bây giờ Cố Thịnh vẫn không biết trong bụng Thẩm Đường có hai đứa trẻ.
Thời gian trôi đi rất nhanh, ngày dự sinh của Thẩm Đường đã đến.
Bởi vì Thẩm Đường rất được coi trọng, vì vậy trước ngày sự sinh ba ngày, Thẩm Đường đã nhập viện, chỉ sợ cô đột nhiên xảy ra chuyện gì đó.
Bệnh viện sắp xếp cho Thẩm Đường ở trong phòng đơn, còn Thẩm Đường lại cảm thấy rất quen trong môi trường này.
“Đường Đường, nào, uống thêm chút canh gà đi canh gà này là hôm qua bà thông gia đưa tới, nói là gà được nuôi trên núi, rất bổ đấy.” Khương Linh Chi dỗ dành Thẩm Đường, nêu không phải Thẩm Đường đã từ chối, có lẽ Khương Linh Chi sẽ tự ra tay đút cho Thẩm Đường ăn luôn.
“Vâng ạ, mẹ uống đi, ngon lắm đó ạ.” Thẩm Đường cười nói.
“Được rồi, con uống thêm đi, trong nhà vẫn còn, nhà mình không thiếu một miếng ăn này đâu.” Khương Linh Chi nhìn vẻ mặt ngoan ngoãn của con dâu, trong lòng bà ấy bắt đầu quở trách con trai một trận.
Thật ra Thẩm Đường không có suy nghĩ gì với chuyện Cố Thịnh không có tin tức mấy tháng nay, dù sao sau khi cô mang thai, người lớn hai nhà đã coi cô thành búp bê sứ, ăn ngon ngủ ngon, cả ngày ở không, đã được đối xử như vậy, Thẩm Đường cảm thấy nếu mình còn làm ầm ĩ thì rất xấu hổ.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất