Ta Không Muốn Làm Mẹ Kế

Nói thật, nếu không có người lớn hai nhà yêu thương chăm sóc cô như châu ngọc, trong thời kỳ mang thai nhạy cảm này mà lại không có Cố Thịnh ở bên, trong lòng Thẩm Đường không thể không có bất cứ suy nghĩ nào.

Chỉ có thể nói, người lớn hai nhà đã thay Cố Thịnh bù đắp việc anh không ở bên cô.

Ba giờ sáng ngày dự sinh, Thẩm Đường đau bụng chuyển dạ.

Cuối cùng Thẩm Đường cũng đã ý thức được đau đớn cấp độ mười là như thế nào, vốn dĩ nửa tiếng mới đau một lần, về sau dần dần bến thành mấy phút một lần...

“Vỡ nước ối rồi, mau chóng đưa vào phòng sinh đi.”

“Thông báo cho phòng sinh chuẩn bị sinh!”

Thẩm Đường được đẩy về phía phòng sinh, trên hành lang, Thẩm Đường đau đến mức đổ mồ hôi nhìn thấy một bóng người mặc quần áo màu xanh quân đội.

Cố Thịnh vội vàng trở về thấy Thẩm Đường đang được đẩy đi, anh nhanh chân chạy vội tới, nắm c.h.ặ.t t.a.y Thẩm Đường, anh chạy đi với các y tá.

“Đường Đường, anh về rồi.”

Cố Thịnh còn chưa nghe được câu trả lời của Đường Đường thì cô đã bị đẩy vào phòng sinh, anh vô thức muốn đi vào theo.

Thẩm Đường bị thao tác này của Cố Thịnh dọa sợ, cô thấy các y tá còn đang thuyết phục Cố Thịnh, Thẩm Đường không lo đến chuyện đau đớn nữa, cô hơi ngồi dậy rồi quát một tiếng.

“Cố Thịnh, anh đi ra ngoài!”

Thẩm Đường vốn không thể tưởng tượng được khi mình đang mở rộng hai chân để sinh con, Cố Thịnh ở bên cạnh chứng kiến cảnh đó, không nói đến chuyện Cố Thịnh có xuất hiện bóng ma tâm lý không, nếu thật sự có cảnh này, Thẩm Đường cảm thấy chắc chắn mình sẽ có bóng ma tâm lý.

Cuối cùng, Cố Thịnh bị Thẩm Đường quát mà đi ra ngoài.

Trong phòng sinh, Thẩm Đường đau đến mức hét to, mới lúc đầu chỉ là “không sinh nữa” dần biến thành “Tên cún Cố Thịnh!”

Nghe thấy tiếng mắng của vợ mình, Cố Thịnh bắt đầu cảm thấy lo lắng, nếu không phải là có mẹ ruột và mẹ vợ giữ lấy, có lẽ anh đã phá cửa xông vào rồi.

Đúng tám giờ mười phút sáng, ánh mắt trời ngoài cửa sổ chiếu vào, tiếng khóc nỉ non của trẻ con vang lên.

Khi nghe thấy tiếng khóc trẻ con, cả người Cố Thịnh mệt mỏi gần như kiệt sức, hai chân anh mềm nhũn, quỳ “phịch” xuống đất.

Khương Linh Chi và Ngô Thúy Bình thấy Cố Thịnh như vậy, hai bà lập tức trợn tròn mắt.

Khương Linh Chi: Ha, đây không phải là con trai của bà ấy!

Thật là mất mặt mà!

Còn Ngô Thúy Bình thì nhịn cười đỡ con rể lên, khi thấy dáng vẻ căng thẳng của Cố Thịnh, bà cảm thấy rất vui.

“Chúc mừng, một trai một gái, có phúc lắm đó.”

Cửa phòng sinh được mở ra, hai y tá bế hai đứa nhỏ đi ra.

“Bịch” một tiếng, Cố Thịnh lại quỳ xuống.

Cố Thịnh ngơ ngác... một trai một gái sao?

Y tá giật nảy mình bế đứa trẻ lùi ra đằng sau một bước, cô ấy hoảng hốt nhìn người đàn ông mặc quân trang đang quỳ xuống.

Chuyện gì xảy ra vậy.

Y tá khó hiểu: Chẳng lẽ vợ sinh ra hai đứa bé lại đáng sợ như vậy sao?

...

Hai đứa trẻ được đưa tới một căn phòng, Khương Linh Chi và Ngô Thúy Bình vui tươi hớn hở đi theo, còn Cố Thịnh đứng im không nhúc nhích chờ Thẩm Đường được đẩy ra khỏi phòng sinh rồi trở về phòng cùng cô.

“Ôi trời, xem đứa nhỏ này đi, giống Đường Đường nhà chị quá, da dẻ trắng nõn, lại còn không khóc nữa, trông rất ngoan ngoãn đó.” Khương Linh Chi nhìn một đứa bé trong đó khen.

“Khoan hẵng nói, trông cái lông mày và cái mũi này rất giống Cố Thịnh, mày rậm mắt to mũi cao, sau này chắc chắn sẽ rất đẹp.” Ngô Thúy Bình cũng khen.

“Không không không, vẫn nên giống Đường Đường thì tốt hơn, trắng trẻo, Cố Thịnh nhà tôi đen quá.”

“Con trai đen một chút cũng được, khỏe mạnh, sau này chắc chắn sẽ là một thanh niên chính trực.”

“Ha ha, nói cũng đúng, hai đứa trẻ này đúng là biết chọn lấy chỗ đẹp của cha mẹ đó.”

“Không phải, cả Cố Thịnh và Đường Đường đều rất đẹp, sau này hai đứa con chắc chắn cũng vậy.”

“Chắc chắn sẽ đẹp, cha mẹ đẹp thì có muốn xấu cũng không được.”

Trên giường, Cố Thịnh vẫn luôn nắm c.h.ặ.t t.a.y của cô vợ nhà mình.

Thẩm Đường nhìn hai mẹ khoe khoang thì bật cười.

Nghiêng đầu nhìn vẻ mặt đau lòng của người đàn ông, Thẩm Đường nở nụ cười.

eyJpdiI6InpYUUFnXC9SNHhcL3ZUMVwvM3ZYcjZMZnc9PSIsInZhbHVlIjoiYlNja0pIMkpGM2JFRXNOT1N0YmlRa3lQbSs4VUhMS3UwazhaNHpxWjdOSVd3ZUNOaUNRWGorcGVKUUN5a0RteXM2R0ZKU0lSS1lpQTNVaWlQVDl2djgxVWNxRlpQRjFjVmVOY2N6YnVNNDZmQ3VYZWxld2dPVmRIMFVnalIrdW84TDdhWkwxUmpuOVo1SXYzbGNFY0xzQ3ZCblA0OTZpUjkyaytVejdjVStFVUt5YmVaNlJsVURyNURTMm8wUlFaTmlFVDFKMEFmRUxyUDB1dnh2UXVGTzExZFFuTnVjMWJkYlF6NWQwbk1QRT0iLCJtYWMiOiI1MGJhMTljZWJlYWYwNzVhMTEwZDI5NmFhNzI4Y2UwYTM1MjY1ZjFmNDNkMTNkYWQ2MDZhNjQyYjU5ZGJjMzFhIn0=
eyJpdiI6ImdnVk00S0c1d0hXR0NzbTBBdzBpWkE9PSIsInZhbHVlIjoiTDZCNEZ0YldXRng0RkRxTXRQQUJMXC9JTm5kT0V6TFZTTEI2RG42bUhRaG1RZWVwTkNXbGFtOTBzN05ocWtJalwvZTRNN3lTa2pqQjdTWDNDTWdpN2Z2elFmQ0J6QVdWS21Da2NWNk5JRWViTUtpR0picUZQTTZcL3I0WEl6Q3lrUnNSMmxYRnF3Y2E1bmJxQ1NhczROQzdaWkdkcnlIS0NEZ1lNSHlHVkJ2TVhMdDlkSjQrQWVvUHd2VVdnTjFXQ2V3IiwibWFjIjoiZjhjNmU0YTVmMzk5YThjYTVmODJlMzkwMjIxYjU0ODhmZTNmOTczMjQ3YTcyMDY2ZWU4MzQ5OWMzNjljM2ViYyJ9

Trong phòng, năm tháng bình yên...

Ads
';
Advertisement