“Bà ơi, bà đi chậm thôi, chậm thôi.”
Một cậu bé mập mạp trắng trẻo bị Khương Linh Chi nắm tay chạy về phía chiếc xe đang đậu trước cổng.
Trong xe, một cô bé trắng nõn đã ngoan ngoãn ngồi ở hàng ghế sau, cô bé cố gắng ngước mặt lên nhìn bà nội và anh trai ở cách đó không xa qua cánh cửa sổ, đôi mắt to tròn ngập nước chớp chớp trông rất có sức sống.
Tiểu Lý ngồi ở ghế trước nhìn cô bé ngoan ngoãn ngồi đằng sau, trong lòng cậu ấy lập tức mềm nhũn, vì vậy đã lấy hai viên kẹo từ trong túi ra rồi xoay người đưa cho cô bé, cậu ấy cười nhẹ nói: “Này, chú cho Viên Viên kẹo này.”
“Cháu cảm ơn chú ạ.” Bạn nhỏ Cố Minh Nguyệt vươn cánh tay bé nhỏ mập mạp của mình ra nhận lấy viên kẹo, sau đó nở nụ cười ngọt ngào với chú Tiểu Lý.
Lúc này, cửa xe được mở ra từ bên ngoài, bạn nhỏ Cố Húc Nhật nhanh nhẹn trèo lên xe, sau đó cậu bé đặt m.ô.n.g ngồi xuống cạnh Cố Minh Nguyệt.
Khương Linh Chi cùng đi lên xe, bà ấy nhìn hai đứa bé.
Năm nay hai bạn nhỏ Cố Húc Nhật và Cố Minh Nguyệt đã được bốn tuổi, hai đứa bé trông rất đẹp, Cố Húc Nhật khá giống Cố Thịnh, còn Cố Minh Nguyệt thì giống Thẩm Đường.
Thường ngày ở trong khu nhà tập thể, Khương Linh Chi dẫn hai bánh bao nhỏ đi ra ngoài đều khiến người khác cảm thấy ghen tị.
Cùng ở trong một khu nhà tập thể, nhưng chỉ có nhà họ Cố có sinh đôi nam nữ, nhà khác không nói đến việc sinh đôi nam nữ, đến song bào thai cũng không được, dưới kế hoạch hóa gia đình mà có thể đẻ một lần được hai con, thật sự khiến người ta phải ghen tị mà!
Chưa kể, Cố Thịnh có biểu hiện tốt ở trong quân khu, chỉ trong vòng mấy năm ngắn ngủi đã được thăng chức hai, ba lần. Còn Thẩm Đường, bây giờ người ta đang làm việc trong viện nghiên cứu lại càng ghê gớm hơn.
Mặc ấm, cặp sách, mũi đội đã chuẩn bị sẵn sàng.
“Tiểu Lý, lái xe đi.” Khương Linh Chi nói với Tiểu Lý ngồi ở đằng trước.
Tiểu Lý “vâng” một tiếng rồi lái xe.
Xe chạy trên đường tới nhà trẻ, bạn nhỏ Cố Húc Nhật nhìn ra ngoài cửa sổ, khi thấy những mái nhà đọng tuyết trắng ở ngoài đó, ban đầu còn cảm thấy khá mới lạ, nhưng sau khi nhìn một lúc thì cảm thấy không còn gì vui.
Bàn tay nhỏ của cậu bé chạm vào cửa sổ, sau đó quay đầu lại nhìn bà nội rồi nói: “Bà nội, khi nào thì mẹ mới về vậy ạ, con không được gặp mẹ hai ngày rồi, con rất nhớ mẹ.”
“Bà nội, con cũng nhớ mẹ, mẹ vẫn chưa làm xong việc ạ?” Cố Minh Nguyệt nghe thấy anh trai nói vậy thì cũng không nhịn được mà nói một câu.
eyJpdiI6InRsclVqQjhxTVpEUG9DcjhCcVNVMnc9PSIsInZhbHVlIjoidnJZS20yRVA0TVVrQjgzMVRqUzd1TWFXZWFJb0l2RGs5RFpnZ20xZTZ4ZU5Tb21xUlNnUnBwSG1wWTBGVUR3Y3o3SlwvRjN1WFV4UHN2OGRKaEY0SlNjUU9cL3JZOEVjVDM0ZHlRazBOOXFjSUNHS3UzYWVEaDBMZWR3SFVydjNwNW90eHMwWmw3T2VJbE9LQ1BTSTZZS2YzVnNjcnhyMXpNR0tKNjdxYkRcL2VpQ09aNUJMUnhWRGc4RWZUUVh0dzRyaUR2UVwvSDBRalBqRE9La3VcL29oRnJmdVZzeEdsUmcxeEsxWXNjSmxlVnk1WU54ekJJSWZEaFRraStzdmhWNllvRDluSVV5ZjB4cU9KS1ZzVGROMmFFQVBEM291TUc3MmZYS1ZTcTNOaHY3Wk5cLzJHR1NIcGlVMklCM1wvYjFSdk5nT1ZsYjVyYUVEK3Z2VXJpTU1EOU9aU1hLT0t0QTcxdWo2OE56RXFIRWJnUXQ0Qm02eitKSURzN01YcHA4UDhxN3RFaUlQd2xYaENWQmh6a3kxRDdINVFhdzZIMXhEb2hcLzVyalh5aVcwTmtCUFUwdjVHMHJuODczaDNCS2JRUzZZYkd6ODJVbmNVZ3ZTc2UzVFBtNkxKRm5ZM2hkY2dZZGJ6TXdFUlJPVWREeEY3TUkwVzBrYmxwdkRXXC9CaVNvQzRHSFwvYzBqVFNYeWZDa3dXTklxTFVmYVJic054N2wrT0JmakZpN1JVdHdxOTM1cVpERGNxbklaM3hOSXd0VCt1dEk0N1FJQ0tYM2FqQ3FJVnM2bTRNRWhuNW5LbDR2NzlUMlRrQ3krdXJOYUZmTUd3MUMyNTNtbFREaFFOMTYxd2NXbUlZY0ZBOEdCSWY1bEc2aWlxU3JCV1I2ckZacTR6cVpKeXNoTzJScnMwUG5LVWFwVUhNZDB6OEQwbjd4MmdsYVpyNnZ5WVJCZHNyaXAzVEs1UHJZaFFIZnp4bG9qUDNtcFdhV245WStTekVqTWo1cktSWEVWV3VnbU9nZ0Nla0J5ekhJdklueExubmtcL1d6R1wvRzhhTnFBalhEMEJEUTNDVzVwWGFrR0FcL05KUjdnc2xtdGozYUM0UndSVm5BNHVkU0NoSWd3UDhDNVl0NStITk53RFg3NWoyMjhwOFpEbTVWOGlTdUJKMDY3dGNiRG9CbGx4Vk1nNkk1NlJqbnVyYVBzTmFUeTh2OXozcklzNU1OTzRkUnM2VTJNUUlaYlE5SHVzXC8xM1wvN1N0WkxTWmlLa0ZpeUZVcUEwUTBCVkZxazhpYUZLTVFpNmw5ZHhXYnBEYlFzOE1WQkNXUzhRK0g2S1VVYks0Q3d6Zm1IRlo3REU0ZmZ6cjlrRzhhWUVlTSIsIm1hYyI6ImU3NGE5NWVkN2Q4N2EzNDljMzE0NjJhMmY4OTY3NjUzYTFjMDk4NzFhZTliMTYwNThlYTc4ZGNkNjVmOGQ2YjkifQ==
eyJpdiI6ImxRaE9QSWNTUXJYSm5DY3R4RitXc2c9PSIsInZhbHVlIjoiZldGSVgzT2lZMG9VQWtTRkhKdWh6SzhXT01Hd0d3c0xVdEcrbCsyUEwxR0YzMHNxZHdET3Z4UnF3ZFA5anpJMklReFwvY1dzdjAxeUJDQjNKQWY2SWlRS0RDUnlmTGpsUUNlS0JuUUVvK1FvdHVMNFJFSHpVSUNldE9kd2Q2ZEViYXRDMGZJSUhoUzVreHVlXC8xZkNEZVh4OGc4TUhKbVNNR0VpQnNQSVdURStuQlNaNXlCOXVLMEZ4c0JzYnJnTEo5dnRNQkVyZWlVWVlvanRpdklcL0FjSWFzWHNwckMrQzNcL09FejREbVp2Q0RvMzFsbXlWeXhmUFFwdXY3QnFvMGt4ektjTmJjc1pMc2RuRUlBS3U0bUdxVXV4cEgzVExpU0FFU0Y3NXB5S29hOU9TS0hzdG5WVERTUlZMWFloSnBqWEhNMzdRUFMwd0MrMkZRMGR0dFEyMDQ0M1lWSDNQVENIKytPXC91czVWUU4xWjNpOHRVUGJ0Z2NqbnFCSnpaNW5TemFJaTl2d29nVm50NVVLZHhROFQzYTdoN20wb2dtNU1cL3hVMUZ0cFhZazRwS25obkNaQ0sxRFdHaUpSSjBkNG1nRXlMQW5hZG4zTFVWU0hVN2JKd3BFUUJQcUxFcDlQY3c0VksyWW9rTENGbHlxekFBeDhYTmtrZUpoNXdncDZoa2djUDNBS2JKU2s2ekJaQ1pmSUpXODVCNncrWXpOYnBKQmlid1NGczJqeitabXhIU216cU9SaTFaMWtCakFvd3ZJeCtpUzkweThxbkpHNGV2ZnF1Q3ZGWktMWFd0VGRtZ1o3ZXlrd1hOYkY1MEE1Mzk2TFgrTG9VVTRWRVwvWTFESFFGbjZsaXJYdU5nOFV5R3V6VStORno4d0pvVGxHaEMzQ2JocVR0a0l3bklQMlIyK0lLZGtJMm11RG5hb0FSXC96OHRianEycGN1RTRuXC96S1Y4dTVRUTRtVHpENkREWkQxa2NjYm0xZHIrM0ZQM2VhMm00dmtCUXVVcDJZN2tEY1hIakMwTUdEYzdXcTVQektEdXdmcnllUDc5dEc1emNRUmlsRmFjNFk4MWpvdm1EbEZNeFFxSk1zZ3lzMm5lMmtMT2p1QTZoZmxBNVpYMkVHMGIwNFE9PSIsIm1hYyI6ImY2MTMwYzRhYzM2NWNiMjE1ZGQ2YWMxM2U4ZTA5MmUzYzdiMGI0OTBiZDAzMDg1ZDhkNDk1MTcyYjRiMWRiZjYifQ==
Nói đến việc đặt tên này, thật sự không phải là người nhà họ Cố không cho Thẩm Đường cái quyền lợi này, nhưng thẩm mỹ đặt tên của Thẩm Đường thật sự khiến người ta không dám gật bừa.