Ta Không Muốn Làm Mẹ Kế

Mà người kia lại mang cho người ta cảm giác khác với quân nhân, phải nói thế nào đây?

Quá trắng, đúng, là quá trắng.

Người đàn ông mày kiếm mắt sáng, làn da thì trắng nõn, đôi mắt đen sâu thẳm vô cùng sắc bén khi nhìn người khác, anh cao hơn một mét tám mươi lăm, quân phục mặc trên người lại càng khiến anh tăng thêm vài phần cấm dục.

Khí chất của một người có thể được nhìn thấy từ trong nhiều thứ, ví dụ như hai người đàn ông trước mặt này, vừa nhìn đã biết không phải là người bình thường rồi.

Thẩm Đường suy nghĩ một lúc, sau đó cô đã tìm được một tính từ cao hơn để hình dung, đó chính là... cao quý.

Trong khi Thẩm Đường đang nhìn hai người thì bọn họ cũng đang âm thầm quan sát Thẩm Đường.

Hai người họ đều có cảm giác về Thẩm Đường không khác nhau là mấy, một cô bé ngoan ngoãn xinh đẹp, xem xét độ tuổi thì vẫn còn là trẻ vị thành niên.

Vừa nghĩ đến một cô bé như vậy suýt xảy ra chuyện thì hai người bọn họ thậm chí còn cảm thấy vừa rồi mình ra tay vẫn còn quá nhẹ.

Sau khi ba người đi ra khỏi đồn cảnh sát, bọn họ định sẽ đưa Thẩm Đường về nhà.

Đi tên đường, xung quanh vô cùng yên tĩnh.

“Đúng rồi, còn chưa biết tên em, anh tên là Tô Chấn Hưng, còn cậu ta tên Cố Thịnh.”

Hai người Tô Chấn Hưng và Cố Thịnh là đồng đội đến từ Bắc Kinh, bọn họ tới đây để chơi với đồng đội.

Tuổi tác của hai người cũng không lớn, đều là những chàng trai khoảng hai mươi tuổi, bây giờ hai người họ đều đang theo học ở trường quân đội.

“Chào hai anh, em tên là Thẩm Đường.” Thẩm Đường khẽ nở một nụ cười yếu ớt, cô đáp lại.

“Là Đường trong kẹo đường đó hả?” Tô Chấn Hưng đùa giỡn hỏi.

“Vâng ạ, là kẹo đường rất ngọt ạ.” Thẩm Đường trả lời.

“Muộn như vậy em ở bên ngoài một mình không an toàn đây, sau này nhớ về nhà sớm hơn.” Cố Thịnh nhìn dáng vẻ nhẹ nhàng mỉm cười của cô gái thì không hỏi mở mở miệng dặn dò một câu.

Nhưng chỉ một câu này thôi đã đủ khiến ánh mắt của Tô Chấn Hưng nhìn Cố Thịnh rồi.

Anh em quen biết hơn hai mươi năm, nói thẳng ra là mặc cùng một cái quần để lớn lên cũng không sai.

Tố Chấn Hưng biết Cố Thịnh nhiều năm rồi, nhưng đây là lần đầu tiên anh ấy thấy Cố Thịnh nói chuyện dịu dàng với một cô gái như vậy.

Tô Chấn Hưng biết rõ tính cách của Cố Thịnh, vì vậy nếu nói đến Cố Thịnh thì Tô Chân Hưng phải có một bụng lời muốn phàn nàn.

Từ nhỏ Cố Thịnh người này chỗ nào cũng xấu, đừng có nhìn bề ngoài mặt người dạ thú này của anh, trên thực tế lòng dạ lại rất đen tối, cô gái này trông rất tốt, nhưng bền ngoài phong độ nhẹ nhàng của Cố Thịnh lại ẩn giấu bí mật đen như nhân bánh vừng.

Người ta thường nói, anh em như thể tay chân còn phụ nữ chỉ là quần áo, Tô Chấn Hưng và Cố Thịnh chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, chính bản thân anh ấy còn không thể đếm nổi mình đã bị Cố Thịnh lừa bao nhiêu lần.

Chuyện trở tay đ.â.m cho anh em một dao, ở sau lưng lừa gạt anh em là chuyện Cố Thịnh đạt đến mức độ quen tay làm nhanh rồi.

Nhưng cái thằng nhóc Cố Thịnh này làm chuyện xấu mà người ta còn không tin là anh làm, thậm chí còn cho rằng Cố Thịnh là một người tốt.

Người tốt cái rắm, anh là một tên tên khốn nạn có gương mặt lừa người và mặt dày.

Có một gương mặt ưa nhìn nên đường tình duyên của Cố Thịnh đương nhiên sẽ không quá kém, nhưng cho tới bây giờ, Cố Thịnh vẫn luôn duy trì trạng thái độc thân quả là không dễ dàng.

Cách từ chối của Cố Thịnh rất thẳng thắn và dứt khoát, Tô Chấn Hưng vẫn nhớ có một lần từng có người tỏ tình với Cố Thịnh, kết quả Cố Thịnh lại nói thẳng một câu “Tôi không thích con gái đen hơn tôi.”

Mẹ nó quả thực là một cú đánh thẳng vào tim mà.

Nói tóm lại, với những cô gái yếu ớt, Cố Thịnh dường như trời sinh chỉ có mỗi cơ bắt nên chỉ biết đối xử tàn nhẫn với họ.

Vì vậy khi nhìn thấy Cố Thịnh đối xử dịu dàng với một cô gái mới quen chưa đầy hai tiếng, trong lòng Tô Chấn Hưng vô cùng tò mò.

Rốt cuộc điều gì đã khiến tên cầm thú này trở nên dịu dàng vậy?

Chẳng lẽ là gương mặt ưa nhìn của Thẩm Đường sao?

Không, trước đó có cô gái xinh đẹp theo đuổi Cố Thịnh, nhưng cũng có thấy anh thương hoa tiếc ngọc đâu!

Tô Chấn Hưng thật sự không thể nghĩ ra, thật sự không hiểu được.

Đến khi hai người đưa Thẩm Đường về nhà của Thẩm Quang Minh thì đồng thời, Thẩm Quang Minh cũng chạy ra khỏi nhà.

Thẩm Quang Minh vừa chạy đi tìm một vòng về, kho thấy Thẩm Đường vẫn chưa về nhà, Thẩm Quang Minh còn đang định đi ra ngoài báo cảnh sát.

Nhưng khi vừa đi ra ngoài, Thẩm Quang Minh lại nhìn thấy Thẩm Đường và hai người đàn ông mặc quân phục đứng ngoài cửa, anh ấy lập tức chạy tới rồi dùng vẻ mặt nghi ngờ nhìn hai người đàn ông mặc quân phục, sau đó thì quay đầu lại không vui hỏi Thẩm Đường: “Sao em lại về muộn như vậy hả? Còn nữa… hai người kia là sao thế?”

Câu nói sau đã được Thẩm Quang Minh nói nhỏ đi, nhưng Tô Chấn Hưng và Cố Thịnh vẫn nghe được.

“Anh, đây là ân nhân cứu mạng của em, vừa rồi suýt nữa em đã không thể về được nữa, hu hu hu, anh ơi, em sợ muốn chết.” Thẩm Đường vừa nói vừa đỏ bừng mắt, dáng vẻ nho nhỏ kia khiến ba người đàn ông đều không nhịn được mà muốn dỗ dành cô đừng khóc nữa.

Sau khi Thẩm Đường kể rõ ràng mọi chuyện, Thẩm Quang Minh cảm thấy vô cùng biết ơn Tô Chấn Hưng và Cố Thịnh, vốn dĩ anh ấy muốn giữ hai người ở lại ăn cơm, nhưng kết quả lại bị hai người Tô Chấn Hưng và Cố Thịnh từ chối.

Cuối cùng Thẩm Quang Minh kéo Thẩm Đường cảm ơn thêm lần nữa rồi mới để Tô Chấn Hưng và Cố Thịnh xoay người rời đi.

Khi hai người đã đi được một đoạn, cuối cùng Tô Chấn Hưng vẫn không nhịn được mà nói: “Cố Thịnh, cậu có chuyện gì sao?”

“Hả, cái gì?” Cố Thịnh cà lơ phất phơ liếc Tô Chấn Hưng một cái, anh hỏi ngược lại.

Bây giờ Cố Thịnh hoàn toàn không giống với Cố Thịnh ngay thẳng ở trước mặt anh em nhà họ Thẩm.

Không, có thể nói Cố Thịnh bây giờ mới là tính cách thật của anh.

Cố Thịnh từ nhỏ đã là hỗn thế ma vương ở trong đại viện của bọn họ, từ nhỏ anh đã nghịch ngợm nên chuyện đánh nhau có thể tính là chuyện thường ngày, sau khi trưởng thành cũng không làm cho người ta bớt lo.

eyJpdiI6Im1rS3JrSU5ZNE80bFhIZVBkeUVDZUE9PSIsInZhbHVlIjoidFgxdW9iTGg1TjIzbDFOWHh3VUw4dWVRZTd4NGEyRThkNnQzU3dHY0lwWit3NVwvMVV4bndtd3pEcUhCS3ZNTmVaUGNmdlo4WVVCZTdNRHZqUEtqYitDQzhtVnhVTzNLU05abE03Rk1Ic1BhMmlZV2dDZzNJWHhXRmxHN1JibTZETWVTRVU5YzdTSWJlR0xKMHRpNlFZNTArOUplUTEzVWxBM1FNd1o0Vlp1XC9TcFlrWUpQUzJVeEU5QkpwNllmWGp6OGRJZmM2WEpHUXZtTTNkUk1xMTdMTTRrcVAyU3VndHZkR3JJVlV5Unp6c2VNTmFUQVVTTndDcXRIOU9GaU5reDhiekQwdHl4dXN4ZzYwaHh2QU94aFRKVlBpNzlUenVcL21FY3EySm5UMkJ6SEY2RUhQR0c5RzEzY3ZUUTdNK3hFR3o1YU9ISmNSYUh1SVNqQWxiam5RcXZSRWk5Nzdobmd2M2NsMzArQ1duQWxcL3N5bVk5aGRTTk5YNDZnNGhHY2V6V2I0WTBBbzI2K0MyYUlXMmN4TGJiVzhMdjlrZjh5N1FZRFVLVDVVcUNBZHBQcmh5UG5DRlNLUWZQQXZYQXM0aHZZVzhRc0R1QmNKdmJVN2ZOUUFUODFTTExTNVB6K0FSUFJDNEx6UG5jPSIsIm1hYyI6IjdlNzVlMjdlYTMxYzEwMmQ0OWFjNzI3Y2JjMjU2MzM3YjQ5NTEwYWYyYzI4OTAxNmVlNDkzMDgyNWVkYmIxNWIifQ==
eyJpdiI6InhmZjJJOVwvK3FmZHJNZm1EVVVmOVlBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjQ4NFwvMmFISnk5aFhhbnl3N3J5T2VcL1BMUGdtcWdGT1JBcXVaZ2dXOHhDNFdYcndxV05LOFZwNEh0b01YWXRmVTVEQVhcL2dmbjRnam8xZzlGWStPSHorMGNuUEZPSmV2ZDNXVlZwb1VaU1FSS2RVWDlndTlpbVUrXC8xb0JCYWQ0c0ZERGkzWTdySTZ0Q2syK1ZnYkd1U0FqWWZzSWJpWk9YWGp4dTdWbmdlVGxzZ3M1Q2tkSEZnOUxaZDQ5ZjMwbGEwNWs2QmtVNlhpVFwvNHFWbXBwTmI0eVJ0QTJOQ1M5c2VMQWc4bG14SEx2dyt1T3ZwbUZBTE1zb3JNdHk3blwvRm4rdURjTVEwczJscHNWY0JcL2JMdXJXV0Fvd2Yyc3AyZExKb05PUWhZMVRcL1ZLSFl4ZWR6WEtzRWhqUFlIOU9GYXhPdFJ5TGR2dHJSeFFGVUtodVQ1b1Z4V0FHbWw4NlwvODdIQ2RJanNwR2hjdVVOS21yS1BRMlBmK3FcL3Z2cE5kdnciLCJtYWMiOiJiYTUzM2Q4NjM5YTY0YzQ3MjliYWVkYzM1ZmZiNTdiMTY3NGY3ZDUxYzc2NWQ4YjQ1NjA4YzljNGU5ZjljYTUzIn0=

Cũng chỉ có ở trước mặt người quen Cố Thịnh mới có thể thả lỏng như lúc này.

Ads
';
Advertisement