Ta Không Muốn Làm Mẹ Kế

“Cố Thịnh, thái độ của cậu với Thẩm Đường có chút không đúng thì phải? Từ khi nào cậu lại đối xử dịu dàng với con gái vậy?” Tô Chấn Hưng nghi ngờ nhìn chằm chằm Cố Thịnh, vẻ mặt kia gần như đã có thể nói rõ Cố Thịnh đang có ý đồ không tốt.

Cố Thịnh nhìn thẳng vào mắt Tô Chấn Hưng, anh không nhịn được mà giơ chân đá qua rồi không vui nói: “Đầu óc cậu bị cái quái gì thế? Tôi chỉ là thấy con gái người ta thuận mắt nên thái độ mới tốt một chút được không? Cậu lại còn không cho tôi đối xử với người khác tốt hơn hả?”

“Thật không?” Tô Chấn Hưng vẫn hơi không tin, nhưng theo tính cách của Cố Thịnh thì có lẽ anh sẽ không dùng chuyện này để lừa người đâu.

Nhưng với ánh mắt của Cố Thịnh, người có thể khiến anh cảm thấy thuận mắt thì cô gái Thẩm Đường này chính là người đầu tiên.

Đến ngay cả Tô Chấn Hưng hai tuổi cứ dính lấy anh mà bị Cố Thịnh đánh cho đến khi dừng lại thì thôi, theo lời người lớn thì là lúc trước Cố Thịnh ghét bỏ anh ấy quá xấu!

Bây giờ nhớ lại Tô Chấn Hưng cũng không nhịn được mà muốn phàn nàn, lúc anh ấy hai tuổi có hiểu cái gì đâu, xấu xí, trách anh ấy được hả?

Với Thẩm Đường mới chỉ gặp một lần này, hai người Tô Chấn Hưng và Cố Thịnh đều không để cô gái này vào trong lòng, dù sao cũng cũng chỉ là bèo nước gặp nhau thôi mà, có lẽ sau này cũng không gặp được nữa.

———

Hôm sau, Thẩm Đường về thôn, cô cũng không nói chuyện xảy ra tối ngày hôm qua cho Thẩm Đại Chí và Ngô Thúy Bình biết, dù sao chuyện cũng đã xảy ra mà cô vẫn an toàn nên không nhất thiết phải nó ra để khiến cha mẹ phải lo lắng.

Thẩm Đường trở về thôn, vào buổi chiều cô lập tức nghe được một vài chuyện mới mẻ.

Mấy ngày trước con gái của trưởng thôn của thôn bên cạnh và Tống Khôn ra mắt nhau, Thẩm Đường cũng biết con gái trưởng thôn của thôn bên cạnh.

Vương Thư Hương, xấp xỉ bằng tuổi Thẩm Đường, cô ta có gương mặt thanh tú trắng trẻo.

Vương Thư Hương này xấp xỉ tuổi với Thẩm Đường, năm nay cô ta mười bảy tuổi mà Tống Khôn đã hai mươi tám, hai người gần như kém nhau mười một tuổi, tuổi tác của hai người hình như quá chênh lệch thì phải?

Điều càng khiến người trong thôn không thể phản bác được đó là Vương Thư Hương lại thật sự coi trọng Tống Khôn, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?

Thẩm Đường cũng không quá để ý tới chuyện của nam chính Tống Khôn bởi dù sao cô cũng không định đi theo cốt truyện, vì vậy nam chính gì đó đã không liên quan gì tới cô rồi.

Nhưng Thẩm Đường lại quên mất có đôi khi sẽ có chuyện tự tìm tới cửa.

————

“Cô là Thẩm Đường đúng không?”

Thẩm Đường đánh giá người phụ nữ trước mặt với vẻ mặt ngơ ngác, người này dùng vẻ mặt âm trầm nhìn cô là có ý gì vậy?

Cô có quen người phụ nữ này sao?

Không mà, hai người vốn không quen biết nhau, thậm chí Thẩm Đường cũng chắc chắn rằng trong đầu nguyên chủ không có nhân vật này.

Vậy đã xảy ra chuyện gì thế, sao người phụ nữ này lại đột nhiên tìm tới cửa?

Người phụ nữ nhìn chằm chằm Thẩm Đường, khi thấy gương mặt ưa nhìn của Thẩm Đường, cô ta khẽ nhíu màu, trong đôi mắt lóe lên một màu tăm tối.

Cô không thể không thừa nhận rằng ngoại hình của Thẩm Đường rất đẹp, đời này cô ta còn chưa từng nhìn thấy cô gái nào đẹp hơn Thẩm Đường.

Thẩm Đường càng ngày càng cảm thấy ánh mắt của người phụ nữ này nhìn mình không đúng, phải nói như thế nào đây?

Trong mắt cô ta xuất hiện một cảm xúc rất kỳ lạ khiến Thẩm Đường cảm thấy dường như cô ta đang nhớ lại cái gì đó qua gương mặt này của mình...

Vương Thư Hương là người của thôn Hạ Thanh, năm nay mười tám tuổi.

Thẩm Đường không biết cô ta, nhưng Vương Thư Hương lại biết Thẩm Đường, có lẽ cũng không thể nói là quen biết.

Vương Thư Hương hốt hoảng, một số cảnh tượng lóe lên trong tâm trí cô ta, trong đó có một đôi nam nữ trung niên, người đàn ông vẫn cao lớn đẹp trai như trước, bên gái vẫn xinh đẹp động lòng người.

Hai người bọn họ rõ ràng đã qua tuổi trung niên, nhưng lại không thể nhìn thấy một chút dấu vết của năm tháng để lại mà năm tháng chỉ càng khiến bọn họ trở nên có sức hút hơn.

Người phụ nữ trong suy nghĩ của Vương Thư Hương chính là Thẩm Đường trước mắt, mà gương mặt kia rõ ràng là Thẩm Đường tuổi trung niên.

Đúng vậy, Vương Thư Hương đã trọng sinh.

Vài ngày trước, Vương Thư Hương mơ màng tỉnh dậy thì lại phát hiện mình đã trở về năm mười tám tuổi.

Đời trước Vương Thư Hương sống rất đơn giản, cô ta kết hôn với một người đàn ông thành thật theo sự sắp xếp của gia đình, sau đó sống một cuộc sống vô vị gần như không có chút gợn sóng nào.

Năm thứ ba sau khi kết hôn, cô ta sinh được ba đứa con trai, sau khi con cái lớn lên, cuộc sống của cô ta vẫn trôi qua rất bình thường.

Nhưng Vương Thư Hương sống cũng không tệ, đó là trước khi nhìn thấy Thẩm Đường, khi nhìn thấy Thẩm Đường, Vương Thư Hương mới biết được thì ra phụ nữ còn có thể sống như vậy.

Được người ta thương trong lòng, nâng trong tay.

Mà người khiến Vương Thư Hương khắc sâu ấn tượng nhất không phải là Thẩm Đường mà là người đàn ông bên cạnh Thẩm Đường.

Tống Khôn, người đàn ông mà gia đình từng định giới thiệu cho cô ta.

Thì ra ngoại hình của anh ấy lại đẹp như vậy, nhưng khi nghe nói Tông Khôn có ba đứa con thì cô ta đã từ chối.

Vì vậy sau khi gặp được Tống Khôn, Vương Thư Hương nghĩ nếu ban đầu cô ta không từ chối thì có phải người phụ nữ đứng bên cạnh anh ấy bây giờ sẽ là Vương Thư Hương cô ta chứ không phải là Thẩm Đường đúng không?

Mang theo chấp niệm như vậy, Vương Thư Hương trùng sinh, khi trở lại, cô ta đã không từ chối Tống Khôn nữa.

Mới mấy ngày trước, cô ta đã gặp mặt Tống Khôn ở đời này, nhưng sau khi gặp mặt, Vương Thư Hương phát hiện hình như Tống Khôn không hài lòng cho lắm, thái độ của anh ấy quá nhạt nhẽo, không có chút d.a.o động nào.

Vương Thư Hương cảm thấy có lẽ Tống Khôn sẽ không đồng ý có mối quan hệ tình cảm với cô ta.

Sau đó cô ta nghe ngóng được chuyện của Ngô Xuân Ngọc, mà theo Vương Thư Hương thấy, Ngô Xuân Ngọc không phải là trọng điểm mà là Thẩm Đường mới đúng.

eyJpdiI6Ikd0aWc5NVdrcFpnendKVFFIb1pQWXc9PSIsInZhbHVlIjoiK1ZOaTA5bzZnMkRFNTRINEVXSzNBTm5iNUlxS0NQdFBrNDdwU2ptd3IraVJYcHZycHRcL1Q5c2xIK1NQMm5OVklGUkZTZmp4dFRPbDBiZGtKOXBSNWQ2eFwvVktXNDNtcGxsS2lqWDkwRGVxbUhJNFlINUNqVGxYWUhSRkxtUEt2Tmd3ZlVESlZJS0VcLzBBWTlyOFBPTTJ0Z2VTMmVKYlB4TWIxM1FVK2VPK21MVWM5aGkxU2JnUm9uamd6QXUrR0hcL1V3elNJVnVRSWwxQzUwZFk5ZXhOSzc1VCt5TlJabjJnSWNmTmJzSWV2Q3JmeWduT2FhRXFrRm1SQ1RYWHNqWTlpejFMeHJJT3dTMHo5b3JIRklCTWJleVlGVkdqVHVYR3ZyUlliSDUyQWV4Y29yVjdqWWVacDU3cDJOaHI5U2J4RHRGM0I2NkNcL3ZVU2I1dTlRYUNVTVE2RmVxTVY5T3BLQ3FGdnFGcWw2MEZUNVRuTVwvUXFyUk9YbVJJK1JYU2FrOTFXV3ZBRXU1dko2ME42R3NDMSswWlVTcEozM1dubjNyaFZsa1p6aEM4R0VTOFQranJxYUp2bm9UeGdabFBBRUthamZhNUQ0cnVGbEE2bzdlUXFPWTd3a1BTRU5XODRMUWZIc1wvWlhzbnlDQTUwUnFcLzhHMVR3ZXhLVlA3M3UwY3QxdlQwNWFIaG90V2xEVTRyUEFueVE9PSIsIm1hYyI6ImM1NGM2MDllNTJiODg5NzZlM2ZiZmRkODIwOGQ4ZmIxYWYyZGI5NzkwMDU4NTJmMzZiNzNiNTI3NzIxMmFkMTUifQ==
eyJpdiI6ImYrVkVPQWhLZzRGeTFNb1ZBU1pIbUE9PSIsInZhbHVlIjoiK2U0UVRKSWVXM2RORkYyTXVkaitxMHFXNXByaXp1OHdmb1BKN2pIVTRhbHNjb2IwYkZJOXhxUW5uaVY3NlwvVCttd05JY282SWFKM1A3K085bjI0ejZ6M1lBNDZhRjhEblE1THpuM00xbGJhbDVHWFNYb1ZabVZiQUdWWjBnd3lPcEUwenJzXC9QcUxVbjRIeExOVVVFK0ljY21uT054RVBUVWwzVVozMFArSFpwMDg4cVRpWlpCSmFTV3o4MUdScUVHdk5XbjFcL2JuVlZvMEg0Q1FDK2lzYXhcLzNncEE5TWZ4THI0WVhzTEQ0RlN2QlRNSjVKd1dlTzJMcnRiMlNWT2hFWnk4K2E2ZnRBaklcL2R5aVZEcnNzXC9GR0IwMFpJNjhKY2ZBXC84dEV5WWlhaDBEWUdBa1E5b0ZlU056dzhhV2JqdGZZbTlJVXlIMWordk4yS296bmlDdHhHXC9VRHpZRzM3U01nVGF5d1RZdGtaUkZqclptYzFJUTJabnczV0RvWU53MHVwOHB5SUNXSFFMOWlMVCtlQzFoeEtUSVJic0xvUEhQZE5qSVowZzhpVnZ3aVB0dnN5ZXpXcThxZEE5Z2NsYXFobzNUeGFQRExnUFdwNUlGNEtIZz09IiwibWFjIjoiMjA0ZmNhMmYzNThmZmFhOTc1ZGE4ZTFlMmU3OGY5OTkwYzM3MTEwNGQ5ZDYzYThjYmRkZWIxZGU0MDI4ODJlMiJ9

Ngay khi cả hai cô gái đều đang nhìn đối phương, Ngô Thuý Bình đi từ xa tới, khi nhìn thấy Thẩm Đường đứng với một cô gái mà mình không nhận ra nên bà ấy bước tới với vẻ mặt nghi ngờ.

Ads
';
Advertisement