Trong lớp học, tiết đầu tiên là môn toán học của Hồ Tiền Tiến.
Hồ Tiền Tiến đứng trên bục giảng, anh ấy phát bài thi cho từng bạn học.
“Lưu Minh Dương, chín điểm!”
“Lưu Minh Dương, tôi thật sự cảm thấy rất kỳ lạ, vì sao cùng là học sinh tôi dạy, nhưng lại có sự khác biệt lớn như vậy hả? Chín điểm, em viết kín cả một bài thi mà lại chỉ được có chín điểm hả? Nhưng em rất đáng khen vì đã hoàn thành một bài thi, thật sự vất vả cho em rồi.”
“Lý Mai Hoa, tám mươi, không tệ, có tiến bộ. Lần sau em cố gắng tranh thủ làm được chín mươi điểm nhé.”
“Lục Viên, sáu mươi ba.” Hồ Tiền Tiến lườm Lục Viên một cái, trên mặt anh ấy lộ ra vẻ tiếc nuối rèn sắt không thành thép.
Đã sắp xếp cho Lục Viên một bạn ngồi cùng bàn học giỏi như vậy rồi mà sao đến điểm trung bình cô ấy vẫn không thể vượt qua vậy?
Một trăm hai mươi câu hỏi mà đến điểm chuẩn cô ấy cũng không thể đạt được, thật sự lãng phí bạn ngồi cùng bàn mà.
Lục Viên cầm bài thi với vẻ mặt bối rối, cô ấy bí mật ngồi dịch sang Thẩm Đường ở bên cạnh rồi nhỏ giọng nói: “Đường Đường, sao tôi cảm thấy ánh mắt của thầy chủ nhiệm có chút không bình thường nhỉ?”
“Cậu nghĩ nhiều rồi.” Thẩm Đường an ủi một câu, đồng thời ánh mắt cô trộm liếc nhìn bài thi của Lục Viên.
Thẩm Đường cảm thấy bạn ngồi cùng bàn này thật sự ngu ngốc đến đáng yêu mà.
Điểm số này, thật sự... không nhìn được.
Vì vậy Thẩm Đường đang cân nhắc có nên dạy thêm cho Lục Viên không, bạn bè tốt thì phải cùng nhau tiến bộ mới tốt.
“Thẩm Đường, một trăm hai mươi điểm, điểm tối đa.”
Một... một trăm hai mươi điểm? Điểm tối đa?
Ai? Thẩm Đường?
Mẹ nó, lợi hại thật đất!
Ánh mắt của các bạn học lớp mười đều đồng loạt nhìn Thẩm Đường, cô là bà trùm có điểm tối đa đó.
Thẩm Đường nghe được tên mình thì đứng dậy đi qua hai cái bàn rồi mỉm cười nhẹ nhàng cầm lấy bài thi của mình.
“Thi rất tốt, lần sau tiếp tục phát huy.” Giọng nói của Hồ Tiền Tiến tràn đầy sự hài lòng.
Các bạn học cảm thấy đau lòng... Giọng điệu này thầy chủ nhiệm, thật sự là phân biệt đối xử quá rõ ràng mà., nhưng bọn họ lại không có điểm tối đa, nghĩ lại càng đau lòng hơn.
Lúc đầu các bạn học lớp mười đều cho rằng Thẩm Đường chỉ giỏi mỗi môn toán, không ngờ sau khi công bố, hạng nhất của Thẩm Đường lại lần lượt xuất hiện.
Khi có điểm thì cũng là lúc bảng vàng được dán lên.
Miêu Hồng và Hoàng Vũ lớp ba chỉ chờ đến mỗi khoảnh khắc này!
Các bạn học đứng chật ních trước bảng vàng, Miêu Hồng và Hoàng Vũ lại không vội chen vào, dù sao bọn họ đều cảm thấy Thẩm Đường không thể vượt qua nổi thành tích của Hoàng Vũ.
Vì vậy khi nhìn thấy Thẩm Đường và Lục Viên đi tới, Miêu Hồng không thể kiềm chế được sự kiêu ngạo ở trong lòng.
“Thẩm Đường, lần thi này Hoàng Vũ đứng thứ hai trong lớp chúng tôi, tôi đoán có lẽ xếp hạng điểm số cũng sẽ nằm trong năm mươi vị trí đứng đầu, còn cậu thì sao?”
Thẩm Đường cười nhẹ liếc nhìn Miêu Hồng một cái, nhân tiện cô cũng chú ý tới sự đắc ý mơ hồ trong mắt Hoàng Vũ đứng ở bên cạnh.
Thẩm Đường: Ha!
Vốn dĩ cô muốn khiêm tốn, nhưng sao cứ có người lại muốn tìm cảm giác tồn tại trước mặt cô vậy.
Lục Viên đứng cạnh Thẩm Đường đồng tình với Miêu Hồng và Hoàng Vũ, ánh mắt như thể... nhìn một kẻ thiểu năng vậy.
“Thẩm Đường, cậu mới chuyển từ lớp ba sang lớp mười nên vẫn chưa quen, việc học tập bị thụt lùi cũng có thể hiểu được, chúng tôi cũng không phải là loại người làm càn làm bậy. Đúng rồi Hoàng Vũ này, cậu xem thử xem xung quanh cậu có những loại bạn bè nào? Bởi vì người ta có câu gần mực thì đen gần đèn thì sáng mà, nếu cậu chơi với hạng người nào thì sẽ biến thành người như thế đấy, cậu sẽ biến chất đó.”
Miêu Hồng đợi một thời gian dài như vậy vì để có thể có được cơ hội Thẩm Đường xấu mặt nên nói lên một hơi, bây giờ mãi mới có một cơ hội, Miêu Hồng chắc chắn sẽ không tùy tiện bỏ qua chuyện này.
Nghĩ tới chuyện lúc trước mình phải mang bữa sáng cho Thẩm Đường cả một tháng thì một ngụm m.á.u cũ ở trong n.g.ự.c Miêu Hồng dâng lên và nghẹn lại trong cổ, muốn nhổ cũng không thể mà nuốt lại không trôi.
Lục Viên ngây thơ nắm chặt tay, cô ấy lập tức trở nên không vui mà trừng mắt nhìn Miêu Hồng nói: “Buổi sáng lúc ngủ dậy chắc cậu không đánh răng nhỉ? Còn nữa, câu nói ngưu tầm ngưu mã tầm mã này chỉ thích hợp với cậu chứ không thích hợp với Đường Đường nhà chúng tôi đâu. Đường Đường nhà chúng tôi dù ở chỗ nào thì cũng đều là vàng có thể tỏa sáng.”
“Trời ơi, cậu biết lần này Đường Đường nhà chúng tôi thi được bao nhiêu điểm không mà lại dám tới tìm cảm giác tồn tại trước mặt Đường Đường của chúng tôi vậy? Thật là không biết xấu hổ.”
“Bây giờ tôi tìm cảm giác tồn tại thì sao, thành tích của Thẩm Đường không tốt còn không cho người khác nói hả?” Miêu Hồng cố ý cất cao giọng nói câu này.
Khi nghe được câu nói này của Miêu Hồng, các bạn học vốn đang chen chúc nhìn bảng vàng đều không nhịn được mà nhìn hai người Thẩm Đường và Miêu Hồng.
Những bạn học đã xem bảng vàng đều không khỏi thầm líu lưỡi, dù sao cái tên “Thẩm Đường” cũng không còn quá xa lạ gì nữa, trước đó còn nghe đồn cô ấy có người yêu còn suýt bị đuổi học cơ mà.
Chậc chậc, chính là Thẩm Đường nổi tiếng với cuộc đánh nhau với giáo viên đây mà.
Vừa rồi bọn họ còn thấy Thẩm Đường đứng hạng nhất trong bảng vàng!
Vì vậy một vài bạn học nhìn Miêu Hồng vừa lớn tiếng chế nhạo Thẩm Đường học không giỏi với ánh mắt vô cùng vi diệu.
Bạn học này, bạn thật sự rất được đó, Thẩm Đường như vậy còn không tính là học giỏi thì ai mới có thể được coi là học giỏi đây?
Trong lòng những bạn học kém vô cùng phức tạp, đều là người mà sao lại có chênh lệch lớn như vậy chứ?
Nói đến việc học thì Thẩm Đường lập tức không vui, cô không thể chấp nhận được có người nào đó nói cô không học giỏi, là một học sinh giỏi, cô không thể làm mất cái danh hiệu này được.
Nhất là khi cô ta nhìn thấy ánh mắt kỳ lạ của một vài bạn học ở xung quanh thì trong lòng Miêu Hồng càng bất an hơn.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất