“Thật ra tôi đã biết cha tôi còn có một gia đình khác ở ngoài từ lâu, mẹ tôi cũng biết rõ, nhưng lúc nào bà ấy cũng tự lừa mình dối người cho rằng chỉ cần tôi đủ ưu tú thì sẽ có thể giữ cha ở lại trong cái nhà này, cậu nói xem có phải rất buồn cười không?”
Thẩm Đường cắn môi không trả lời.
Mà Tần Lạc cũng không cần cô trả lời, cậu ấy nhìn đám người tụ tập dưới chân mình rồi nói tiếp: “Cậu nói xem, nếu tôi nhảy từ đây xuống thì có phải sẽ được giải thoát không?”
“Bạn học Tần Lạc, suy nghĩ này của cậu rất ngây thơ đó, cậu nghĩ thử xem, nếu cậu c.h.ế.t thì mẹ cậu phải làm sao bây giờ? Cha cậu đã có một gia đình khác, nhưng mẹ cậu lại chỉ có mỗi mình cậu, cậu nhẫn tâm để bà ấy phải chịu cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh sao?”
“Người không coi trọng mạng sống của mình là kẻ ngu ngốc nhất, cậu cho rằng cái c.h.ế.t có thể trả thù một vài người, nhưng theo thời gian trôi qua, bọn họ sẽ dần quên mất cậu...”
“Bạn học Tần Lạc, chúng ta thương lượng một chút được không?”
Thẩm Đường đáng thương nhìn Tần Lạc.
“À thì, tôi có hơi sợ.”
Câu cuối cùng của Thẩm Đường mới là trọng điểm, gõ thẳng vào trọng điểm: Cô sợ!!!
Giờ phút này, gương mặt trắng nõn của cô vô cùng tái nhợt, cô nắm chặt cái hàng rào phía sau và dùng vẻ mặt cực kỳ đáng thương nhìn chằm chằm Tần Lạc.
Người anh em à, cô thật sự rất sợ đó!
Tần Lạc nhìn Thẩm Đường, gương mặt tăm tối của cậu ấy cuối cùng cũng bị phá vỡ, không biết vì sao khi nhìn thấy vẻ mặt đáng thương của Thẩm Đường, Tần Lạc lại đột nhiên không muốn c.h.ế.t nữa.
Có lẽ là lời khuyên tâm linh của Thẩm Đường có tác dụng, hoặc có thể là Tần Lạc tự suy nghĩ thông suốt, nhưng dù sao bây giờ, Tần Lạc đã không còn suy nghĩ muốn tự sát nữa.
“Bíp, chúng mừng kí chủ đã hoàn thành nhiệm vụ, nhận được chân giò x2!”
Trong đầu Thẩm Đường giờ chỉ toàn đám người ở dưới chân, trái tim của cô không thể chịu đựng được nữa rồi.
Cô tội nghiệp quay đầu nhìn Tần Lạc, nước mắt đã sắp tuôn trào, dáng vẻ kia quả thực quá đáng thương.
“Cậu không muốn nhảy thì chúng ta có thể quay về được không?”
“Chờ một chút.” Tần Lạc nói một câu.
“Tại sao?” Thẩm Đường nhìn cậu ấy với đôi mắt đẫm lệ.
Tần Lạc cảm thấy có hơi yếu lòng, Thẩm Đường vì cậu ấy nên mới đứng ở chỗ này, nhưng bây giờ cậu ấy lại không thể động đậy được.
Bởi vì, sau khi không muốn c.h.ế.t nữa thì cậu ấy cũng đột nhiên phản ứng lại... Cậu ấy sợ độ cao.
Ngay khi hai người bọn họ đứng trên mái nhà không dám di chuyển, cuối cùng cảnh sát cũng đã đến chỗ mái nhà, đi cùng họ còn có cha mẹ của Tần Lạc, mà Thẩm Đường còn nhìn thấy hai người cô không thể ngờ tới... Cố Thịnh và Tô Chấn Hưng.
Trong trường hợp này thật sự rất khó để Thẩm Đường có thể bình tĩnh chào hỏi với mấy người Cố Thịnh.
Hu hu hu, cô khổ quá mà!
“Lạc Lạc, Lạc Lạc, con đừng kích động, mẹ sai rồi, mẹ không nên đánh con, không nên mắng con, nhưng mẹ chẳng qua là vì tốt cho con thôi, nếu con không vui thì con có thể nói với mẹ, con đừng nghĩ quẩn.”
“Lạc Lạc, mẹ con nói rất đúng, cha ở đây. Có gì chúng ta cứ từ từ nói chuyện, con đừng có nghĩ quẩn!”
Cảnh sát cảm thấy rất bối rối, bọn họ nhận được tin có người sắp nhảy lầu nhưng lại không ai nói là có hai người, cô bé kia trông rất ngoan ngoãn thì sao có thể muốn nhảy lầu được chứ?
Không thể không nói đồng chí cảnh sát đã hiểu lầm, đôi mắt Thẩm Đường đỏ hoe nhìn vào người duy nhất mình quen là Cố Thịnh, giọng nói mềm mại của cô có chút nức nở: “Em... em sợ.”
Cố Thịnh nhìn thấy đôi mắt đẫm lệ của cô gái, đôi mắt đó khiến Cố Thịnh nổi tiếng với ý chí sắt đá cũng vô thức cảm thấy mềm lòng.
Anh bước lên phía trước, trong khi cảnh giác nhìn chằm chằm hai người, đồng thời anh cũng chậm rãi vươn tay về phía Thẩm Đường rồi trầm giọng nói: “Đừng sợ, em đừng nhúc nhích.”
Thẩm Đường tội nghiệp nhìn Cố Thịnh đang nói chuyện, cô ngoan ngoãn gật đầu tỏ vẻ mình nhất định sẽ không nhúc nhích, hai chân của cô run rẩy không dám cử động, nhỡ đầu chỉ cần hơi động đậy một chút thì sẽ ngã xuống thì sao?
Tô Chấn Đông nhìn hành động của Cố Thịnh rồi lại nhìn một người trong cuộc khác là Tần Lạc.
Tần Lạc ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt của Tô Chấn Hưng, cậu ấy ngượng ngùng giải thích: “À thì, tôi, tôi cũng sợ.”
Nghe Tần Lạc nói như vậy, biểu cảm của mọi người lúc này: ??
Đến ngay cả mẹ của Tần Lạc đang khóc thút thít cũng quên luôn khóc...
Bầu không khí rất xấu hổ, vô cùng xấu hổ.
Sự xấu hổ này kéo dài cho đến khi Tô Chấn Hưng kéo Tần Lạc về khu vực an toàn mà sự lúng túng vẫn còn tồn tại.
Ở bên kia, Thẩm Đường cầm lấy bàn tay ấm áp và thô ráp của Cố Thịnh, khi người đàn ông kéo cô ôm cả người vào trong lòng mà Thẩm Đường vẫn không phản kháng.
Nói đùa, mặt mũi sao có thể quan trọng hơn mạng sống được.
Hơn nữa, với một người đàn ông đẹp trai như Cố Thịnh thì lần này cô cũng không thua lỗ.
Khi vào khu vực an toàn, phản ứng đầu tiên của Cố Thịnh là buông cô gái nhỏ yêu kiều mềm mại trong n.g.ự.c ra.
Nhưng ngay khi anh vừa buông tay ra thì mới cảm nhận được cánh tay của mình bị cô gái ôm chặt.
Cố Thịnh hạ mắt xuống nhìn cô gái nhỏ đang dựa sát vào cánh tay mình.
Thẩm Đường cúi đầu xuống chỉ để lại cho Cố Thịnh một cái xoáy đáng yêu, nhưng Cố Thịnh lại có thể thấy được vành tai đỏ ửng của cô, đôi môi mỏng của anh hơi cong lên, trong mắt xuất hiện sự mềm mại mà đến anh cũng không nhận ra.
Thẩm - đà điểu - Đường tỏ vẻ: Chỉ cần da mặt đủ dày thì không có việc giả ngốc nào mà cô không thể cả.
Lúc này chỉ cần giả ngu là được rồi.
Thẩm Đường ôm chặt vào cánh tay của người đàn ông bởi hai chân của cô vẫn còn mềm nhũn đó!
Tần Lạc nhanh chóng được người nhà dẫn về, các đồng chí cảnh sát cũng rời đi.
Mà Cố Thịnh đi cuối thì bế Thẩm Đường xuống tầng, khi những người khác trông thấy cảnh tượng này cũng không suy nghĩ gì nhiều mà chỉ cho rằng có lẽ cô bé Thẩm Đường này vừa bị dọa sợ.
Cố Thịnh bế cô gái bé nhỏ trong lòng bằng kiểu bế công chúa thường thấy trong phim thần tượng, còn Thẩm Đường nằm trong vòng tay người đàn ông có thể cảm nhận được rõ ràng cơ bắp cánh tay săn chắc của anh.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất