Ta Không Muốn Làm Mẹ Kế

Có lẽ là do kiểu bế công chúa trong truyền thuyết kia có sức hấp dẫn c.h.ế.t người khiến Thẩm Đường lặng lẽ ngước mắt lên nhìn góc mặt nghiêng 45 độ hoàn hảo của người đàn ông, trái tim nhỏ bé của cô không nhịn được mà đập thình thịch thình thịch...

Thẩm Đường không hiểu sao lại cảm thấy mình có hơi rung động.

Tô Chấn Hưng nhìn cô bé được Cố Thịnh ôm trong vòng tay, ánh mắt hóng hớt kia không thể che giấu được.

Hai người này... xảy ra chuyện gì vậy?

Cố Thịnh nhận thấy ánh mắt của Tô Chấn Hưng nên nhìn sang với ánh mắt cảnh cáo.

Ham muốn được sống khiến Tô Chấn Hưng ngậm miệng lại nhưng trong lòng anh ấy vẫn vô cùng tò mò, sự tò mò này khiến anh ấy không thể nhịn được mà lén lút nhìn chằm chằm Thẩm Đường trong lòng Cố Thịnh vài lần.

Thẩm Đường cảm nhận được ánh mắt của Tô Chấn Hưng, lúc này cô đã bình tĩnh lại nên vội vàng buông cánh tay đang ôm chặt lấy người đàn ông ra rồi đứng dậy.

Đôi tay nhỏ nhắn ngoan ngoãn đặt hai bên người, bộ dáng bé ngoan này thật sự khiến người ta không đành lòng nói điều gì khiển trách.

Nhìn con gái nhà người ta như thế, Tố Chân Hưng cũng không nói lên lời.

Có trời mới biết được vừa rồi khi bọn họ ở dưới tầng nhìn thấy Thẩm Đường ở trên mái nhà đã nghĩ như thế nào, lúc đầu Tô Chấn Hưng còn tưởng rằng Thẩm Đường đã xảy ra chuyện gì đó nên nghĩ quẩn, còn nam sinh kia đang thuyết phục cô.

Kết quả sau này mới biết được, nam sinh kia mới thật sự là người muốn tự sát, còn Thẩm Đường thật ra chính là một anh hùng nhỏ.

Cái khiến người ta phải dở khóc dở cười chính là anh hùng nhỏ kia cuối cùng lại biến thành chú cún con.

Phải gọi chuyện này như thế nào nhỉ, danh tiếng một đời lại bị chứng sợ độ cao huỷ hoại!

Ngay khi Thẩm Đường đang tỏ ra ngoan ngoãn thì Cố Thịnh lại nhìn Thẩm Đường, đôi môi mỏng khẽ mấp máy, anh trầm giọng hỏi cô: “Em có đói không, cùng nhau đi ăn một chút gì đó chứ?”

“Được ạ, nhưng lúc đầu em định đi đến cửa hàng bách hoá để mua đồ.” Thẩm Đường ngẩng đầu nhìn Cố Thịnh.

“Không sao đâu, ăn xong rồi đi mua cũng không muộn.” Cố Thịnh dùng đôi mắt đen sâu thẳm nhìn cô.

“Vâng ạ, vậy chúng ta đi ăn ở đâu ạ?” Thẩm Đường cảm thấy bọn họ đã gặp nhau hai lần, cũng coi như là người quen rồi nên đi cùng đi ăn một bữa cơm cũng được.

“Theo tôi.” Cố Thịnh đáp lại một câu, sau đó đôi chân dài của anh bước lên phía trước.

Cô lùn Thẩm Đường vội vàng chạy theo anh, còn Tô Chấn Hưng bị bỏ lại một mình lập tức ngơ ngác, anh ấy không biết vì sao một người lớn như mình lại bị Cố Thịnh bỏ rơi.

Hai người đằng trước đã đi được vài bước thì Tô Chấn Hưng mới phản ứng lại rồi vội vàng đuổi theo.

Nửa tiếng sau, Thẩm Đường nhìn thấy một tấm bảng hiệu, đây rõ ràng là một tiệm cơm nổi tiếng trong thị trấn mà.

Tiệm cơm Đông Phương là một trong những tiệm cơm nổi tiếng nhất thị trấn.

Thẩm Đường nhìn tấm bảng hiệu hoành trắng của tiệm cơm, sau đó cô lặng lẽ dùng tay che cái túi nhỏ của mình thật chặt, trong đó có hơn một trăm đồng tiền nóng hôi hổi mà hôm qua cô vừa nhận được tới tay.

Thẩm Đường giương mắt nhìn tiệm cơm mà trong lòng rỉ máu.

Lúc đầu cô còn cho rằng đây chỉ là một bữa cơm bình thường, Thẩm Đường còn định mời hai người bọn họ để cảm ơn ân cứu mạng lần trước.

Bây giờ xem ra... Cô có hơi hối hận rồi.

Hay là đợi sau này cô phát đạt rồi mới báo đáp ân cứu mạng được không?

À thì, còn nhiều thời gian mà!

Nghĩ như vậy, Thẩm Đường còn lén lút nhìn Cố Thịnh và Tô Chấn Hưng một chút, cô thầm nghĩ trong lòng mình sẽ không ăn bữa cơm này nữa.

Nếu cô không mời khách thì thôi đi, sao lại còn không biết xấu hổ mà đi ăn của người ta được chứ?

Điều này càng khiến cô không có lương tâm hơn.

Hai người Cố Thịnh và Tô Chấn Hưng phát hiện Thẩm Đường không hề di chuyển thì đều đồng thời quay đầu nhìn Thẩm Đường.

“Sao em không đi?” Cố Thịnh hỏi.

“Đúng vậy, tại sao lại dừng lại thé?” Tô Chấn Hưng cũng hỏi.

“À thì, em đột nhiên cảm thấy không đói lắm...”

“Ọc ọc...”

Thẩm Đường còn chưa nói xong mà bụng cô lại nên lên suy nghĩ vô cùng hợp với tình hình bây giờ.

Tô Chấn Hưng và Cố Thịnh từng học kỹ năng điều tra, khi nghe được âm thanh này thì họ lập tức nhìn vào bụng của Thẩm Đường.

Ơ... Không phải cô nói là không đói bụng sao?

Đôi tay nhỏ của Thẩm Đường vô thức che bụng, còn gương mặt nhỏ trắng nõn thì lập tức đỏ bừng.

A a a, vô tích sự quá vô tích sự quá, cái bụng này kêu lúc nào không kêu mà sao cứ phải kêu vào thời điểm này chứ!!!

A a a, cái mặt già này của cô mất hết rồi!

Nếu mặt đất đột nhiên nứt ra một cái lỗ thì T hẩm Đường chắc chắn sẽ chui vào không chút do dự.

Quá mất mặt mà, xấu hổ không thể xấu hổ hơn nữa rồi!

Cố Tịnh nhìn gương mặt đỏ bừng của cô gái thì đưa tay che đôi môi mỏng lại, anh hắng giọng cố nén cười rồi nói: “Khụ khụ, đi vào đi.”

Thẩm Đường ngước mắt lên nhìn, khi cô bắt gặp ý cười không thể che giấu được trong mắt Cố Thịnh thì sắc mặt lại càng đỏ thêm, đến hai tai trắng nõn mềm mại cũng bị nhiễm sắc đỏ.

Thẩm Đường phồng má, cô tức giận trừng to mắt nhìn Cố Thịnh, đôi mắt trong veo như nước kia như thể biết nói chuyện: Hừ, em nhìn thấy anh chê cười em đó!

“Khụ khụ, đi thôi, tôi đói rồi.” Cố Thịnh nhìn bộ dáng thở phì phò của cô gái, khoé miệng anh không kìm chế nổi mà cong lên, lại vì để không để cô gái tức giận nên Cố Thịnh lập tức quay người.

Dù đã quay người đi, nhưng Thẩm Đường lại nhìn thấy đôi vai run run của anh.

Thẩm Đường có thể chắc chắn là anh đang cười mình!

Thật sự quá xấu mà!

Thẩm Đường thở phì phò dùng ánh mắt tử thần của mình nhìn chằm chằm bóng lưng của Cố Thịnh, cô cứ nhìn chằm chằm anh như vậy.

Nhưng Thẩm Đường lại quên mất vẻ ngoài vô hại, đáng yêu và mềm mại bây giờ của mình, dáng vẻ thở phò phò của cô dưới cái nhìn của cô là rất hung dữ có thể hù dọa c.h.ế.t người, còn ở trong mắt người khác thì lại là dáng vẻ nũng nịu ấm ức khiến lòng người phải tan chảy.

Tô Chấn Hưng đi ở đằng sau phát hiện mình lại làm phông nền thêm một lần nữa.

Anh ấy dùng ánh mắt u oán nhìn người mặc chung một cái quần lớn lên cùng mình.

eyJpdiI6IlwvNkM5emJTYytHbUNHTjlHeExWTzNBPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImphRTI0OTFneFM2b0Uwekw5XC83UUFaNW5FZ3JcLytuUVgxWW1ucHRpY3VZU2I1a1VBSk9iSzh1UFwvdzltYlpvQm5CQThHZTBTc2J0SHFSaXllQkg4RnYrb25QQUtIdlhaTDg3TXl6Vjl3SGNBY1IwSjVJckNIeUxUSzZxbHFvVHdMUXZUTG1YOXg0TWNFaGJqemhDcHZBQWF1S3BsNWllZEVSMHJwMzFGRnkzTWFjdENuU2JZVXFLQmo1eDZESGJKK1dmRDVKVVBtZ2Q2TU5jdjI1UDRPSFArWlVYNFFiSlRXZkxcL1B6bXZpYkI1akxCMkZ2eXZkQVhDSjA1ODBFcTdcL0RuK3djakRcL0lIYWhWRGUwVml2c3ZkenN4MlRKNlY1V215UVQzXC9DaXZLMTBHU3BFYmdvUTNpVFZFS3VKZ00zbUNpSjNROFkyNmxRcVRHa0ZBdzdIclpKcHI5NVZZSDVjc05wWldIdnB2d1VJaVpGcVlac2NSWThLRVlmcFpZbHZaWFdiR1wvcVhEd3AxanFrYTJJdWxBcDgwOVpqb0JZVXQ0TUQ1a2t3MEtydDZUZVVpbzczTGgwWXlmcmpzYTdCUWRKemNjOStRWXFpTXp4MG1PMnZEeEFSSnZPNm0zRWpsT21UeUt3ZjMyV1wvXC9ManFTcWIrdkwwTE9KWDZvYWwyMSIsIm1hYyI6IjZkYTUxYmFjYTc1N2YzMmRlNTQzNWM5NDJjZjA4NWM5NGQxYmEzMGRhNzg2M2MyZmQ3NDQ0Yzk2ZDJmYmM4NTMifQ==
eyJpdiI6IlwvMFJRNm5ObGRDSFJEWjhESkdOQ1VnPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImZMTU11eEh3RkREcVpza01sVzJoRG9NUHVjZ3FLZUpWWkMrc0R5ZzVjMlYxYnpZeHphXC96SzRZYXptNXA1dE5Vb1RYUGRNOWVXYTViVWpqUXE2YW5YQ1c2UFp5cjNZaWNJVGhySlpqQXFmeG5ERG0za2NrRjlyZ0FyQjB6VFNxUmlBYzFsNmlVVnlcL1BIa0xiOUF0Tm1FQmF1eVF1dGRMNGpNZUNPaGhFXC9MR01QSjNMZW5OaGtvNXFCSVZXWndTUTY1UFZUXC9NXC9BY1V1czZKVjE0VzdrbVhvMHpiNHVpV0U5MXl2bWJQRG5nQlhJaHVRTkp1MEgwYlF0Vk5oeXFnSGRMK1ZsTTFoT0l0QU9IXC9ETnJDM2xMRGplTjVSM0NiUGRzcWFZalJJcVhMTzNDZCtDWHI0UGJ0MjFSV0VXZHVjV0diT2dzRnBjMHJCYnRQSGp6a2prQT09IiwibWFjIjoiYjFiOGE5OWQ1ODBlM2I0NjRkNWI4ZDg5YTVkOTEzNjQ2YmNkMTVmZjg0N2U2NDk0NWYxNmFjMzJlMzc0OTEwOSJ9

Dưới ánh mắt tàn ác của Cố Thịnh quét qua chỗ đó của mình, Tô Chấn Hưng vô thức cúi đầu xuống, anh ấy đã suýt chút nữa lấy tay che bộ phận nhạy cảm này rồi, nếu không phải hành động này sẽ rất khó coi ở nơi đông người thì có lẽ Tô Chấn Hưng đã làm hành động chướng tai gai mắt này rồi.

Ads
';
Advertisement