Tô Chấn Hưng tỏ vẻ: Cố Thịnh vẫn là cái tên Cố Thịnh tàn ác mà anh ấy quen.
Anh ấy cũng cần được thương hoa tiếc ngọc chứ, ai nói đàn ông không thể có một trái tim dễ vỡ chứ!!!
Nhưng anh không thể sánh được với sự hung dữ kia, vì vậy anh ấy đành thành thật thì hơn.
Thấy Tô Chấn Hưng đã thành thật thì Cố Thịnh mới thu hồi tầm mắt lại và để mặc cô gái nhỏ nào đó đang thở phì phò nhìn chằm chằm bóng lưng của anh.
Cố Thịnh cất bước tiếp tục đi lên phía trước.
Tô Chấn Hưng bước vài bước rồi mới vô thức nhận ra Cố Thịnh phân biệt đối xử!
Mẹ nó, tại sao Thẩm Đường có thể trừng mắt nhìn Cố Thịnh mà anh ấy lại không được vậy?
Nhìn Cố Thịnh có vẻ có tâm trạng rất tốt khiến Tô Chấn Hưng có thể khẳng định: Cố Thịnh này chính là một con cẩu!
Tình anh em nhiều năm như vậy mà, ôi thất vọng quá, đau khổ quá!
Khi đến tiệm cơm, ba người đi lên tầng hai và dừng lại trước một căn phòng.
Khi đến tiệm cơm, ba người đi lên tầng hai và dừng lại trước một căn phòng.
Cố Thịnh đẩy cửa đi vào.
Sau đó Thẩm Đường phát hiện đã có hai người ngồi trong căn phòng này.
Cố Thịnh vừa bước vào thì lập tức chào hỏi người đàn ông ngồi trong phòng, nhìn có vẻ là người quen.
Mà cô gái ngồi bên cạnh người đàn ông khoảng chừng hai mươi tuổi, vẻ ngoài xinh đẹp, cô ấy mặc một cái váy dài màu lam ngồi thẳng lưng ở đó.
Đôi nam nữ trong phòng hình như có hứng thú với Thẩm Đường, ánh mắt của bọn họ không hẹn mà cùng rơi vào trên người Thẩm Đường.
“Cố Thịnh, không giới thiệu một chút hả?” Người đàn ông chủ động hỏi.
“Đúng vậy, Cố Thịnh cậu lừa được cô bé xinh đẹp này ở đâu vậy?” Cô gái đầy hứng thú nhìn chằm chằm Thẩm Đường và phụ họa một câu.
Cố Thịnh nhìn ánh mắt thẳng thắn của bạn mình thì không kịp suy nghĩ mà vô thức nghiêng người dùng cơ thể để ngăn cản ánh mắt nhìn chằm chằm Thẩm Đường của hai người bạn.
Sau khi làm xong hành động này, Cố Thịnh mới nhận ra mình có hơi kỳ lạ.
Nhưng anh lại nhanh chóng ném suy nghĩ này ra sau đầu, anh nói: “Thẩm Đường, tôi mới gặp hai lần.”
“Đây là bạn của tôi, Thiệu Đông, Mạnh Vân.”
Câu tiếp theo rõ ràng là nói với Thẩm Đường.
Thiệu Đông và Mạnh Vân phát hiện Cố Thịnh chăm sóc cô bé này như vậy khiến họ càng tò mò với Thẩm Đường hơn.
Thẩm Đường nhận ra có ánh mắt nhìn mình thì thò đầu ra khỏi sau lưng Cố Thịnh, trên gương mặt nhỏ trắng hồng xuất hiện một nụ cười, trên má cô hiện lên một lúm đồng tiền ngọt ngào.
“Chào mọi người, em là Thẩm Đường.” Cô vẫy vẫy đôi tay nhỏ.
Mạnh Vân nhìn động tác đáng yêu của cô gái nhỏ, trong lòng cô ấy lập tức hét lên.
A a a a, đáng yêu quá, nhìn ngoan ngoãn mềm mại thật đấy, không biết khi véo gương mặt nhỏ kia có dễ chịu như tưởng tượng của mình không.
Mạnh Vân là một nữ quân nhân, bình thường người cô ấy tiếp xúc không phải là đàn ông cẩu thả thì lại là thẳng nam, nay cả các em gái quân nhân xung quanh cũng dũng mãnh chẳng khác gì đàn ông.
Thậm chí nữ binh sĩ trong quân đội mạnh mẽ tới mức đến nam binh sĩ cũng phải sợ hãi.
Mà Mạnh Vân lại có con gái duy nhất trong nhà, trên cô chỉ có mấy người anh trai to lớn thô kệch.
Mạnh Vân là một người nông cạn chỉ biết nhìn mặt, vì vậy khi nhìn thấy Thẩm Đường, trong lòng cô ấy không thể khống chế được mà muốn nhào nặn gương mặt đáng yêu kia.
A a a, đáng yêu quá, nhìn cô cứ như một con búp bê trong tủ kính vậy, là một tiên nữ nhỏ phiên bản Trung Hoa.
Thẩm Đường nhìn đôi mắt sáng ngời của Mạnh Vân với vẻ mặt ngơ ngác.
Ánh mắt như sói như hổ này... khiến cô có hơi sợ đó~
Sau khi giới thiệu xong, Cố Thịnh lập tức ấn vai Thẩm Đường để cô ngồi vào vị trí bên cạnh mình.
Thiệu Đông và Mạnh Vân đang đợi mọi người tới đông đủ rồi mới gọi món, lúc này họ gọi nhân viên phục vụ đi vào.
Khi Cố Thịnh nhận lấy thực đơn, sau đó anh lập tức xoay tay đưa luôn tới trước mặt Thẩm Đường.
Thẩm Đường ngẩng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, cô chớp chớp đôi mắt.
"Em xem muốn ăn gì.” Cố Thịnh nói xong thì thu tay về, vẻ mặt của anh rất tự nhiên.
Thẩm Đường nhìn thực đơn, sau đó cô lật ra rồi nhìn mọi người đang ngồi ở đây, cô nhẹ giọng nói: “Mọi người có ăn kiêng gì không ạ? Hoặc là có món gì muốn ăn không?”
“Không có không có đâu Thẩm Đường, em cứ tự chọn đi.”
“Đúng đúng đúng, bọn chị không kén ăn món gì.”
“Cái gì cũng được, Thẩm Đường cứ chọn món em thích là được.”
“Vâng.” Thẩm Đường gật đầu, sau đó cô cúi đầu nghiêm túc nhìn thực đơn rồi nhẹ giọng nói: “Vậy ăn/gà/được không?”
Thịt gà rất ngon, Thẩm Đường vẫn còn ôm tiếc nuối khi không ăn được con gà mái điên cuồng của hệ thống, vì vậy hôm nay cô muốn ăn gà.
“Khụ khụ khụ...”
Tiếng ho đột nhiên xuất hiện thu hút sự chú ý của Thẩm Đường.
Cô dùng vẻ mặt nghi ngờ ngẩng đầu lên, sau đó lập tức nhìn thấy gương mặt đỏ bừng vì ho của Tô Chấn Hưng, đồng thời còn thấy anh ấy ngập ngừng muốn nói lại thôi.
Thẩm Đường: Vừa rồi cô mới nói gì dọa người sao?
Ngay khi Thẩm Đường đang nhớ lại thì mấy người khác ở đó đồng loạt b.ắ.n cái nhìn đầy khiển trách vào tên súc vật Tô Chấn Hưng này.
Mạnh Vân và Thiệu Đông dùng vẻ mặt xem thường tỏ vẻ: Trong đầu tên Tô Chấn Hưng này suốt ngày có cái suy nghĩ không lành mạnh này.
Cố Thịnh hơi nheo mắt lại, anh đầy nguy hiểm liếc nhìn Tô Chấn Hưng một cái.
Tô Chấn Hưng với vẻ mặt vô tôi: Anh ấy đã nói cái gì đâu!
Hơn nữa cái này chỉ là câu đùa thô tục trong quân đội thôi mà.
Khụ khụ, đều quen với câu này rồi mà sao lại trách anh ấy chứ?
Hơn nữa không phải bọn họ cũng hiểu ngay lập tức sao?
Thẩm Đường nở một nụ cười ngoan ngoãn, nhưng trên thực tế, khóe miệng của cô có hơi sượng, đôi mắt của hơi cong lên, cô nhẹ giọng nói: “Có chuyện gì vậy ạ?”
Thật ra cô hiểu rồi.
Thẩm Đường lại khoe tài diễn xuất đáng được đoạt giải Oscar của mình.
Cảnh tượng Thẩm Đường biểu diễn cho những người khác có mặt ở đây gọi là: Trên mặt thì cười hì hì, nhưng trong lòng lại đang chửi mẹ kiếp!
Mặc dù vừa rồi bà ta đồng ý không ép buộc Tần Lạc nữa, nhưng bây giờ nghĩ lại, bà ta đột nhiên cảm thấy hối hận, dù sao con trai vẫn còn nhỏ, mà bà ta thân là một người mẹ thì phải có kế hoạch sẵn cho cậu ấy.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất