Ta Không Muốn Làm Mẹ Kế

Tần Lạc nghe mẹ mình nói vậy, không hiểu sao cậu ấy lại cảm thấy bực bội, người lớn vẫn luôn như vậy, chỉ vừa chớp mắt là lấy ý nghĩ muốn tốt cho con cái để áp đặt ý nghĩ của bọn họ lên người những người con như cậu ấy.

Nhưng lại không biết người lớn như vậy sẽ khiến bọn họ rất mệt mỏi.

“Lạc Lạc, con ngoan ngoãn nghe lời mẹ, mẹ cũng chỉ vì muốn tốt cho con thôi, cuộc thi lần này con bị tụt hạng, chúng ta thử cố gắng thêm một chút, lần sau...”

“Rầm!” Tiếng đóng cửa đột nhiên xuất hiện cắt ngang cuộc trò chuyện của mẹ Tần.

Lúc này mẹ Tần đang nói chuyện mới phát hiện Tần Lạc đã về phòng không biết từ lúc nào, tiếng động vừa rồi chính là tiếng đóng cửa của Tần Lạc.

Mẹ Tần dùng vẻ mặt kinh ngạc nhìn một người khác trong phòng khách, là cha Tần.

“Lạc Lạc nó cái thái độ gì vậy? Tôi nói chuyện cũng không nghe, lúc trước nó không như vậy!”

“Cả ngày bà cứ nhắc tới nhắc lui thì ai muốn nghe chứ? Được rồi, công ty của tôi còn có việc.” Cha Tần nói một câu như vậy xong rồi lập tức xoay người rời đi.

Mẹ Tần ngơ ngác, đây là ý gì vậy?

Bà ta sai rồi sao? Bà ta đầu tắt mặt tối từ bỏ công việc để chăm sóc gia đình, chăm sóc con cái, bà ta đã sai ở đâu vậy?

Đừng quên, ban đầu chính người đàn ông kia cầu xin bà ta gả cho ông ta!

Bây giờ vẻ mặt chán ghét này là có ý gì vậy?

Còn chuyện của Tần Lạc gây ra cũng không nhỏ, có thể tưởng tượng được ngày mai Tần Lạc sẽ được trường học chú ý như thế nào.

————

“Được rồi, cảm ơn hai anh rất nhiều đã cố ý đưa em về tận nhà.”

Thẩm Đường cười nhẹ rồi nhận lấy đồ trong tay Cố Thịnh và Tô Chấn Hưng, túi lớn túi nhỏ kia đều là của cô.

Thẩm Đường nhớ đến sự xấu hổ khi ăn cơm thì không thể không khen mình thông minh lanh trí, trong lúc vô tình lại hóa giải được sự xấu hổ, cô thật sự là tiên nữ nhỏ thông minh lanh lợi, xinh đẹp động lòng người mà.

Trong lúc ăn cơm, Thẩm Đường còn đang đau lòng đi xuống tầng một để thanh toán, sau đó nhân viên phục vụ của tiệm cơm lại nói với cô rằng bàn này của bọn họ không cần trả tiền.

Thẩm Đường nghe vậy thì lập tức cảm thấy tò mò, sau khi hỏi thăm trò chuyện với chị gái phục vụ một hồi, lúc này cô mới biết thì ra tiệm cơm này là do nhà Thiệu Đông mở, khó trách nó lại được gọi là tiệm cơm Đông Phương.

Chậc chậc, người có tiền thật sự khiến người ta phải ghen tị mà.

Trời ơi, cô cũng muốn trở thành người có tiền.

“Đừng khách sáo, em mau vào nhà đi.” Cố Thịnh cười nói.

“Đúng rồi, mau về nhà đi, em thử nhìn em đi, hai lần gặp em đều thấy em ở trong tình huống nguy hiểm, ha ha, thật sự không biết lần sau chúng ta sẽ gặp mặt nhau bằng cách gì nữa.”

“Vâng, em về trước đây, tạm biệt.” Thẩm Đường bị nói vậy thì có hơi xấu hổ, cô vẫy tay với hai người, sau đó xoay người đi lên tầng.

Một lúc sau, hai người Cố Thịnh và Tô Chấn Hưng cũng quay người rời đi.

——

“Cố Thịnh, cậu lừa được cô bé quý báu kia ở đâu vậy? Cậu có biết không, vừa rồi lúc ăn cơm, cô bé kia còn muốn đi thanh toán... phụt, ha ha ha, tôi lớn như vậy rồi, nhưng đây là lần đầu tiên gặp được một người muốn mời chúng ta ăn cơm đó, cô bé này thú vị thật đấy.” Thiệu Đông vui vẻ hơn hở mở miệng nói.

Bây giờ mấy người bọn họ đang ở trong nhà của Thiệu Đông, ở đây không có người ngoài nên mấy người này đều lười biếng ngồi phịch xuống ghế sofa.

Nghe Thiệu Đông nói vậy, Mạnh Vân cũng không nhịn được mà bật cười thành tiếng.

Cũng không phải là cảm thấy Thẩm Đường buồn cười, mà là mấy người bọn họ đã lớn như vậy, nhưng đây thật sự là lần đầu tiên gặp phải một chuyện mới mẻ như thế.

Tục ngữ có câu, ngưu tầm ngưu mã tầm mã, mấy người trong hội của bọn họ có khi nào ra ngoài ăn cơm với phụ nữ mà không phải là bọn họ trả tiền đâu?

Vì vậy bây giờ gặp được một cô gái đặc biệt như vậy, vô cùng rất mới mẻ.

Cô gái này thật sự rất thành thật, đến chuyện lén đi thanh toán như này cũng có thể làm được, đúng là một bé ngoan mà.

“Này này này, đấy là các cậu không biết thôi, có biết lần trước chúng tôi quen biết Thẩm Đường thế nào không?” Tô Chấn Hưng hăng hói nói, sau khi rao một lúc, anh ấy mới tiếp tục nói: “Đó là một đêm tối đen như mực, trăng đã lên cao, hai người tôi và Cố Thịnh đang đi trên một con đường im ắng...”

“Mẹ kiếp, từ lúc nào Tô Chấn Hưng cậu văn vẻ như thế hả? Chậc chậc, môn Ngữ Văn năm đó không phải cậu không đạt được điểm trung bình hả?” Mạnh Vân không quen nhìn Tô Chấn Hưng ra vẻ nho nhã nên không khỏi phàn nàn.

“Ha ha ha, đúng vậy, Chấn Hưng, cậu nói ngắn gọn đi.” Thiệu Đông cười tiếp lời.

Tô Chấn Hưng nhìn hai người không nể mặt mình thì lập tức liếc nhìn bọn họ một cái, sau đó mới tiếp tục nói năm chữ: “Anh hùng cứu mỹ nhân.”

Ngắn gọn đến mức chỉ có năm chữ hả?

“Tôi biết mỹ nhân là Thẩm Đường, nhưng anh hùng này là ai thế? Sẽ không phải là Tô Chấn Hưng cậu chứ? Trời ơi, quá lãng phí, những nghĩ lại thì cảnh tượng đó có hơi không thích hợp, có lẽ phải là Cố Thịnh mới đúng.” Mạnh Vân mở miệng nói.

Sau đó cô ấy lại trộm nhìn Cố Thịnh rồi liên tưởng đến cái tình cách không mấy tốt đẹp của anh, Mạnh Vân cảm thấy để Cố Thịnh làm anh hùng cứu mỹ nhân là chuyện không quá thực tế.

“Ấy, thật sự không phải là tôi, mà là vị kia kìa.” Ánh mắt của Tô Chấn Hưng hướng sang chỗ Cố Thịnh.

Nếu anh hùng Tô Chấn Hưng cứu mỹ nhân thì Thiệu Đông và Mạnh Vân cũng chỉ nói vài lời, nhưng lúc này lại biến thành Cố Thịnh, vậy thật sự quá kích thích rồi.

Thiệu Đông: “Cố Thịnh, xảy ra chuyện gì vậy?”

Mạnh Vân: “Đúng đúng đúng, chuyện này là sao vậy?”

“Còn có thể là chuyện gì nữa, chính là thấy con gái người ta xinh đẹp thôi, các cậu có cảm thấy vẻ ngoài của Thẩm Đường rất xinh đẹp không?” Tô Chấn Hưng nói nói: “Chậc chậc chậc, đây cũng là lần đầu tiên tôi biết Cố Thịnh lại là con người nông cạn như vậy đấy.”

“Cút đi, tôi nông cạn cái rắm, tình huống lúc đó, Tô Chấn Hưng cậu có thể nhìn thấy rõ vẻ ngoài của người ta dài ngắn thế nào hả?” Cố Thịnh không vui nói một câu.

Khoan hẵng nói, lúc Cố Thịnh nói tục phối hợp với gương mặt trắng nõn đẹp trai kia của anh, thật sự... không có chút cảm giác không hợp nào.

eyJpdiI6IkZmSkhvbFU5bGJJWWhWUHdTUjZ2cWc9PSIsInZhbHVlIjoiK29GMGR6ZlFSZTd5ZU1nOVNPYXVPTlRzN0ozQ2NQZ0l2eUlFczlqUEJHS25tdlJtZzFPUk9DK2lySnpoU3RJYm5PVEtqa09PaFk4UUczZkFHVFpXdW01YUlKZmJtdEFKSHIyWGVwRnpCMmxBTkVpOXBjSFkzSWQwUms4WXFqM0ZWYXB5MDREUXRLZExFY0NER3llRjUzdkRtM2ZtVlhJVnA1NjJTZFNsM1dvZUpvYVpNcUpCSGNPZGdpZ2ZwXC9IeVdmeEErRStERjZOU1Z5UEJHcU5ERmJnK1c4ck1OT3lxTndQaUdMYzhHTVUyamhGaVp6WTZIR2pOUWZyRGtpSldFSllMQ2tjdGRKc1FMaklsZlNFRWErd3kyUnczZzA4TEFPanZLSlVhRHBNR3Uwb2FSQmZNcmV5cFIwZUVsXC91ckR1bUpoZUJcL1pyeGM2RVVTXC9PQkl0bHZ1STJ3T3JqRHE0YWxQVTR1ZEhzUnFjN1ZQaUtGb2EwXC82YjFXeGp4NTdOOUdtS0V6SHFpXC9hdDZLRU43WDF3NVhyZ1EzVlJCclFBbm1GUkg5NFZyS2hiaWVFcnFkVXIyUmlDWkpaMFgzb0VpUEF5ZGI4ajBXQjQ0YWRMVDR2eitkV040ZCtzZVFSSWNkb2piTjJSa056RWZjR05DOXBGVkxhMTh5cSt5K1wvcVhTTHRUQnVGd0dVRDNmTXUrbVo4clVzXC91SVwvT2M1cG9kVExcL1NBN2Y1U0c2cXFZOEtQaW90TlJzTXZHUnN2WDdsanZKQVlNTzNXd1NZdnRZdEVSZitQRFNVYWZyditCdWc1dGowRDhSejdSVDd1UmNGS01GeUk5R0tcL0QzS3dSMVBpSXZhczRuaHdrV3V4bDFBb2FkbkxlaWZ6cjM0aEZmUTZNWTRnV3U3TDliYVFpb1ZVMkkrdjVvUWNtRHBBTHZVTFUwXC84MEJWaGFcL29BU3kxdkpma3VHNld0RXJTSzFpRHhKRWthWTBFNlVyVEJhK1dcLzZsV3dDOFBYV1o1YXAiLCJtYWMiOiJjYTFhNWIwMmE4ZGU5ZTA3ODAxMDhmNzMwOWZkZjJhZWRlZjNhNDEzODM1ZTQxMGJlYzZhNjkxZDE4OTZiNWFlIn0=
eyJpdiI6Im9PUkJqMkRjQ3lCU211a095aEg5eEE9PSIsInZhbHVlIjoiWUhnZzVOVXByeUUwR1A0UmgrSk94MDlcLytFcmhsclBZQnd3RGp5cldOSHJLV0NpWUcwdWdjXC9CeWgzaFwvcElPcjhHdlgyRE9rZklYeVwvdmFRY2tMekl6RVwvUVljWjNFSVBRMTNBQ1FSSzMxdlRtU0Vuejg0Z05xTlowZFhKQjBEY1ZtWnl0cDdvNDdOMTVKdGg1Wm9lTjFxQWZHalAxWnJzd1FCRkh0cmJNcVJLWHBjaGwyMUV6blArOXlPRmE3NHNNR0NYQnFqUXlaNm96eEZxOXFiWk5MXC9JTXZNWVA3Vk1yQTVjdWpJWUhKeWJhYUp6Rzd1eXdnOG1wMmRLZXdpcTczWjEzYkdvekdQSTNRZ0J6eFFYanZrSk1idkljTnZUVm9lZERRY3Zpa2tVblNSWG9pTGRMeGM3T1NkaW9RaXZtVFZLYWNMQXNvT041aU1rSFFpV2d1c0ZYRzFNTTZ4VDlhU3BIY21URE5JdElwbXFxQVhSWkh4bFFxdDV3RjZOSG1wN09ZdEl4WkM5ZzFuOFJDVzMxbkZGa1wvaUlmN2tcL2V5dTk5U0ZSbnpCXC9MUzE1bE9PNGd3bEE5TU15OXJKb25PSXlQRmQzK29INzErNkVCdXdNRVBWYkFGMDQrOGFHZGQ0K1lxVEhpNUhpOW9oNGtsaVFMTVpuVFpEd01NWVZXZ0RjeXVORHUxTWFHMWtpMEphd2hVNTlScjFFMzNBaDVnSXFQa2xjVXVRNU0xSkxzZWpSVUhvemlkdkh4cWNObjJhZ3VmT2FOOEFKc1htTjFIRGRUNkZnSXdvaE1vYmJoRU0wZmlMeGdaeWxCelJnN0ZGbnVZZitZYlN5YXpFTUFJeVd6TmpKcUlWOVhjVWgwZnNYM2c9PSIsIm1hYyI6Ijk2NjdiMDRjZDczNzg2YjcxNDgwN2RhNmYyNDAyMjEzOWY1ZDI2MDllMmZiOGZlMTZmNTk5MDMzYzIwOTViZmQifQ==

Chậc, không nói nữa, đó chỉ là bản lĩnh của Cố Thịnh thôi...

Ads
';
Advertisement