“Được rồi được rồi, nói chuyện chính đi, ngày kia là phải về rồi, cậu đã đặt vé xe lửa chưa?” Cố Thịnh hỏi.
“Rồi rồi, sáng nay tôi đã đặt xong rồi.” Thiệu Đông đáp lại một câu.
“Ừm, vậy các cậu cứ chơi tiếp đi.” Cố Thịnh nói xong thì đứng dậy trở về phòng.
Mấy ngày gần đây, bọn họ đều ở chỗ của Thiệu Đông, căn nhà rộng rãi sáng sủa, mà đến địa bàn của Thiệu Đông thì đương nhiên là do Thiệu Đông chủ động chào đón bọn họ rồi.
Nhìn bóng lưng Cố Thịnh rời đi, ba người còn lại nháy mắt ra hiệu nhìn nhau, sau đó không hẹn mà cũng cười.
Chậc, tên Cố Thịnh này... không đúng?
Dường như Cố Thịnh có sự chú ý và kiên nhẫn với cô gái Thẩm Đường kia không hề bình thường.
Ở một bên khác, buổi chiều, Thẩm Đường bắt đầu thu dọn đồ đạc để chuẩn bị về thôn gặp cha mẹ.
Hai giờ, Thẩm Đường vội vã cầm đồ rời khỏi nhà.
Ba giờ, Thẩm Đường đến cửa thôn.
Đi được không bao xa, Thẩm Đường nhìn thấy cách cô không xa có hai người đang đi tới, cô không thể không cảm thán một câu, lẽ trời luân hồi, ông trời sẽ không tha cho một ai mà.
Các đó không xa, khi Tống Thanh Phong nhìn thấy Thẩm Đường thì hai mắt sáng rực lên, cậu bé lập tức bỏ mấy đứa bạn của mình và dùng đôi chân ngắn ngủn chạy đến chỗ Thẩm Đường.
“Thẩm Đường, chị về rồi.”
Thẩm Đường: Hả???
Bọn họ quen nhau hả? Còn nữa, vì sao cái tên nhóc hư đốn này không gọi cô là chị mà lại gọi thẳng tên của cô vậy?
Tống Thanh Phong đã hiểu được suy nghĩ của Thẩm Đường, trong lòng của cậu bé có hơi không thoải mái, nhưng cậu bé lại không muốn gọi Thẩm Đường là chị, dù sao cô cũng không lớn hơn cậu bé là bao.
Sau vài ngày, Tống Thanh Phong đã biết Thẩm Đường không thể trở thành mẹ kế của mình, vì vậy cậu bé có một suy nghĩ khác.
“Thẩm Đường, chị xách nhiều đồ như vậy có nặng không? Để em giúp chị nhé?”
Thẩm Đường thấy cậu bé này duỗi tay ra muốn giúp xách đồ thì lập tức nghiêng người tránh đi, cô nhìn Tống Thanh Phong từ trên xuống dưới, luôn cảm thấy tình huống trước mặt kỳ lạ, vô cùng kỳ lạ.
“Không cần, bạn nhỏ Tống Thanh Phong đối xử tốt với chị như vậy khiến chị có hơi sợ đó.” Thẩm Đường nói.
“Đừng sợ, bây giờ em đối xử tốt với chị, tương lai em sẽ tốt hơn.”
Thẩm Đường: Hả? Lời này càng kỳ lạ hơn đó!
Ngay khi Thẩm Đường và Tống Thanh Phong đang giằng co, Tống Khôn tìm tới.
Thấy con trai nha mình đang ở cùng Thẩm Đường, Tống Khôn cũng cảm thấy rất khó hiểu.
“Thanh Phong, anh cả và em gái của con đâu? Sao con lại ở đây với Cẩu Đản thế?” Tống Khôn vừa nói vừa cất bước đi tới bên cạnh Tống Thanh Phong.
“Cha, sao con biết được bọn họ đang ở đây, buổi chiều nay con chỉ ở cùng Cẩu Đản thôi.” Tống Thanh Phong không thèm ngẩng đầu lên mà nói một câu.
Thẩm Đường thấy Tống Khôn xuất hiện thì thở phào nhẹ nhõm, cô nở nụ cười lễ phép chào hỏi anh ấy: “Anh Tống.”
“Ừm, nghỉ học rồi hả?”
“Vâng ạ, à, em về trước đây, hẹn gặp lại.”
Chỉ nói đúng hai câu ngắn ngủi, Thẩm Đường lập tức chạy đi.
Hai cha con nhà họ Tống này thật sự rất kỳ lạ.
Đợi khi Thẩm Đường rời đi, trong mắt Tống Thanh Phong loé lên một chút mất mát. Còn Tống Khôn ở bên cạnh cũng đã nhận ra dáng vẻ kỳ lạ của con trai, anh ấy nhìn chằm chằm con trai một hồi lâu.
"Tống Thanh Phong, con rất thích Thẩm Đường hả?”
“Vâng, con thích ạ, chị ấy rất xinh đẹp.” Tống Thanh Phong vô lo vô nghĩ trả lời một câu, còn chưa kịp để Tống Khôn mở miệng nói, Tống Thanh Phong đã nói tiếp: “Cha, cha muốn cưới dì Vương kia hả? Nhưng dì Vương không xinh đẹp.”
“Chuyện của người lớn, trẻ con đừng có quan tâm.” Tống Khôn giơ tay xoa đầu Tống Thanh Phong.
“Ai nói con là trẻ con chứ, con đã trưởng thành rồi, đợi vài năm nữa con sẽ có thể cưới vợ, khi lớn lên con muốn cưới Thẩm Đường làm vợ con.”
Tống Khôn: ?
Anh ấy vừa nghe được cái gì vậy?
“Tống Thanh Phong, con có biết con đang nói cái gì không?” Tống Khôn mắng cậu bé với vẻ mặt nghiêm túc.
“Biết ạ, Thẩm Đường xinh đẹp, có rất nhiều người trong thôn của chúng ta cũng muốn cưới Thẩm Đường làm vợ, giống như trò chơi cưới cô dâu vậy, con muốn Thẩm Đường làm cô dâu của con, như vậy sẽ rất có mặt mũi.”
Lần này, Tống Khôn không biết nên nói gì cho phải.
Quả nhiên, con trai vẫn có tính trẻ con mà.
“Tống Thanh Phong, con ít nghĩ đến những gì không thể đi, Thẩm Đường người ta không thích chơi với những đứa nhóc như các con đâu.”
“Không phải, con cảm thấy Thẩm Đường thích con.”
“Đó là ảo giác của con, con nghịch ngợm như vậy, cô ấy sẽ không thích con đâu.”
“Cha, con rất ngoan, hừ!”
“Con ngoan, hôm trước con cởi truồng bắt cá ở sông, con cho rằng con như vậy thì Thẩm Đường sẽ thích hả?”
Bạn nhỏ Tống Thanh Phong như bị dội một gáo nước lạnh, trong lòng cậu bé tức giận, hừ một tiếng rồi nói với Tống Khôn: “Cha, cha là người xấu! Con sẽ không để ý tới cha nữa!”
Tống Thanh Phong chạy vài bước, sau đó cậu bé quay lại hét một câu với Tống Khôn: “Cha ghen tị với con!”
Mặt Tống Khôn hơi giật giật.
Anh ấy, ghen tị với một thằng nhóc thối hả?
Làm sao có thể chứ, quả nhiên là điều viển vông mà.
Nhà họ Thẩm.
Thẩm Đường vừa bước vào cửa nhà đã thấy bà mẹ Ngô Thuý Bình của mình ngồi xổm cạnh đống củi đầy bí ẩn.
Ngô Thuý Bình nghe thấy tiếng động thì quay đầu lại, thấy con gái đã về, trên gương mặt của bà ấy lập tức nở nụ cười rạng rỡ, tất cả những nếp nhăn đều xuất hiện vì nụ cười xán lạn này.
“Mẹ, mẹ đang làm gì thế, ngồi xổm ở đây làm cái gì vậy ạ?” Thẩm Đường khó hiểu nhìn mẹ mình.
Ngô Thúy Bình nghe Thẩm Đường hỏi vậy thì nụ cười trên mặt càng rạng rỡ hơn, bà ấy vẫy tay với Thẩm Đường ra hiệu cho cô đi qua đó.
Thẩm Đường nhìn động tác ra hiệu của mẹ rồi nhìn vào trong đống củi kia.
Khi thấy những quả trứng gà tròn vo nằm trong đống củi, trong mắt Thẩm Đường lập tức loé lên ý cười.
Quả nhiên hệ thống này không lừa người, gà mái điên cuồng thật sự không giống với gà mái bình thường.
“Mẹ, con gà này của nhà ta có thể để mấy quả trứng một ngày vậy ạ?”
“Đường Đường, mấy ngày nay, mẹ đều cất trứng gà đi, khoảng một tuần nữa mẹ sẽ mang trứng gà lên trấn bán lấy tiền, đến lúc đó mẹ sẽ mua đồ ăn ngon cho con.” Ngô Thuý Bình đau lòng nhìn gương mặt trắng nõn của cô con gái bé nhỏ của mình, bà ấy nhìn thế nào cũng cảm thấy con gái rất gầy.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất