“Tôi có đâu, không phải hệ thống cậu nói chỉ cần là bài kiểm cho của thầy giáo cho là đều có phần thưởng sao? Tôi cực khổ dùng lao động để đổi lấy phần thưởng thì có chỗ nào không đúng chứ.”
“Nhưng mà đây không phải là bài kiểm tra chính thức.”
“Hửm? Tôi không gian lần mà, đúng không? Tôi tự làm bài mà? Vậy việc này có khác gì bài kiểm tra đâu, phải không? Tôi làm bài kiểm tra bằng chính khả năng của mình, lẽ ra hệ thống cậu phải xác nhận cho tôi mới đúng. Hơn nữa, nếu không phải hệ thống của cậu keo kiệt, mười ngày nửa tháng mới xuất hiện một lần thì tôi cần gì phải dùng trăm phương ngàn kế để lấy phần thưởng như vậy chứ?”
“Hệ thống, cậu nhìn hệ thống nhà người ta đi, mềm mại đáng yêu, phần thưởng lại phong phú, còn cậu này, mười ngày nửa tháng không xuất hiện nổi một hai lần thì thôi đi, cậu còn rất keo kiệt đó! Nếu không phải cậu trói buộc với tôi, mà tôi lại là một tiên nữ nhỏ chăm chỉ, còn không thì cậu cứ đợi để nhận rác về thôi đó!”
Hệ thống nghe Thẩm Đường nhắc tới thì phải trợn tròn mắt.
Được rồi, cô nói nhiều, cô có lý, được chưa?
“Được rồi, tôi không nói chuyện với cậu nữa, tôi phải sửa lại bài làm sai rồi, ngày mai tôi còn phải đến hỏi thầy bài không biết.”
Trong những ngày tiếp theo, thành tích của Thẩm Đường được cải thiện với một tốc độ đáng sợ.
Trong một tháng, Thẩm Đường đã có thể duy trì điểm tối đa trong mỗi lần kiểm tra.
Còn Hoàng Kế Nguyên cũng đành đãi ngộ đặc biệt cho Thẩm Đường, bởi vì bây giờ Thẩm Đường chính là hy vọng của cả trường trung học số sáu của bọn họ.
Lấy thành tích bây giờ của Thẩm Đường để đánh giá, vòng sơ loại chắc chắn sẽ không thành vấn đề, thậm chí còn có thể nói, chỉ cần Thẩm Đường phát huy như bình thường thì đến vòng bán kế cũng có thể.
Hoàng Kế Nguyên còn nói chuyện với hiệu trưởng về chuyện của Thẩm Đường, hiệu trưởng nghe thấy có một mầm mống tốt như vậy thì cũng chú ý thêm vài phần đến học sinh Thẩm Đường này.
Qua một thời gian cố gắng, Thẩm Đường gầy đi.
Gương mặt nhọn hơn, đến Thẩm Quang Minh là một người đàn ông cẩu thả cũng nhận ra.
Vì vậy, hôm nay là ngày Thẩm Đường tới nhà họ, Lưu Mỹ Lan đã cố ý bảo Thẩm Quang Minh đi mua một con gà về để nấu bồi bổ cơ thể cho Thẩm Đường.
Đương nhiên, lòng tốt của Lưu Mỹ Lan cũng nhận được một thỏi son từ chỗ Thẩm Đường.
Trong phòng khách.
“Đường Đường, em mua thỏi son này ở đâu vậy, nhìn trông có vẻ rất đắt, mà cửa hàng bách hoá ở chỗ chúng ta cũng không có kiểu son như này? Còn nữa, chị rất thích màu này đấy, nhưng chị dùng cái này, hình như màu có hơi sáng phải không?” Lưu Mỹ Lan cầm thỏi son trong tay, cô ấy càng nhìn càng cảm thấy hài lòng, nhưng khi nói chuyện thì vẫn hơi khách sáo một chút.
Sao Thẩm Đường có thể không nhìn ra thói quen này của chị dâu chứ, cô ngọt ngào cười phụ hoạ: “Chị dâu, chị cứ tin em, màu này rất hợp với chị, vô cùng hợp luôn đó, chị bôi thỏi son này lên, sau đó chị thay cái váy màu lam của chị, như vậy khi ra ngoài, tất cả mọi người đều phải nhìn đến ngây ngốc đó.”
“Ha ha ha, sao miệng của em lại ngọt như vậy chứ.” Lưu Mỹ Lan vờ giận nói một câu.
“Chị dâu, gần đây hình như da của chị tốt hơn nhiều rồi, chị có đang dùng mỹ phẩm dưỡng da nào không ạ?”
“Không có không có, chị nào dám bỏ tiền ra mua, đây không phải là nhờ phước lành của em sao, gần đây đạp xe đi làm, ít đứng dưới nắng mặt trời nên không bị đen đi, chị cũng cũng cảm thấy gần đây da mình trắng hơn,:
“Vì vậy mới nói, phụ nữ phải đối xử tốt với chính mình hơn.”
“Đường Đường, em nói đúng lắm.”
Trong phòng bếp, Thẩm Quang Minh đang xào rau nghe hai cô gái trong phòng khách chị một câu em một câu, trong lòng anh ấy thầm ấm ức, chẳng lẽ anh ấy đứng trong bếp hít mùi dầu thì da sẽ không bị tổn thương sao?
Trời ơi, cảm thấy vợ và em gái đều không quan tâm anh ấy nhiều như trước kia.
Trên bàn cơm, Thẩm Quang Minh nhìn hai cô gái vẫn trò chuyện sôi nổi, anh ấy yên lặng nhìn con trai đang ăn cơm ở đối diện, và cảm thấy hai người đàn ông bọn họ đều không có địa vị gì ở trong nhà.
“Đường Đường, hôm qua anh gặp cậu vợ, nghe cậu vợ nói Giai Nhân muốn tham gia cuộc thi Toán học gì đấy, anh nhớ em cũng tham gia đúng không? Gần đây ôn tập thế nào?” Thẩm Quang Minh ăn một miếng cơm, anh ấy vờ lơ đãng nói đến.
“Xem anh nói kìa, Đường Đường nhà ta thông minh như vậy, cái cuộc thi gì đó chắc chắn không thành vấn đề.” Lưu Mỹ Lan giành nói trước, đồng thời cô ấy còn trợn mắt nhìn Thẩm Quang Minh.
“...” Thẩm Quang Minh ấm ức nhìn vợ mình một cái, sau đó yên lặng cúi đầu ăn cơm.
Thẩm Đường thấy anh trai buồn bực thì không nhịn được mà cười thầm trong lòng, sau đó cô mới mở miệng xoa dịu bầu không khí: “Anh, anh yên tâm đi, em sẽ cố gắng ạ. Vừa hay ngày mai em muốn tới nhà sách, buổi sáng anh đi làm tiện thể đèo em một đoạn được không ạ?”
“Được.” Thẩm Quang Minh đồng ý, sau đó anh ấy suy nghĩ một lúc rồi nói: “Giờ đi làm của anh có sớm quá không? Gần đây anh thấy em nghỉ ngơi không tốt, em xem em gầy đi rồi kia, nếu không ngày mai anh để lại xe đạp cho em, khi nào em dậy thì tự đạp xe đi, về nhà cũng tiện hơn.”
"Không cần, không cần đâu ạ, em có thể dậy được.” Thẩm Đường cười trả lời.
Thẩm Đường cũng không biết đạp xe, nếu cô biết đạp xe thì lúc trước đã không bán cái xe đạp cho chị dâu nhà mình rồi.
Trời ơi, nói đến là nước mắt lại rơi.
Tế bào vận động của Thẩm Đường không phát triển, tất cả liên quan đến vận động cô đều không làm được.
Sáng ngày hôm sau.
Sau khi ăn sáng xong, Thẩm Quang Minh đạp xe chở Thẩm Đường ra cửa.
Tiện đường đi đến hiệu sách, Thẩm Quang Minh nhét cho Thẩm Đường mười đồng tiền, sau đó anh ấy mới đạp xe đi làm.
Thẩm Đường vui vẻ cất mười đống tiền đi rồi đi vào hiệu sách, sau khi ở hiệu sách gần một tiếng, Thẩm Đường mới chọn được vài cuốn sách để tính tiền và rời đi.
Thẩm Đường cầm sách ra khỏi hiệu sách, khi đang đi trên một đoạn đường nào đó, cô thấy ở ven đường bày rất nhiều quầy hàng.
“Bán băng nhạc đây, hàng chính hãng, tôi tự đi sang Hồng Kông để mang về đó.”
“Cô bé, đến chỗ chị xem đi này, những món đồ này của chị rất thích hợp với các cô bé xinh đẹp như em đấy, nhìn xem, dây buộc tóc, kẹp tóc, cái nào cũng dễ thương hết này.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất