Ta Không Muốn Làm Mẹ Kế

Thẩm Đường bị một cô gái nhiệt tình chào hàng, cô gái trước mặt nhìn khoảng hai mươi tuổi, bên cạnh cô gái này còn có một cô bé mười hai, mười ba tuổi, bề ngoài của cả hai đều không tệ.

Cả hai đều kẹp những chiếc kẹp tóc mà họ bày trên quầy hàng, nhìn rất hấp dấp người xem, đồng thời cũng rất có hiệu ứng quảng cáo.

Cô gái thấy Thẩm Đường nhìn chằm chằm kẹp tóc trên đầu mình, trong mắt lập tức loé sáng, vì vậy càng nhiệt tình nói hơn nữa:

“Em gái, những cái kẹp tóc này của chị đều nhập hàng từ thành phố lớn đó, bề ngoài của em đẹp như vậy, em kẹp thì chắc chắn sẽ xinh hơn chị, em có muốn mua một cái không, không đắt đâu, hai đồng tiền một cái, ba đồng hai cái.”

Nghe thấy hai đồng một cái, Thẩm Đường liếc nhìn cái kẹp tóc, nói về giá cả thì đúng là không đắt, nhưng cô gái này nói nhập hàng từ thành phố lớn thì Thẩm Đường lại không tin, cách làm những cái kẹp tóc này không tính là quá khó, thật ra chỉ cần mua về rồi suy nghĩ một chút là có thể làm được.

Một điểm nữa, cô gái này hình như không giỏi nói dối, vừa rồi khi cô ấy nói “Nhập hàng từ thành phố lớn”, ánh mắt có chớp một cái, rõ ràng là đang chột dạ.

“Chị gái xinh đẹp, chi mua một cái đi ạ, chị xinh đẹp như vậy, khi kẹp chắc chắn sẽ xinh hơn, nếu chị muốn thì chúng em có thể bán rẻ hơn một chút, hai đồng rưỡi hai cái ạ.” Cô bé bên cạnh ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Đường.

Đối diện với ánh mắt của cô nhóc, trong mắt Thẩm Đường xuất hiện ý cười, trong lòng cô thầm khen một câu: Đúng là một cô nhóc khôn khéo.

Cô nhóc này rõ ràng nhìn ra chị gái của mình quá thật thà, hơn nữa đã bị Thẩm Đường nhìn ra cái gì đó, vì vậy mới tiến lên tiếp lời, thậm chí còn chủ động giảm giá chứ không hẳn là chặn miệng Thẩm Đường.

Thẩm Đường và cô nhóc nhìn nhau hai giây, ánh mắt cô quét qua mái tóc vàng khô suy dinh dưỡng kia, cô không thể không mềm lòng.

“Được rồi, chị có thể kẹp thử kẹp tóc không?” Thẩm Đường ngồi xổm xuống ngang tầm nhìn với cô nhóc rồi hỏi.

“Được ạ, chị cứ để em kẹp cho chị.” Cô nhóc nói xong thì chọn lấy hai cái kẹp tóc đẹp, một cái được bọc bằng vải có hoa văn, cái còn lại thì được đính bằng các hạt ngọc nhựa, hai cái này chính là hai cái đẹp nhất trên quầy hàng này.

“Chị ơi, tóc chị đẹp thật đấy, vừa chạm vào đã cảm thấy trơn mượt, không giống tóc em vừa khô vừa vàng.” Cô nhóc vừa giúp kẹp tóc, hưng vẫn không quên nịnh nọt Thẩm Đường.

Nhưng lời này này cô nhóc thật ra không phải là lời nịnh nọt, khi cô bé chạm vào mái tóc vừa đen vừa mềm của chị gái, trong lòng không khỏi cảm thấy ghen tị.

Phải nói là ngoại hình của Thẩm Đường thật sự rất đẹp, vì vậy khi Thẩm Đường dùng kẹp tóc thì lại càng khiến cái kẹp tóc đẹp hơn mấy phần.

Ở ven đường có vài cô gái đi ngang qua lập tức thấy thích chiếc kẹp tóc trên đầu Thẩm Đường.

Làm thế nào cũng không rời mắt nổi, nên muốn mua một cái.

“Cô bé, chị cũng muốn cái kẹp trên đầu cô ấy, bao nhiêu tiền một cái vậy.”

“Chị cũng muốn, chị cũng muốn, cứ lấy cái giống cô ấy kẹp là được.”

“Chị cũng thích cái này, em gái, em có thể giúp chị kẹp thử không, chị cảm thấy cái này cũng rất đẹp.”

Câu cuối cùng là lời của một cô gái nói với Thẩm Đường, trên gương mặt trắng nõn của Thẩm Đường xuất hiện nụ cười ngọt ngào: “Vâng ạ, em cảm thấy cái này cũng rất đẹp.”

Cô bé bán kẹp tóc nghe thấy nghe thấy Thẩm Đường đồng ý thì lập tức nhanh nhẹn đổi một cái kẹp tóc khác cho Thẩm Đường.

“Ơ, cái này đẹp, tôi muốn cái này.”

“Tôi cũng muốn, tôi mua hai cái.”

Con người là loài sinh vật kỳ lạ, thích tụ tập mua đồ, vì vậy càng ngày càng có nhiều người tụ tập lại quầy hàng này, xung quanh cũng có nhiều người hơn, ngay cả những người phụ nữ đã có chồng khi thấy Thẩm Đường kẹp tóc thì cũng không nhịn được mà chọn một hai cái.

Rất nhanh, kẹp trong trên quầy hàng đã được mua gần hết.

“Em gái, hai cái trong tay em đưa cho chị đi, chị muốn mua.” Một người phụ nữ đến sau chỉ vào hai cái kẹp tóc trong lòng bàn tay của cô bé và nói.

“Xin lỗi chị, hai cái này là của chị gái xinh đẹp này.” Cô bé nắm chặt kẹp tóc trong tay, không muốn đưa nó ra.

Thẩm Đường thấy động tác của cô nhóc, trong mắt cô xuất hiện ý cười.

Qua mấy phút nữa, kẹp tóc và dây buộc tác đều được mua hết, người cũng dần dần tản đi, người không mua được còn hỏi hai chị em khi nào lại đến, họ muốn đợi đến lần sau để mua.

Khi mọi người đều tản đi, cô bé mới nhét hai cái kẹp tóc được cầm với điện thoại vào trong tay Thẩm Đường, rồi ngẩng đầu dùng vẻ mặt chân thành nhìn Thẩm Đường nói: “Chị ơi, chị thật tốt, cái kẹp tóc này em tặng cho chị ạ.”

“Hả, chị tốt chỗ nào vậy?” Thẩm Đường trêu ghẹo một câu, sau đó cô lấy hai đồng rưỡi từ trong túi ra và nhét vào tay cô nhóc rồi nói: “Chị cũng không thể lấy không đồ của em được.”

“Chị ơi, em tên là Triệu Tiểu Lệ, chị tên là gì vậy ạ?”

“Chị tên là Thẩm Đường, được rồi, chị phải về này đây, hai người bán xong rồi thì cũng thu dọn đồ đạc và về nhà đi.”

Thẩm Đường nói xong, cô xua tay rồi ôm sách của mình rời đi.

Ở đằng sau Thẩm Đường, Triệu Tiểu Lệ nhìn bóng lưng của cô, trong lòng ấm áp...

Hai chị em nhanh chóng thu dọn đồ đạc, sau đó đi về nhà.

Trở lại thôn, Triệu Tiểu Lệ nóng lòng muốn đếm số tiền kiếm được trong ngày hôm nay, sau khi đếm và sắp xếp xong, cô bé lấy một phần ba số tiền giấy trong túi, sau đó che miệng túi và đi ra ngoài.

Triệu Tiểu Lệ chạy đến nhà của trưởng thôn, cô bé đứng ngoài sân gọi to một tiếng.

“Chị Vương, chị có ở đó không?”

Triệu Tiểu Lệ đợi một lúc thì thấy cửa sân mở ra.

“Đây là số tiền chúng tôi đã hứa với chị, chị cất nó đi.” Triệu Tiểu Lệ lấy tiền ra rồi đưa đến trước mặt đối phương.

Đối phương nhìn thấy nhiều tiền như vậy thì ngẩn người một lúc, sau đó nó: “Nhiều như vậy sao?”

“Việc buôn bán hôm nay rất tốt, những cái kẹp tóc chị làm đều đã bán hết sạch.”

“Thật sao, vậy thì tốt qua, vài ngày nữa chị sẽ vẽ thêm vài cái cho các em, đến lúc đó các em chỉ cần lấy thêm đi bán là được rồi.”

“Vâng ạ, được rồi, em về trước đây.” Triệu Tiểu Lệ vẫy tay rồi nhanh chóng chạy đi,

————

eyJpdiI6Im1mR2ZiNlZ4TEdFMU5yTVRqbVNzMXc9PSIsInZhbHVlIjoiSURueEJaeFNSWm1tYWhOOXN2TURERUxhZVVaN3l1WGxER0pJeW10RVMzVXgwY0RROCttNXZCMktueGxpWnFhYUNhMHJOQ0hndm9pY3REUWNkcCtES3pOVUlzVTBqdTFZa1VvXC9PTEVHd3pBPSIsIm1hYyI6ImUxYWE5YzI4MDcyMDhjMDM1ZGY5M2VhNTg4MzdiYTQyNGU0ZTk2ODJkYzdmMDgwNWYxMWIwNDFjMjAxYmQ0MGUifQ==
eyJpdiI6IjdBOWdFdUJKYm5pU3QxNWdvT1g5OWc9PSIsInZhbHVlIjoiT1AxdUdVcmIyTCtKeUFCdjNoeDlpMmNROW1xRlUremFJcWNaZkZnKzFxRUx6bUtOVXgxSnBuY2xuaGI1T1dHYlJGQk1ZelpsRGRDOEtjTXo2NllpVXlYcEI2YitWMW9NaHVObDFPcmZaUHlmUG11dlBCNGhJdEM4emxzRGdVODNsVlZHb1krRkszVHJcLzFuWnNxcDJxRlpXV29iQzhMVkkwemk4VDU4emJaalRQRHNEQUdSUStRdE5SdnA4ekRObEVMMFwvNEluWVVYTjBPRkRMTHlFaXE4WkpQS1wvSUw4UDhjUDJJOVB2WHB1c09GQjIxbkRLNkVWdnh0SXJ1YXQ2eXBvY3ZXOHFFcE1SUXVUQ01lOHJMclM1MUlheHJaR3lFbXYxODlWbVl2WEE3UkxtRW95U1lQdlp1XC9HcEJQUFJvUEoxSHJDUDNndFFEenFPcStUOHp1OG96dHdsb2g2TWQ1dGlCZWhuNGhNaTJUYlZBXC9NM1wvZFwvVmVNMnlrUWVRZXBUdHVpMWQwYUJxcW9VNVYxWVFEcGYxUW1JblVHSGlXYnZ3ekxXVjMyaDg9IiwibWFjIjoiMjVjMDQwMDQyZTNiNjM0ODJlZDgzZTQ0N2I4YTMxZGY0NGUwMzczOTMyMWUwNjBlMGFjZjI1Zjk4NzFkMThkNSJ9

Ngô Giai Nhân từ bên ngoài về, khi thấy cha mình ngồi trong phòng khách, cô ấy vốn đang vui vẻ bước chân bỗng dừng lại một chút, trong mắt hiện lên sự chột dạ.

Ads
';
Advertisement