Ta Không Muốn Làm Mẹ Kế

Còn Ngô Minh khi thấy Ngô Giai Nhân trở về, trên mặt của ông ấy lập tức xuất hiện nụ cười và nói: “Giai Nhân, tới đây nào, ngồi đây nói chuyện với cha.”

Ngô Giai Nhân bước tới và ngồi xuống cái ghế cạnh cha mình.

“Gần đây con học hành thế nào, có mệt không, ngày mai cha bảo mẹ con mua chút đồ ngon để bồi bổ thân thể cho con nhé.”

“Con vẫn bình thường, học hành vẫn tốt.”

“Vậy thì được rồi.” Ngô Minh nhìn dáng vẻ câu nệ của Ngô Giai Nhân thì khẽ nhíu mày, nhưng ngay sau đó, ông ấy đã lập tức nở nụ cười trở lại và nói tiếp: “Đúng rồi, hôm qua cha gặp anh Quang Minh của con, nghe anh ấy bảo gần đây Thẩm Đường cũng tham gia luyện thi cuộc thi Toán học giống con, đến lúc đó, các con có thể sẽ tham gia cũng một cuộc thi, con có thể tìm Đường Đường để trao đổi với nhau về việc học.”

“Cha, con và Thẩm Đường liên lạc gì với nhau đâu? Con ở trường trung học số một, còn cô ta thì học trường trung học số sáu, chúng con vốn không phải là người cùng cấp bậc. Hơn nữa, con đang rất bận, làm gì có thời gian để nói chuyện với Thẩm Đường chứ.”

“Con nói kiểu gì vậy? Sao lại không phải là người cùng cấp bậc, cha nghe Quang Minh nói, gần đây Đường Đường người ta đã tiến bộ rất nhiều trong học tập đó.” Ngô Minh nhíu mày, ông ấy cảm thấy thái độ này của Ngô Giai Nhân có vấn đề.”

“Tiến bộ thì thế nào chú, không phải cũng chỉ là một trong mấy trăm cái tên của kỳ thi này thôi hả, không nói đến sự chênh lệch của trường trung học số một với trường trung học số sáu, con là một trong mười người đứng đầu kỳ thi của trường trung học số một, chúng con có thể giao lưu được cái gì đây?”

“Ngô Giai Nhân, thái độ này của con là không được!” Sắc mặt của Ngô Minh nghiêm túc lại, ông ấy dùng vẻ mặt cứng rắn mắng cô ta một câu.

“Thái độ nào của con không được, cha, con và cha không hiểu nhau, con về phòng học đây.”

Ngô Giai Nhân dậm chân tức giận chạy về phòng, chỉ để lại Ngô Minh với vẻ mặt đen thui ngồi trong phòng khách.

Cứ như vậy, tâm trạng uống trà của Ngô Minh cũng bị mất sạch.

Địa điểm tổ chức vòng loại của cuộc thi Olympic Toán học đã được quyết định, nó sẽ được tổ chức tại trường trung học cơ sở số một.

Trường trung học cơ sở số một cách thị trấn một đoạn đường nhất định, phải ngồi xe gần một tiếng mới có thể tới được.

Hoàng Kế Nguyên vừa nghe tin thì đã bắt đầu đặt xe trước, còn phải chuẩn bị thuốc say xe. Ở bên kia, trường trung học số một và trường học Thành Quan cũng bắt đầu đặt xe trước.

Trong ba trường học, số lượng học sinh của trường trung học số một có nhiều hơn một chút, có hơn hai mươi học sinh đi dự thi. Còn trường trung học số sáu chỉ có mười học sinh, trường học Thành Quan ít hơn một người, có chín học sinh.

Khi Hoàng Kế Nguyên đi đặt xe tình cờ gặp được giáo viên của trường học Thành Quan và trường trung học số một cũng đến trạm xe để đặt xe trước, bởi số người của trường trung học số một nhiều hơn nên có thể đặt nguyên một chiếc xe, vì vậy Hoàng Kế Nguyên đã thương lượng với giáo viên trường học Thành Quan, hai trường định thuê chung một cái xe, còn tiền thì mỗi trường một nửa.

Cứ như vậy, lại có thể tiết kiệm được chi phí.

Phòng học số sáu của tòa nhà thí nghiệm.

Hoàng Kế Nguyên đứng trên bục giảng, ông ấy chịu kho căn dặn các học sinh, tâm trạng phải thật ổn định khi thi.

“Nhớ kỹ, câu nào không biết thì bỏ qua, để lại làm sau, cố gắng hoàn thành tất cả các câu hỏi đã biết, nắm chặt phần điểm có thể lấy được, sau đó quay lại làm những câu hỏi còn trống. Phải nhớ rằng, tuyệt đối không nên bị mắc kẹt trong một bài nào đó, đừng có ngoan cố làm đến khi kết thúc kì thi, nếu như vậy, cuộc thi này của cá em sẽ không còn ý nghĩa, hiểu không?”

“Hiểu rồi ạ.” Mười học sinh ngồi dưới đồng loạt trả lời.

“Được, hiểu thì tốt, còn nữa, ngày mai tám giờ chúng ta sẽ bắt đầu thi, vì vậy để tránh xảy ra việc ngoài ý muốn, chúng ta sẽ lên xe đi sớm hơn một ngày, tôi đã sắp xếp phòng trọ cho các em rồi. Sau khi đến đó, các em hãy nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai tham gia thi với tinh thần gấp trăm lần bình thường.”

“Được rồi, thầy chỉ nói đến đây thôi, các em về thu dọn đồ đạc một chút đi, không cần mang quá nhiều sách vở đâu, chúng ta chỉ cần thư giãn thôi.”

Khi Hoàng Kế Nguyên dẫn mười học sinh đến cổng trường thì xe đã chờ sẵn ở đó rồi, học sinh và giáo viên dẫn đội của trường học Thành Quan cũng đã ngồi đợi ở trong xe.

Hoàng Kế Nguyên dẫn theo các học sinh trường trung học số sáu lên xe rồi tự tìm chỗ để ngồi xuống.

Sau khi Hoàng Kế Nguyên sắp xếp xong xuôi, ông ấy nhìn lướt qua các học sinh, khi thấy Thẩm Đường ngồi ở hàng ghế sau và không ở gần cửa sổ, Hoàng Kế Nguyên không nhịn được mà nói.

“Thẩm Đường, em đến chỗ thầy ngồi đi.” Hoàng Kế Nguyên chỉ vào vị trí dành cho giáo viên mà mình đã sớm chừa lại trước đó.

Câu nói này của Hoàng Kế Nguyên khiến ánh mắt của tất cả người trong xe đều không khỏi nhìn Thẩm Đường, người trong cuộc là Thẩm Đường nghe thấy giọng nói của Hoàng Kế Nguyên thì cũng ngẩn người một lúc.

“Thầy Hoàng, không cần đâu ạ, em ngồi đây cũng được ạ, em không bị say xe.” Thẩm Đường cười trả lời.

“Vậy nếu em cảm thấy không ổn thì cứ nói một tiếng, chung ta đổi chỗ cũng không sao.” Hoàng Kế Nguyên không yên lòng dặn dò một câu.

“Vâng ạ, em đã biết.” Thẩm Đường ngoan ngoãn trả lời một câu.

Hoàng Kế Nguyên trở lại chỗ ngồi, sau đó xe bắt đầu lăn bánh.

Qua chuyện Hoàng Kế Nguyên chủ động thay đổi vị trí vừa rồi, các học sinh càng có thêm vài phần chú ý với Thẩm Đường hơn, không nói đến ngoại hình xuất sắc và khí chất của Thẩm Đường vốn đã khiến người ta chú ý rồi, ngay cả thái độ coi trọng của Hoàng Kế Nguyên cũng không hề tầm thường.

“Thầy Hoàng, hình như anh rất coi trọng cô học sinh này thì phải?” Giáo viên dẫn đội của trường học Thành Quan cười trêu chọc.

“Tôi coi trọng tất cả các học sinh, chẳng lẽ thầy Trần không giống tôi sao?” Hoàng Kế Nguyên cười nói đáp lại một câu.

“Đương nhiên là coi trọng rồi.” Thầy Trần đáp.

Sau vài phút xe lăn bánh, một tiếng nôn vang lên.

eyJpdiI6IlpDVzVSUE5jZ0orODZnZHZUZWJvS0E9PSIsInZhbHVlIjoib1B4ZmNkWjcweXBVMVYyNFNPVlErSE5pOHo0Qm1LRFhKeWRTekRkRnMrRXZ3V0FWSG1Pb1Y0XC85SUd3MVFvOGRlU3BjWVZtR3lLbWhaUHM4VjZjQTBGQXFYRWVpZkQraElhb3l1Y1FSeXcwPSIsIm1hYyI6IjRkOTRlNTFiZWIzOTU2YzFmYzJhMjRiOGYzNWRjN2Q4MWIyMWM0ZmViYWFmNTBkMjU1ZTM2Y2Q0NWEwZGZlNTAifQ==
eyJpdiI6IldjTzkyQjdzeXdLMndRaWVxeDhkK1E9PSIsInZhbHVlIjoiSm4yN2x3cWxmS1R2RFVXbjdIUUJlczFTdnJwNFlIQ1Y0cWw1dFhtUTJLQkF1UDN2YzdibUwzTWlia1hJQlVnY0pTU0xYNGF3cXg1WXZQS1FcL1ZDT3pJTDgwSVwvU2E2XC9jMGx6VytsbVBZc3VzVW9kTkt2NWwrMFYxNzBRTDBoeld2aEVyU0JMc1FJSk5FbkZLc1NXcktaZUptVTdNSjBzdlVyamVVYXFMQXFzUk5scWhFSkk0RllDdlM1Q2ZuQlY5c2JtdzRGOWx3RUZoY3YxSnFTVXNKdkluZzdPdElwSitRZGlteGlZTjhDMHNpbVhPZndock91WURWejFCRlwvSUFBRW5jaE9zTlB6SlZ1OVM2c1hOTWdyUzkrTTNVYXRwSThGV0ZWbnpCVzRPcTRESnk0MkJNQlBKVENjbkxHd2RXSUlnRFV3UTVyTEp2TlJISVVDZ3VNQU5GdDFvak43K2xnUlZ6bm1VY3FIdldyRzh6VjhySjc2emJHbjc4VWN4MFFSSGhcLzBReEZ2SlJuZ2h6WUEyUUw0TjE5K3V0THpZbWdvMFV2TmdwYm01YWFQMHhwQlhrdkNyTHJMYkpCcDVyWnV0czZXSlluMGY5OXFnbWpUWlFMVEdIK0JhZUhzQ3BCQkgyNjgyZGVVRGc0SnhxOGhCc3ppNHloVnRqeVpDempaU3pLcVFjcEdzMFQzYzNwUm9INkhoYlVcL3BOY0h0d3psUE00UEFBN2UySHR1QmRsRlRuUTlHRlJQM2dQdTMzK1J1cm9FXC9lOGVaem1URXBiNVZjekpFbTAzWW9ha09yODVhcTJ0cUJaUkFob3NsK3BUT00waCtaYlBya2NPNzJOcHhZcVZCck5XcW9ZRmhFdDQydWZiRDM1cmRIYktrWTFUXC91Z2w4WFlYZz0iLCJtYWMiOiIxYTBiYWRhMGMxMDVmMGYxNDIwZTI3NWI2ZWNkNWJmYjFhNGFmOGRjMTMzZWFlM2VkODk3MzM3MzYwZWQ3Mzk5In0=

Sau khi đổi chỗ, Hoàng Kế Nguyên ngồi hàng ghế đằng trước Thẩm Đường, ông ấy nhìn thấy hình như Thẩm Đường đang rất buồn chán, vì vậy đã nói chuyện phiếm với cô.

Ads
';
Advertisement