Ta Không Muốn Làm Mẹ Kế

“Thẩm Đường, thầy thấy em đang rất chán thì phải, hay để thầy kể một chuyện cười cho em, được không?”

Thẩm Đường dùng vẻ mặt ngơ ngác nhìn thầy Hoàng đang muốn kể chuyện cười cho mình.

Thầy Hoàng có chuyện gì vậy?

Mà những học sinh khác khi nghe Hoàng Kế Nguyên nói vậy thì đã đồng loạt nhìn về phía này.

Hoàng Kế Nguyên nhận ra ánh mắt của những người khác, ông ấy ngượng ngùng bổ sung thêm một câu: “Coi như là thả lỏng tâm trạng một chút.”

“Phụt ha ha, Thầy Hoàng này, tôi phải nói một câu, tôi quen anh đã hai năm mà còn không biết anh biết kể chuyện cười đấy.” Thầy Trần ngồi ở hàng trước quay người cười trêu chọc.

“Khụ khụ, cái anh không biết còn nhiều lắm.” Hoàng Kế Nguyên hắng giọng rồi bắt đầu kể: “Năm nay Tiểu Minh tám tuổi, có một ngày, giáo viên của cậu bé hỏi: 6x9 bằng bao nhiêu? Tiểu Minh trả lời: 54. Sau đó giáo viên lại hỏi Tiểu Minh: Vậy 9x6 bằng bao nhiêu? Tiểu Minh suy nghĩ một lúc rồi trả lời...45.”

“...”

Xấu hổ, còn phải viết in đậm.

“...”

Yên tĩnh, không khí đột nhiên trở nên yên lặng quá mức.

Ánh mắt của Hoàng Kế Nguyên quét qua các học sinh một vòng, cuối cùng rơi trên người Thẩm Đường rồi hỏi: “Không buồn cười hả?”

“Thầy ơi, thầy có muốn nghe lời nói thật không ạ?” Thẩm Đường hỏi lại.

“Quên đi, thầy hiểu rồi.” Hoàng Kế Nguyên ra hiệu không cần Thẩm Đường trả lời nữa.

Một câu chuyện cười lại khiến bầu không khí trở nên xấu hổ như vậy, Thẩm Đường hắng giọng một cái: “Khụ khụ, chúng ta chơi trò gì đi, chơi bài được không? Mỗi người rút một lá, người rút phải lá lớn nhất phải kể một câu chuyện.”

“Bài sao, em có hả?” Hoàng Kế Nguyên nhìn Thẩm Đường hỏi

“Khụ Khụ, tiện tay mang theo ạ, chúng ta thư giãn một chút đi.” Thẩm Đường ngoan ngoãn cười cười, sau đó cô lấy một bộ bài từ trong túi ra.

Thật ra bộ bài này là phần thưởng của hệ thống trong một lần nào đó, Thẩm Đường còn chưa chơi, hôm nay vừa hay có nhiều người nên mang ra để mọi người vui vẻ một chút.

Thẩm Đường giải thích quy tắc của trò chơi, trong trò chơi này, mỗi người rút một lá bài, sau đó ngươi rút được lá lớn nhất sẽ được chỉ định ngẫu nhiên một lá bài nào đó, người cầm lá bài đó phải làm một việc gì đấy hoặc kể một câu chuyện cười nào đó.

Hoàng Kế Nguyên không tham gia, sau đó lại bị Thẩm Đường nhờ trở thành “người chia bài” để mọi người rút.

Học sinh của trường học Thành Quan không tham gia, dù sao cũng không quen biết nhau, vì vậy chỉ đứng ở ngoài xem.

Rất nhanh, mỗi học sinh của trường trung học số sáu đã rút một lá bài, Thẩm Đường cầm một lá bài trong tay, với những trò chơi thử vận may như thế này, Thẩm Đường chưa từng bị thua.

Nhưng mỗi lá bài của Thẩm Đường cầm đều không phải là lá lớn nhất, nhưng cũng sẽ không quá nhỏ, mà chỉ ở tầm giữa.

Vì vậy sau vài vòng chơi, Thẩm Đường vẫn không bị các bạn học chỉ tên làm gì.

Cho đến khi Mạnh Cần cầm lá bài lớn nhất, ánh mắt của cô ấy lập tức trở nên long lanh mà nhìn chằm chằm Thẩm Đường.

Đối diện với ánh mắt lấp lánh của Mạnh Cần, trong lòng Thẩm Đường cảm thấy kỳ lạ, dù sao không biết đây là lần thứ mấy cô bắt gặp Mạnh Cần dùng ánh mắt như thế nhìn chằm chằm mình rồi.

Thẩm Đường không hiểu, rốt cuộc Mạnh Cần với cô là chuyện gì vậy?

Mạnh Cần đi đến trước mặt Thẩm Đường, sau một lúc do dự, cô ấy mới nói: “Thẩm Đường, tôi có thể bắt tay với cậu được không? Thật sự chỉ chạm một chút thôi, để tôi có thể dính một chút hơi của học sinh giỏi.”

Thẩm Đường: …

“Bắt tay sao?” Thẩm Đường duỗi bàn tay thon dài trắng nõn của mình ra, sau đó nhìn Mạnh Cần hỏi.

“Đúng vậy đúng vậy.” Cô ấy cũng không dám làm gì khác, chỉ mỗi việc bắt tay đã khiến Mạnh Cần cảm thấy thỏa mãn rồi.

Mạnh Cần đưa tay nắm lấy tay của Thẩm Đường, cảm giác mềm mại khiến trong lòng Mạnh Cần gợn sóng.

Hu hu hu, bàn tay bé xinh của nữ thần sờ thích thật, mềm mại mượt mà.

Mạnh Cần cầm trọn nửa phút rồi mới lưu luyến không rời mà buông tay.

Sau đó, trò chơi đột nhiên thay đổi một trời một vực, ai cầm lá bài lớn nhất đều muốn dính một chút hơi học sinh giỏi của Thẩm Đường.

Đương nhiên, bọn họ không có bản lĩnh như Thẩm Đường, chỉ mới một hai giây đã đỏ mặt và thu tay lại.

Các học sinh của trường học Thành Quan thấy học sinh trường trung học số sáu đều muốn dính hơi học sinh giỏi của Thẩm Đường thì lập tức hiểu được chắc chắn Thẩm Đường phải học rất giỏi.

Sau một tiếng, đã đến nơi cần đến.

Lúc xuống xe, Thẩm Đường phát hiện có hai học sinh nữ của trường học Thành Quan nhân lúc đợi xuống xe đã lơ đãng chạm vào lưng quần áo và mũ của mình, chính là cái kiểu bí mật chạm vào.

Còn hai học sinh nữ sau khi chạm vào cô thì có vẻ rất vui mừng, họ chạy đi với vẻ mặt cười ngớ ngẩn.

Thẩm Đường với vẻ mặt sững sờ: Hình như cô đã biến thành linh vật rồi thì phải?

Trường học Thành Quan và trường trung học số sáu không ở cùng khách sạn với nhau, vì vậy vừa đến nơi đã lập tức tách ra.

Hoàng Kế Nguyên dẫn theo học sinh trường trung học số sáu đến khách sạn đã đặt sẵn rồi mới bắt đầu sắp xếp phòng ở.

Bởi vì chỉ có ba học sinh nữ tham gia cuộc thi, vì vậy cuối cùng ba học sinh nữ được sắp xếp ở cùng một phòng, ngoài ra còn hai phòng để học sinh nam và Hoàng Kế Nguyên chia nhau ra ở.

Theo lời nói của Hoàng Kế Nguyên, vì kinh phí của trường học có hạn nên mọi người đành phải chấp nhận ở cùng nhau.

Vòng bán kết lần sau, ông ấy nhất định sẽ để cho bọn họ mỗi người một phòng.

Đương nhiên, có thể tham gia vào vòng bán kết lần sau không thì phải dựa vào chính bọn họ, nhưng e rằng sẽ không dễ dàng tham gia.

“Được rồi, tất cả mau về phòng nghỉ ngơi đi, lát nữa thầy sẽ dẫn các em ra ngoài ăn cơm tối, đúng rồi, thầy vẫn phải nhắc trước một câu, các bạn không nên tự tiện ăn linh tinh ở các quán ven đường, điều này cũng là vì để tránh cho những chuyện ngoài ý muốn xảy ra. Sáng mai sẽ bắt đầu thi lúc tám giờ, các em cố gắng không nên vì nhất thời thèm ăn mà ăn lung tung trong thời gian dài này.”

eyJpdiI6IiszclwvbnNEVTlMNUVvRUlWdGVwM1JnPT0iLCJ2YWx1ZSI6Ikd0Ynd3NTNwQnVybmpOVUhyeWlGRmZYZnNaTmxQcjRMTGpKdXdxM2pMaktRcGJCbkk2UHp0MkZ5blRPY2d4VmtXZjRvU09sMXRsbk5qXC9PSVI2MXBic2U5N05Zc3BOXC9mTjdPNkIyTGI2T2JCYkRQRkhoVk0weEUyN0l6cVBDUFwvOE5lNXk5U1ZqR2NiOW1oVEtWYXg1OEZlUVh0VmUxXC85T2xYRm1UUzI1THRERmp6cEVVTngybHFxNFhPZllIMkw4XC9HVEx6NkVyNHRGSVRXdzdoUUhKNXNMVkR4N0twN2dNaUxoRWF3UnFESTdSS25PTGNzd1JwMlpKb0k5OEFFQjJyMjBSZGs5WkJsclAzU2doTEdncmdoek5nR0E3M0JpSzloalVYWHRub1huVTFRVkp5akpYXC9QcEVQVElqRHV2alRyczN0QzZpcnpKWFdOT0l1RHg5NzNtR0d3UnZ5b2M2TFcxUG40TGxDOTNsV2xaQTFQWGdJbFNESldPSGhjdXBlNUJaQ0g2NGR4NU1VT21HMjk3N2F1VjkyQTlUQ2orVnNpZnhTNERpaktYd0xSNGhscXpLK1BQS1wvTlBuVnpaQ3pwYmxLUHZmMm9XWnVtbExGWWp0cG5QYUk3WGNEeXVRVTE4ZUh2XC9jNk09IiwibWFjIjoiMjc0M2Y1YTFmYjdiODI0MTk0ODE4MmI3Y2UyMzg5ZTBkODYzNTgzZmQzYmJiMDFjMTY5NWQxMGRiYTlhZGJjOCJ9
eyJpdiI6Im1WaHo4b1NWb1lDNm9aWFpibFcxV1E9PSIsInZhbHVlIjoidThRMDk1R01MSWw2YWtiOHIrXC9PdFVteEpOdnRqeFJ0VERwTXVrZ1Z3Zms5S0libUZVSEtiZUdXWE1kQzhtMnNuYmk2XC9YUlh4eko1VzltS1BGN0tjdHNTTXowMFpyK1RTWFwvZkVWckFvY2tkUitwck1VcUYrREJ4aFVrc0NcL2pvK1RMQ1BudWs4OXRCQUVqY2FWd0hMWEFZMjRJWm82ZWpuVlpxamFNZFVNN0N5RnRsckhQd3N0S012eVZMM0dQVFZEV1NlRXQ4bVBoNVJZU1l3RkdnMU1sbkJOWVpWeDcrZUpWXC9SWGcyclZcL1VDaWZ6SVlNTXZ1bXV2Zzk3RnRSUE8xbFhyV2NISFwvZjlPK2FOaUJqWWRTMEtqaU02SlBuQ2wrcUpZYzVTbHBPa0RweXBxSHU3dmY2UGw5Sk5XbTJaeU0zWTJIK0gwVlNDR3V3T0FFNHJEVVFHZWRhd0h5Szl1OFNmY29JMnBvOEpWY0pxcGtlQXVnaW85WlJZUStWQ1VJR1ZKTXJZeTJQNDVpak00NEZSTG9HbFo4czVPRFE1R1I3VDFlNDN4S2FRWnFzNlVFYWVLRlRKaXQ4dVlsd0F2OWFGaHBnZUxtRE1BOHlZMGlObXkzMWRQUmpWVkpkUlY5QkRHWVI5a2NTMXoxUHprdmZUbjNYMVVQTW9RNVhwVWRhUDU5cUlSSUNBTVVpeXdNSUp0QT09IiwibWFjIjoiZjkwZWFjNmM3NzBiZGFlN2IyNjRkMWRlNTk5ZjIxN2E2MTg4ZTk4NDdkODIzMTYxYmI4OWRhNDBmNDM0N2NhNSJ9

Các bạn học khác thấy ánh mắt của Hoàng Kế Nguyên rơi vào trên người Thẩm Đường thì đều đồng loạt không nhịn được mà bật cười.

Ads
';
Advertisement