Thẩm Đường bật cười, cô dùng vẻ mặt bất đắc dĩ nói: “Thầy ơi, thầy thấy em giống người ham ăn như vậy sao?”
“Giống.” Hoàng Kế Nguyên quả quyết nói đúng một chữ, như thể vẫn cảm thấy chưa đủ, ông ấy tiếp tục nói: “Thẩm Đường, đừng tưởng rằng thầy không biết gì cả, thầy nghe nói khoảng thời gian trước Miêu Hồng của lớp ba đã mang đồ ăn sáng cho em trong vòng một tháng, nhưng lại không có một bữa nào được mua từ nhà ăn của trường chúng ta.”
Đúng vậy, Hoàng Kế Nguyên cũng phải thừa nhận tay nghề nấu ăn của đầu bếp trong nhà ăn trường học có chút thiếu sót.
Thẩm Đường bị thầy Hoàng vạch trần như vậy thì hơi xấu hổ, gương mặt nhỏ đỏ bừng lên, cô hắng giọng một cái rồi giải thích: “Thầy ơi, em không có, thật ra em không kén ăn.”
Hoàng Kế Nguyên nhìn cô một cái: Em cảm thấy thầy sẽ tin sao?
Thẩm Đường: Được rồi, từ bỏ việc phản bác.
Tất cả mọi người trở về phòng nghỉ ngơi, tám giờ tối, Hoàng Kế Nguyên dẫn mọi người đi tìm một tiệm cơm gần đó.
Sau khi ăn cơm xong, ông ấy lại dẫn mọi người trở về quán trọ.
Chẳng mấy chốc, thời gian đã trôi đến ngày hôm sau.
Hoàng Kế Nguyên nhìn các học sinh từng người vào phòng thi, sau đó ông ấy đợi ở bên ngoài, thời tiết có hơi nóng, Hoàng Kế Nguyên bị nóng liên tục lau mồ hôi trên trán, rất nhanh quần áo trên người ông ấy cũng bị mô hôi làm ướt đẫm một mảng.
Thầy Trần của trường học Thành Quan ở bên cạnh thấy dáng vẻ căng thẳng của Hoàng Kế Nguyên thì cười an ủi nói: “Thầy Hoàng, anh cũng đừng quá lo lắng như vậy, bọn nhỏ chắc chắn sẽ làm tốt hơn tưởng tượng của chúng ta.”
“Đúng đúng đúng, thầy Hoàng, nhìn anh đầm đìa mồ hôi kia kìa, nếu không chúng ta đi mua nước rồi nhân tiện đứng dưới bóng râm chờ đi.” Thầy Tiền của trường trung học số một cũng nói.
“Cũng được, khụ khụ, thầy Tiền, nghe nói năm nay các anh có không ít hạt giống tốt, đúng không? Xem ra năm nay trường trung học số một của các anh sẽ rất vẻ vang đấy.” Hoàng Kế Nguyên vừa nói vừa đi đến quầy bán đồ ăn vặt ở cách đó không xa cùng với các giáo viên khác.
“Ha ha, đừng nói đến chúng tôi, trường trung học số sáu các anh không phải cũng đang giấu một bảo bối sao? Anh cũng biết chuyện của trường trung học số một của chúng tôi, chẳng lẽ chúng tôi không biết trường trung học số sáu của các anh sao? Là học sinh tên Thẩm Đường kia đúng không?”
“Khụ khụ, Thẩm Đường của trường chúng tôi quả thực không tệ, nhưng những học sinh khác của chúng tôi cũng rất lợi hại.” Hoàng Kế Nguyên nói.
“Hừ, đừng có giả vờ ngớ ngẩn với tôi, tôi còn không biết các anh sao, nhưng mà năm nay chúng tôi cũng có hơi quá sức, trường trung học trong thành phố cố ý mời giáo viên Olympic Toán học về để luyện thi, có thể thấy trường trung học trong thành phố rất coi trọng cuộc thi này, năm nay chúng ta sợ là phải chịu áp lực không nhỏ.” Thầy Tiền thở dài.
Ba người nhanh chóng đi đến quầy bán đồ ăn vặt và tự mua cho mình mỗi người một chai nước, mặc dù cầm chai nước trong tay, nhưng lòng đã sớm bay về phía phòng thi.
Mười hai giờ mười phút, kết thúc thời gian thi, chờ khoảng thêm hai ba phút nữa, các học sinh đều lần lượt đi ra khỏi phòng thi.
Lúc này, ba người thầy rời khỏi bóng râm, họ lại đứng ở cổng chính nhìn chằm chằm vào phòng thi.
Thẩm Đường hòa trong đám người không nhanh không chậm đi ra bên ngoài.
Hoàng Kế Nguyên nhìn thấy Thẩm Đường thì lập tức vẫy tay, đợi khi Thẩm Đường đi tới thì lập tức hỏ cô: “Em khát không, có muốn uống nước không?”
“Em đi mua ạ, thầy cứ đứng đây đợi khác bạn khác đi ạ, không cần cố ý chăm sóc em đâu ạ.” Thẩm Đường cười trả lời, sau đó cô xoay người đi đến quầy bán đồ ăn vặt bên kia.
“Cô bé, cháu muốn mua gì?” Bà chủ của quầy bán đồ ăn vặt là một người phụ nữ khoảng hơn bốn mươi tuổi, bà ấy đương nhiên biết nơi này đang tổ chức cuộc thi Toán học, có lẽ cô bé trước mặt này là một trong những học sinh tới tham gia cuộc thi, bởi cô còn mặc đồng phục học sinh.
Thẩm Đường được bà chủ bắt chuyện thì lập tức cười trả lời: “Chị gái, em muốn muốn chai nước, em cảm ơn ạ.”
“Ha ha ha, ôi, cô bé này miệng ngọt thật đấy, chị đã lớn như thế này rồi mà em còn gọi chị là chị gái hả? Được được được, cho em một chai nước.” Bà chủ được một câu “chị gái” dỗ tươi cười.
Bà ấy đã bán hàng ở đây được hai ba năm rồi, đây là lần đầu tiên được một cô bé gọi là chị gái đấy. Nhưng mà, nghe thì thật sự khiến người ta phải vui vẻ từ tận đáy lòng.
“Bao nhiêu tiền ạ?” Thẩm Đường hỏi.
“Em thì chị lấy năm đồng thôi, người khác chị lấy bảy đồng, chị cảm thấy em rất hợp ý chị, cô bé, em học trường nào? Hình như không phải là trường trung học số một trong thành phố của chị đúng không? Chị đã bán hàng ở đây mấy năm rồi, nhưng chưa từng nhìn thấy em, trông rất lạ mắt.” Bà chủ cười nói ha ha.
“Em là học sinh của trường trung học số sáu, chị tốt thật đó ạ.” Thẩm Đường cười nhẹ nhàng đưa năm đồng tiền.
Cũng không phải là Thẩm Đường thích chiếm lợi ích, nhưng đã sống hai đời, Thẩm Đường hoàn toàn hiểu được có đôi khi nói ngọt cũng không có chỗ hại nào.
Còn có một điểm khác, người có thể mở tiệm ở ngay cổng chính của trường trung học số một trong thành phố, mà ở bên cạnh quầy của bà ấy có một tiệm bán đồ ăn vặt khác, còn có cả một quán văn phòng phẩm, điều này khiến bà chủ này nhìn thế nào cũng không giống với một người bình thường.
“Trường trung học số sáu trong thị trấn à, vậy chắc chắn em phải học rất giỏi, nhìn em thì đã biết chính là con nhà người ta ngoan ngoãn nghe lời rồi.”
“Không có không có, chị quá khen rồi.”
“Ha ha ha, em cũng đừng gọi chị là chị gái nữa, gọi như vậy khiến chị rất xấu hổ đó, em gọi chị là chị Quảng đi, chị họ Quảng, em cứ gọi chị như vậy là được rồi.” Bà chủ cười nói.
Bà ấy càng nhìn càng cảm thấy cô bé trước mặt rất hợp mắt mình.
“Chị Quảng, em tên là Thẩm Đường ạ.”
“Vậy chị gọi em là Đường Đường đi, cái tên này rất hợp với em.”
——
Cô ta không nhịn được tò mò Thẩm Đường có chuyện gì để nói với một bác gái bốn mươi tuổi vậy, còn cười nịnh nọt như vậy, quả thực rất mất mặt xấu hổ mà.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất