Ta Không Muốn Làm Mẹ Kế

Thẩm Đường làm nũng như thế khiến Ngô Thúy Bình lập tức lấy lại tinh thần, bà ấy cười cười dùng tay chọc vào trán Thẩm Đường: “Con đã lớn như thế rồi mà sao vẫn thích làm nũng vậy?”

“Con chỉ thích làm nũng với mẹ thôi, mẹ, con nhớ mẹ lắm đó.” Thẩm Đường mềm mại nói.

“Được được được, mẹ cũng nhớ Đường Đường.” Ngô Thúy Bình bất đắc dĩ nói.

“Bà nội, con cũng nhớ bà.” Thẩm Đào chạy tới bên cạnh Ngô Thúy Bình với đôi chân ngắn nhỏ bé của mình, cậu bé ngẩng gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của mình lên bắt chước Thẩm Đường làm nũng.

Ngô Thúy Bình dở khóc dở cười nhìn hai cô cháu một lớn một nhỏ làm nũng y hệt nhau.

Những lúc như này mới tốt, lúc đầu trong nhà chỉ có một người thích nũng nịu, lúc này lại có thêm một người nhỏ nhỡ, trong nhà có lẽ sẽ càng thêm náo nhiệt hơn.

Còn Thẩm Đường lại nhìn thằng nhóc con đang tranh giành tình cảm với mình, cả người cô cảm thấy không tốt.

Nhất là khi Ngô Thúy Bình cười ha ha cho Thẩm Đào đồ ăn vặt, Thẩm Đường cảm thấy mình bị thất sủng rồi.

Đây chẳng lẽ là đạy hết cho đệ tử rồi sư phụ c.h.ế.t đói không?

Tên nhóc thúi này, Thẩm Đường thầm hạ quyết tâm nhất định khi trở về sẽ nhờ chị dâu tìm đống đồ ăn vặt cậu bé giấu lúc buổi trưa... Đúng vậy, trẻ con ăn nhiều đồ ăn vặt là không tốt!

Trong nhà chính, Thẩm Đào đang đắc ý ăn đậu phộng đột nhiên cảm thấy có linh cảm không tốt.

Quay đầu lại, cậu bé lập tức nhìn thấy nụ cười xán lạn như mặt trời của cô nhỏ.

Bạn nhỏ Thẩm Đào tỏ vẻ: Ừm, chắc chắn là cậu bé suy nghĩ nhiều, cô nhỏ cười lên trông rất xinh đẹp.

Một ngày nào đó trong tương lai, bạn nhỏ Thẩm Đào mới biết được, cô nhỏ cười như thế không phải là đang vui vẻ, mà là... trong lòng cô đang có ý định bẫy người khác!

Đáng tiếc, bây giờ Thẩm Đào vẫn còn trẻ người non dạ.

Dưới sự chỉ huy của Ngô Thúy Bình, Thẩm Đại Chí lấy chăn đệm ra phơi nắng trong sân để cho bay bớt mùi đi.

Trong phòng bếp, đôi vợ chồng Thẩm Quang Minh và Lưu Mỹ Lan đang vội vàng chuẩn bị cơm tối.

Bây giờ ăn cơm vẫn còn sớm, mới hơn ba giờ, nhưng Ngô Thúy Bình đã đi mua một con gà ở trong thôn, chỉ riêng làm thịt con gà này đã phải mất hơn một tiếng đồng hồ.

Những năm này, nhổ lông gà vẫn dùng cách thủ công, dùng nước sôi chần qua, sau đó dùng tay nhổ lông, lông trên thịt không dễ nhổ nên phải làm thật cẩn thận.

Vốn dĩ Ngô Thúy Bình định tự làm, nhưng Thẩm Quang Minh và Lưu Mỹ Lan đều từ chối sự giúp đỡ của bà mẹ mình, còn nói bọn họ lâu không ở nhà, lần trở về nhà đương nhiên phải hiếu thảo với cha mẹ.

Ngô Thúy Bình bị từ chối thì dùng vẻ mặt kỳ quái kéo Thẩm Đường vào phòng của cô, để mặc cho Thẩm Đại Chí và cháu trai Thẩm Đào ở lại trong nhà chính.

Ngồi trên ghế, trong mắt Ngô Thúy Bình lóe lên sự nghi ngờ, bà ấy nói với con gái: “Đường Đường, chị dâu con thay đổi thành thế nào vậy?”

“Trời ơi, mẹ nghĩ nhiều rồi ạ, chị dâu con vẫn luôn tốt như vậy mà, không phải sao?” Thẩm Đường cười hì hì trả lời.

“Đường có đùa nữa, nói chuyện chính đi.” Ngô Thúy Bình nén cười nói.

“Vâng ạ vâng ạ, thật ra con cảm thấy chị dâu vốn không xấu, là do mẹ mới tiếp xúc với chị ấy trong thời gian quá ngắn nên mới không hiểu rõ thôi. Lấy ví dụ thực tế đi, trước đây con từng sống trong nhà của chị đâu một thời gian dài, gây chuyện ầm ĩ lâu như vậy mà chị dâu vẫn không đuổi con ra ngoài, vậy cũng có thể thấy được tính tình của chị dâu vốn không xấu.”

Người với người rất dễ hòa hợp với nhau, trước đó hành động của Thẩm Đường chắc chắn là không được.

Tình người qua lại, đương nhiên phải có qua có lại, dù sao ai cũng không vui khi bị người khác luôn chiếm lợi ích của mình như vậy.

Mà mâu thuẫn giữa người với người là chuyện bình thường, Ngô Thúy Bình có ý kiến với Lưu Mỹ Lan cũng là chuyện bình thường, lòng người vốn không phải là thứ ta có thể hiểu được, thích ai hay không thích ai, phải mất bao lâu mới có thể thay đổi, đâu ai có thể nói chính xác được chứ?

Có lẽ, một ngày nào đó, thích sẽ biến thành ghét, mà không thích lại sẽ biến thành thích thì sao?

Tình cảm luôn là thứ dễ thay đổi, sau này như thế nào, ai cũng không thể nói trước được.

Thẩm Đường ngồi trong phòng liên tục khuyên bảo mẹ mình, cô cũng không nhất định phải khiến mẹ thích Lưu Mỹ Lan, hiệu quả của những lời khuyên bảo này thì phải tùy theo từng người, nếu biểu hiện của Lưu Mỹ Lan khiến Ngô Thúy Bình vẫn không thích, vậy Thẩm Đường cũng không thể làm gì được nữa.

Cả gia đình tụ tập đông đủ, khi ăn tối, Ngô Thúy Bình còn cố ý mời chúi ba là Ngô Thanh Sơn, còn có con trai Ngô Học Bằng của Ngô Thanh Sơn cùng tới ăn cơm tối, xem như là cảm ơn gia đình trưởng thôn là chú ba đã chăm sóc nhà họ Thẩm nhiều năm như vậy.

Một bữa cơm vui vẻ hòa thuận, nâng cốc uống rượu, uống mãi cho đến chín giờ tối, người nhà trưởng thôn mới tới đón Ngô Thanh Sơn và Ngô Học Bằng đã say rượu trở về.

Thẩm Đại Chí cũng say, mặt của ông ấy đỏ bừng ngơ ngác ngồi trên ghế trong nhà chính.

Cuối cùng, Ngô Thúy Bình không thể nhìn được nữa mà kéo người trở về phòng.

Thẩm Quang Minh và Thẩm Mỹ Lan dẫn Thẩm Đào về phòng, một nhà ba người nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sau một ngày mệt mỏi.

Cả nhà chỉ còn mỗi phòng của Thầm Đường vẫn còn sáng đèn, cô đang ngồi trong phòng múa bút thành văn, chăm chỉ làm bài thi.

À, bài thi này đương nhiên là lấy từ chỗ của Hoàng Kế Nguyên rồi.

Thẩm Đường chắc chắn mình có thể vượt qua vòng loại, vì vậy bây giờ cô đang chuẩn bị cho vòng bán kết tiếp theo.

“Bíp, hoàn thành một bài thi đạt điểm tối đa, hệ thống thưởng một bản câu hỏi của cuộc thi Olympic Toán học.”

“Bíp, hoàn thành hai bài thi, đạt điểm tối đa, hệ thống thưởng khăn lụa x10.”

“Bíp, hoàn thành ba bài thi, đạt điểm tối đa, hệ thống thưởng bồn rửa mặt hoa mẫu đơn x1.”

“Bíp, hoàn thành bốn bài thi, đạt điểm tối đa, hệ thống thưởng bồn rửa mặt hoa mẫu đơn x2.”

Nhận được ba cái bồn rửa mặt hoa mẫu đơn, mặc dù bút trong tay Thẩm Đường vẫn không ngừng viết chữ làm bài, nhưng cô vẫn phân tâm phàn nàn với hệ thống.

“Ba cái bồn rửa mặt hoa mẫu đơn, hệ thống cậu quá có lệ với tôi rồi thì phải?”

“Khi ký chủ lợi dụng sơ hở sao không nghĩ như vậy đi, ha ha ha, thật sự là trời xanh có mắt không tha cho ai, dù sao phần thưởng của hệ thống cũng được quay ngẫu nhiên, cũng không phải là điều mà tôi có thể khống chế được. Ha ha ha, vui vẻ không? Bất ngờ không?” Hệ thống đáp lại.

Có một hệ thống đáng yêu ngốc nghếch như vậy khiến trong lòng Thẩm Đường có một câu không biết có nên nói hay không!

eyJpdiI6IndcLzBmUUYzdkRIa1lHZGxLUzlwd1d3PT0iLCJ2YWx1ZSI6IlNTQlVheldWXC9qV3hjZ3dTc3RqdFBNS0Y1bE14NnI3ZE9xQUJtcnh2YVRqWWRxblFwR1BHMExDME9sM1QxaFFKOWVYSDhLZElCV2VwSzZOR0lcL0RqSkdsUEFjSk03TWI0MXQ2SnF2OXhuckJcL0IwZ3puQVpVZ2VobVk4THJ2QW9qaW41SlB0T2FjbjZCeFNzOWc2a3gzQnNqZXNHb2lxdVlLZ096YXlLc2xoTlBVQzlhdTJ1anhSa2dPK1FnT0NNQmhyT2Y4OVpZRlRWdVJOXC9aUHQ5czl3NUZLb282blAwZlRDOUQxbFJGVHpXYkMybjArdVJvMHB5b3FBQUJ5ZTk0MU50YmxGNFwvUmVOVk5XTGhrSE9qSytNa2xWd1NNMmJCT29zbHBcL3BoRXEwPSIsIm1hYyI6IjUzMWViOThjNmNiMzEzYjU2MDQ5YTdiYjFmZjZkNDJmMzdlNjI2OGNhYmVkNzBiMzYzZTBhMzg3MmQ1ZThmNzMifQ==
eyJpdiI6ImNyTzVlYUxTK3NudlVDOXZiVkhkZlE9PSIsInZhbHVlIjoiRVhxTUZ5RlJtaXdhQ3FKMTZ4TzEzQVpCaCtmM3lCTFNoRUIxUmxYRXZybTZlYXZpT1Q2SE5qdGlMaUxYcjJIMkdUR0Z4TlZVZnBrZDhkUERUbFRhbXp4K2Nvc0pncUFqVjNaREpVbzUwbUNMdzhNcFpzR2VaaGk5dTQ4SzBzMHNDWGpMXC9xR1lEXC9sUHdId2N5UUZCRzBIUWdxaFZ4cW5zT2JyUVFMcEtwU3hpNnBIeXM4Q2ZWK2VJOHV2OEZZcGgrelwvc1JkT2tta3hLXC9Ta1BiT0o2cERaQWVXXC92MG5qOFdhOVplNmZNQ0xqYU4yTVlBV3BXTVR4OXR4UGhnb2hxWUZNXC9mRitBSWVTM3RQQ3d2N2ZkMFBIeEE1eGxIbVB5b0JcL2lQOWlqaGNvbDhMbkFMOUx5UTRyMmd4ekg5ZUZxIiwibWFjIjoiNGYzMzQ1NWI1ODQxNTgzZGY0ZDYzOGY1M2Q0NDhjNDliYzNmOGIxMDk2ZjI5MzdmNGY5OTIzMWRjMjgwMTJhOSJ9

“Cô nghĩ nhiều rồi.”

Ads
';
Advertisement