Ta Không Muốn Làm Mẹ Kế

“Vậy được rồi, thứ tôi vất vả lao động đạt được thì sao tôi phải từ chối chứ, tôi có ngốc đâu?” Thẩm Đường trả lời một câu rồi cúi đầu làm bài, sau khi làm xong một đề, Thẩm Đường lại xấu xa nói: “Thứ hai tôi định tìm thấy giáo lấy mười bài thi nữa, tôi cảm thấy mười bài vẫn quá ít.”

Thẩm Đường: Hừ, cô không cướp của hệ thống đến hỏng thận thì cô không tên là Thẩm Đường!

Cố lên, làm tổn thương lẫn nhau đi!

Sau nửa tiếng, âm thanh nhắc nhở của hệ thống lại vang lên.

“Bíp, hoàn thành bài thi thứ năm, đạt điểm tối đa, hệ thống thưởng một con heo béo với cái m.ô.n.g lớn.”

Thẩm Đường: …?

“Cái quỷ gì vậy?”

“Ý trên mặt chữ, tôi phải ngoại tuyến, yêu ký chủ, cô ngủ ngon.” Hệ thống để lại một câu như vậy rồi lập tức giả c.h.ế.t không lên tiếng.

Thẩm Đường nghi ngờ hệ thống đang trả đũa mình, nếu không làm sao có thể trùng hợp như vậy chứ, heo béo m.ô.n.g lớn... Phần thưởng này nghe có vẻ thực tế nhưng đồng thời lại tràn đầy cảm giác kỳ lạ.

Thẩm Đường tỏ vẻ, đối đầu với hệ thống thật sự rất...

Nhất thời cô càng nghĩ càng tức, lùi lại một bước, cô càng nghĩ càng cảm thấy thua thiệt.

“Ò ó o...”

Sáng sớm, tiếng gà trống gáy đánh thức sự yên tĩnh của ngồi làng miền núi.

Thẩm Quang Minh nghe thấy tiếng gà trống gáy thì lập tức tỉnh dậy, hôm nay họ đã mời bà con trong lòng tới ăn cơm trưa, hôm qua Thẩm Quang Minh đã theo lời phân phó của mẹ mình là Ngô Thúy Bình đi vào thành phố thông báo cho cài người chú và ông bà ngoại tới đây.

Tính toán thời gian, có lẽ khoảng hai giờ nữa thì các vị khác sẽ lần lượt tới đây, mà lại có rất nhiều thú phải chuẩn bị trước.

Sau khi Thẩm Quang Minh đánh răng rửa mặt xong, anh ấy mới lay Lưu Mỹ Lan đang ngủ bên cạnh, khi nhìn thấy cô ấy đã mở mắt thì lập tức nhỏ giọng nói: “Mỹ Lan, anh ra ngoài đây, em ngủ thêm một lúc rồi dậy nhé?”

“Hả?” Lưu Mỹ Lan vẫn còn hơi buồn ngủ, nhưng khi nghe Thẩm Quang Minh nói vậy thì lập tức ngồi dậy, chống tay lên giường rồi lấy áo khoác ở bên cạnh mặc vào, sau đó cô ấy nnói: “Em cũng dậy, khôn ngủ nữa, đợi một lúc nữa khách khứa tới, em sẽ giúp mẹ dọn dọn đồ đạc phải chuẩn bị.”

“Ừm, cũng được, vợ à, em thật tốt đó, may mắn lớn nhất của cuộc đời anh chính là được cưới em.” Thẩm Quang Minh cười nói một câu.

Thấy miệng lưỡi trơn tru của Thẩm Quang Minh, Lưu Mỹ Lan cười, cô ấy oán trách trêu chọc: “May mắn lớn nhất của đời anh không phải là em gái của anh hả?”

“Em gái khác với vợ mà.” Thẩm Quang Minh cười hì hì giải thích.

Đôi vợ chồng nhanh chóng vệ sinh cá nhân rồi đi ra, còn về Thẩm Đào ở trong phòng, hai người định để cậu bé ngủ thêm một lúc nữa, Thẩm Đào đã lâu không về quê nên tò mò với tất cả mọi thú, vì vậy hôm qua đến hơn nửa đêm cậu bé mới đi ngủ.

Ra khỏi phòng, Lưu Mỹ Lan đã nghe thấy tiếng động trong phòng bếp, cô ấy vội vàng đi vào giúp đỡ.

Trong phòng bếp, Ngô Thúy Bình thấy con dâu đi vào thì ngẩn người một lúc, sau một hồi ngượng ngùng, bà ấy mới nói: “Sao con dậy sớm vậy? Có phải là không quen không?”

“Mẹ, không có gì không quen đâu ạ, tất cả đều tốt.” Lưu Mỹ Lan trả lời một câu, sau đó cô ấy tiến lên hai bước rồi bắt đầu bắt tay giúp Ngô Thúy Bình làm việc.

Thấy con dâu tới phụ một tay, Ngô Thúy Bình nghĩ thế nào cũng đều cảm thấy không thực tế cho lắm, dù sao bà ấy cũng biết từ trước đến nay, con dâu chưa từng động tay vào chuyện bếp núc, những việc này luôn là Thẩm Quang Minh làm, bây giờ lại chủ động tới phòng bếp giúp đỡ, sự thay đổi này cũng quá lớn rồi phải không?

Thẩm Đường và Thẩm Đào là những người thức dậy cuối cùng trong nhà, lúc đầu Thẩm Đường cũng định làm việc, nhưng con chưa kịp giúp đỡ thì đã bị Ngô Thúy Bình đuổi ra khỏi phòng bếp.

Cuối cùng Ngô Thúy Bình nhìn Thẩm Đường nhàm chán thì bảo cô dẫn Thẩm Đào ra ngoài, đi dạo một vòng quanh thôn thông báo cho người trong thôn đến thời gian đừng quên tới ăn cơm.

Thẩm Đường dẫn theo một cái đuôi nhỏ ra ngoài, sau đó đi báo cho từng nhà của họ hàng thân thích tới ăn cơm.

Người trong thôn thấy Thẩm Đưỡng dẫn theo một cái đuôi nhỏ thì đều không nhịn được mà vừa cười vừa nhìn thêm vài lần, bề ngoài của hai cô cháu này đều rất dẹp, lúc này đứng cùng một chỗ thì quả thực là một phong cảnh đẹp ở trong thôn.

Sau khi đã thông báo xong, Thẩm Đưỡng dẫn Thẩm Đạo tới bờ sông định đi dạo một lúc, đương nhiên Thẩm Đường cũng không có ý định để Thẩm Đào xuống nước, sở dĩ dẫn cậu bé qua đó chỉ là vì cảm thấy không khí bên đó rất trong lòng, lại có phong cảnh đẹp.

Vài phút sau, Thẩm Đường đi tới bên bờ sông, cô đứng từ xa đã có thể nghe tiếng nước chảy róc rách trên sông, mà trên sông còn có một đám trẻ con nghịch ngợm cởi truồng.

Có lẽ bọn chúng đã nghe thấy tiếng động trên bờ nên đám nhóc đó đều đồng loạt nhìn sang chỗ Thẩm Đường.

Khi đám nhóc nhìn thấy Thẩm Đường thì đều hét lên như những chú vịtcon, thậm chí còn có một cậu bé đã vô thức dùng tay che kín bộ phận quan trọng giữa hai chân.

Người che bộ phận giữa hai chân không ai khác mà chính là bạn nhỏ Tống Thanh Phong.

Tống Thanh Phong đỏ bừng mặt, xấu hổ không thể hiểu nổi.

Bị chị gái mình thích nhìn thấy cảnh mình cởi truồng cũng quá... quá gì đó.

Một đám trẻ con biến thành dáng vẻ đỏ mặt xấu hổ đã thành công khiến Thẩm Đường phải bật cười, nhìn những gương mặt đỏ bừng của đám nhóc, Thẩm Đường yên lặng quay lưng đi, còn bả vai vì nín cười mà trở nên run rẩy.

Thẩm Đào thì lại cảm thấy rất tò mò, cậu bé kéo tay của cô nhỏ mình rồi nói: “Cô ơi, cháu cũng muốn xuống nước chơi.”

“Không được.” Thẩm Đường từ chối.

“Vì sao ạ?” Thẩm Đào thất vọng.

“Rất nguy hiểm, hơn nữa, cháu có biết bơi không?”

Thẩm Đào mấp máy môi, một lúc sau, cậu bé mới chán nản trả lời hai chữ: “Không ạ.”

“Đúng thế, cháu không biết bơi, cháu xuống nước chơi rồi gặp nguy hiểm thì sao bây giờ?”

“Cháu thấy nước sông này có sâu đâu ạ.”

“Nhìn thì không sâu, nhưng xuống dưới có thể bị c.h.ế.t đuối đó.”

eyJpdiI6IjFDcncrODQxb1F5UXlvWHFPUHpyUkE9PSIsInZhbHVlIjoiRXRURHNRTEVld2t4OW1vTzk0NUR1NnJQeUZCNE5rVDU0VUZwU2hCeVVZU3FuWlwvK0ZlVjEzUXFSS2J1bnNDangwNkFGc1FMa0JZVmlpKys3c0tGWXhUS3F0RmxcL3RvRWVrcG1CVWR6c2I5MTEzYWJ4NlljQUFZb2hqNWtidDYzV05FcUt5aXMzRmlFR2ZDRWhTSjZsdUhYMWlrcFpzdWZXdmhSUDFJc2lDZ0V4T2I3Rlwvc2xPcEoxUTluR0RRV3JsVDljU1ZIQVFBVWsra1Fidk9qZ05qbTRnRkhTajZGOExcL0hVMzRoY2hMbEdqTm5UXC9VeDhRU05EWHZSbXRLRXZNS2RDbWVTODVZZm9PSTI1XC9GdXBUbnBGWml3YW9oMXlcL2hEY3VnbkRGRG4rZm1sQkFKNGJ4WkpUYXdcL1A3UkVUTUM0dHRGeDFrVGJCanMrR1ZZdCs5YzFCdFZJK0FlczFHeW91bjBhYjFUdGxnU0NMZllEc1B5TnRuV0FnUVRxdEFlZ3lwRG94dmlWM0U4WWVhdGRXYUdJa0lFNUF4UVhCTGpvOG8wZzhDRUZodTNuSFg2NlhxOVY0K09FTGY1MXl0SnQ1V3BmMGtyZWtvUVRIaUpSSCt3UVpOQW1YTjVNRlV4R2JxXC9wek5ZNUNSR3JHc3pzdFVSa1JWSStVVXhIYWpHMHVLTEVyalorbE5Nd3YyZkFUbXE2b0RSZnY0Q3FGdzNXd0VoK0xQa04wN2c1U1F3Q2Y3M2YxVjhSa1pIM2V1XC9xQm45MXUwTTFpWExmN0ZPVE5jMFRmVUJXa3N3ODF6Zjk0ZjIzRW9JNkk9IiwibWFjIjoiY2FlNzhiM2FhZTJkODA1Mzg1Y2NhZDA2MjdlNzA4NzY3ZTI5ZWNjZTJiNjk1NzQ4NGM1ZGE3NzQ1MjM2ZjA4NyJ9
eyJpdiI6IkVEMHo1RVNKUFdlbDZxWDN4YnJmNVE9PSIsInZhbHVlIjoiMzRZOW14VDNWaWphUTFibyswbG8zbHErbGVoMVpMNU80YW81dUtWMm1pTTlpRDFcL3Z0U3FaS1wvVXVSbGpwWTFJQWRIUXRyWWpwZHNKUlZVZFVtaXhSU3k3dTZ2RmROUWx3ejFwRWhPajZIaHpXVmZNUEFwaEdEMnhRck1EYjNualRsRGtVVUZkTXB0VERRc3Z0TkJnS1p3M3pobHN4MzVocE1sUTIwd3AyeFNwZTIxR1wvSTdVclpHd2locXFZM3RLZHVSeFFoUldQV3FcL0Vqc1Y1bllCdUMydHBCbXJWWEFUU1h5ZlJXeEdsMDEySGhlTndGS01PNGZtS29FdE0xUHJWdEtyTU1aMEorWVNxeU9ReERsWWd5WkswN1hpekNUOFNzOGU5XC85bDFCcXhMZ0ZrTG9JVUxBZzloT1I5dUkrSmVuNFQ4TzdpODc4Y1l5Q3hBa29XQW84V3J0MFd3S1d1TXlWSTRZR3o4Rms9IiwibWFjIjoiZDZmMjk3ZGQ5YmY2ZjA0Yzc5ZmYxN2RkOWYxYzRkMmQ4YjJjZGEwN2E3Mzc2ZTY5MzYyYjZiODBkOWE4NWVkZSJ9

Bọn trẻ trong thôn không tiếp xúc nhiều với Thẩm Đường, nhưng bọn chúng đều rất thích chị gái xinh đẹp này, bị chị gái nhìn thấy cái m.ô.n.g trần của mình, dù sao đám trẻ con vẫn cảm thấy rất xấu hổ.

Ads
';
Advertisement