Ta Không Muốn Làm Mẹ Kế

Tống Thanh Phong là người đầu tiên đi lên bờ, cậu bé lén nhìn bóng lưng Thẩm Đường một chút rồi nhanh chóng mặc quần áo vào, như vậy thì cậu bé mới cảm thấy mình lấy lại được một chút mặt mũi.

Nhóm nhóc con từng người một đi lên bờ, cuối cùng chỉ còn lại một nhóc mập bảy tuổi, nhóc mập vẫn còn cách bờ sông khoảng ba mét thì đột nhiên cậu bé cảm thấy bắp chân rút lại.

Bắp chân bị chuột rút khiến nhóc mập hoảng sở, vóc người cậu bé không cao, chân không chạm tới đáy, bởi vì quá hoảng sợ mà cậu bé thậm chí còn chưa kịp kêu cứu với đám bạn thì đã bị uống mấy ngụm nước, khoang mũi bị nước vào vô cùng khó chịu.

Trên bờ, bọn nhỏ đều đang bận mặc quần áo nên cũng không có ai chú ý tới tiếng động nhóc mập tạo ra.

“Ký chủ, có người rơi xuống nước!”

Gần như ngay khi giọng nói của hệ thống vang lên, Thẩm Đường cũng lập tức xoay người lại, khi thấy trên mặt sông đã không còn bóng người mà chỉ có từng gợn sóng yếu ớt, Thẩm Đường lập tức chạy “vèo” tới chỉ với hai bước rồi nhảy xuống sống ngay lập tức.

Các bạn nhỏ thấy Thẩm Đường đột nhiên nhảy xuống thì đều ngẩn người một lúc, sau đó Tống Thanh Phong lập tức chú ý tới nhóc mập trong đám bọn họ đã biến mất.

Nghĩ đến một khả năng, Tống Thanh Phong lập tức nói với đám bạn: “Các cậu đứng ở đây nhìn, nếu Mập Mạp không đi lên thì có lẽ cậu ấy vẫn còn ở dưới sông, tôi vào thôn gọi người tới.”

Tông Thanh Phong nói xong thì cũng nhanh chân chạy như bay vào trong thôn.

Còn Thẩm Đường đang tìm người trong sống theo hướng hệ thông nhắc nhở, bởi vì nước sông đã ngập đến cổ Thẩm Đường, vì vậy khi Thẩm Đường cúi đầu dùng tay mò tìm người thì cũng bị uống mấy ngụm nước.

Thời gian trôi qua từng giây từng giây, trong lòng Thẩm Đường bắt đầu lo lắng không yên.

“Ký chủ, tiến lên hai bước, người ở dưới nước bên phải cô.” Hệ thống lo lắng nói.

Thẩm Đường không chút do dự đi theo nơi hệ thống nói, cúi người, cả gương mặt của cô chìm vào trong nước, bởi vì để có thể nhìn thấy người nên Thẩm Đường cố gắng mở mắt ở trong nước, cô có thể cảm nhận được rõ ràng nước sông tràn vào mắt mình gây ra cảm giác xót xót.

Cuối cùng, Thẩm Đường cũng tìm thấy.

“Ào!” Tiếng nước vang lên, khi bọn trẻ bên bờ thấy Thẩm Đường bế Mập Mạp đứng dậy thì đều thở phào nhẹ nhõm.

Thẩm Đường nóng lòng bế Mập Mạp trong n.g.ự.c lên bờ, sau đó cô bắt đầu một loạt các biện pháp sơ cứu đuổi nước.

Khi thấy trong miệng Mập Mạp không ngừng trào nước ra, Thẩm Đười kiểm tra một lúc rồi mới có thể thở phào nhẹ nhõm, ngay khi đầu óc vừa thả lỏng thì cô lập tức cảm thấy sợ hãi.

Chỉ suýt chút nữa là sẽ c.h.ế.t đuối mất.

Nhóc mập này sắp mất mạng.

Mập Mạp được Thẩm Đường ôm trong n.g.ự.c dần mở to mắt, khi nhìn thấy Thẩm Đường ướt sũng đang ôm mình, cậu bé lập tức òa khóc thành tiếng.

“Ở đó, ở đó!”

“Nhanh lên, nhanh lên!”

Một loạt bước chân hỗn loạn vang lên, Tống Thanh Phong đã gọi người lớn trong thôn tới.

Khi vài người dân trong thôn tới bờ sông, họ vừa nhìn đã thấy Mập Mạp khóc lóc om sòm, còn Thẩm Đường ướt sũng nhìn cậu bé với vẻ mặt bất lực.

Người trong thôn thấy cậu bé đã được cứu lên thì mới yên tâm, họ tiến lên vài bước đón lấy Mập Mạp trong n.g.ự.c Thẩm Đường rồi giúp đỡ đưa Mập Mạp về nhà.

Sau cảnh tượng nguy hiểm vừa rồi, Thẩm Đào đi theo sau Thẩm Đường về nhà, và cậu bé cũng không hề nhắc tới chuyện bơi lội nữa.

Sau khi trưởng thôn Ngô Thanh Sơn nghe được chuyện này thì lập tức đi tới nhà Mập Mạp để tìm hiểu tình hình, biết Mập Mạp không sao, và chính Thẩm Đường là người cứu cậu bé, sau khi Ngô Thanh Sơn an ủi người nhà Mập Mạp vài câu rồi lại đi đến nhà họ Thẩm.

Lúc Ngô Thanh Sơn đến nhà họ Thẩm, vừa hay Thẩm Đường đã thay bộ quần áo khác rồi đi ra ngoài, khi thấy Ngô Thanh Sơn, cô vội vàng mở miệng chào hỏi: “Cháu chào ông ba.”

“À, bé ngoan, làm không tệ.” Ngô Thanh Sơn khen ngợi một câu, sau đó quan tâm nói: “Nước sông rất lạnh, cháu nhớ nhờ mẹ cháu nấu trà gừng để ủ ấm, đừng đi cảm lạnh, ngày mai còn phải đi học đấy.”

“Ơ, chú ba, chú đến rồi.” Ngô Thúy Bình bưng một bát trà gừng đi từ phòng bếp ra, bà ấy vừa hay nghe thấy lời nói của chú ba nên cũng cười nói: “Chú ba, chú nói đúng, sáng mai Đường Đường còn phải về trường lên lớp, bị cảm lạnh là không tốt.”

“Đúng vậy, Thúy Bình cô sinh được cô con gái này, thật là có phúc, sau này có lẽ chỉ cần ngồi hưởng phúc thôi.” Ngô Thanh Sơn cười ha ha nói.

“Chú ba, xem chú nói kìa, Đường Đường nhà cháu không nên được khen như thế, nếu không con bé không phải sẽ bay lên trời mất sao? Chuyện lần này phải nói rất là nguy hiểm, nhỡ đâu xảy ra chuyện gì... Ôi, cháu không dám nghĩ nữa, vừa nghĩ tới là tim lại đau nhói.”

“Đúng vây, nhưng may mà nhóc mập kia nhờ có đứa nhỏ Đường Đường này, nếu không sợ là... Thôi thôi, không nói nữa. Đại Chí nhà cô đâu, tôi tìm nó lảm nhảm vài chuyện.” Ngô Thanh Sơn nói.

“Đang ở trong nhà chính ạ, đang dọn lại cái ghế, chân ghế bị cập kênh nên ông ấy đang sửa ạ, chú ba, chú cứ vào nhà chính tìm ông ấy là được.”

Ngô Thanh Sơn đáp lại một câu rồi lập tức nhấc chân đi vào nhà chính.

“Nào, con gái, mau uống trà gừng đi, đừng để bị cảm.” Ngô Thúy Bình đưa trà gừng cho Thẩm Đường, bà ấy còn không quên dặn một câu: “Uống lúc còn nóng, cẩn thận kẻo bị bỏng đấy.”

Ngô Thúy Bình dặn dò hai câu rồi lập tức vội vang quay lại phòng bếp.

Thẩm Đường ngồi trên băng ghế nhỏ trong sân, tay cầm một bát trà gừng uống từng ngụm nhỏ.

Mười giờ hơn, khách khứa lần lướt tới nhà, phụ nữ thì vào bếp giúp đỡ chuẩn bị cơm trưa, còn đàn ông đều vào nhà chính nói chuyện.

Hai cha con Ngô Minh và Ngô Bình An nghe thấy chuyện hôm nay Thẩm Đường cứu người thì càng thích cô hơn.

Đến cụ bà Vương Tú Hoa vốn luôn thờ ơ thì cũng cười với Thẩm Đường nhiều hơn.

Người tới hôm nay đều biết chuyện của Thẩm Đường, không có một ai là không khen ngợi cô, thổi phồng đến mức Thẩm Đường cũng cảm thấy xấu hổ và trốn vào trong phòng.

Thấy dáng vẻ ngại ngùng của Thẩm Đường, các trưởng bối có một trận cười to.

eyJpdiI6IkIybm5ta3lqMTVtVVoxY1Z6XC9CNGdRPT0iLCJ2YWx1ZSI6Ijk4WXZ2RE93K0E5OWFCdisrRFBoRDlxS0VINEQxXC9KVjg4YVhDZzlKQUJJakFtdDVoaFwvMHNEOGhnV2xpXC9vam1cL3RXWVJlXC9vODNXcEQ3WHk3WitDYWZOdkFScjNIM2JxK2srQ3BIV1grKzhQbGRsUDdnOW9UcUNqc3dpSitQMCtQWlJGMk5HT0ZnRXdkUTZFNTJVTjBOWHd4S3JQZ1NaRlJRemZMQ2hGVlhvRDlUMFo0UjF3MUZHMUhJTHU1T1NjQ1BTaFJwZE9MOEpJZEdaWmFZZFJkUT09IiwibWFjIjoiMGI3YjZkYjVjYTdhZDZhOGU1ODQ0MjU2Y2JiZWI2YmZlNTNhMTg5YmZjYTA3NjZkNGJiYTM0YmFlYTg3Y2U2NiJ9
eyJpdiI6IkdYSnpuWkxIR3RxTjBuZkJWT2dUTUE9PSIsInZhbHVlIjoiV2E0U0VrdmZxckRuSTZBMEkxWUlvVWhvVlVKaCtMXC9taUtFSXB5RGRqaUNORmc1Mmx3eWdFbkpUdWREeVhRc3NWYmh4b2NoT3JldzltVXliWjRQd1I1TStaTW01SzMxanhZNm5aTFVsVE5WT1wvQnpxdGtBVlhDSVIwdHQzVXFHVnl2XC9OQnVoUTloVTlKcXZLS3BJcWk0bWcxdW54MkxRVytyYzZmXC9Cb2I2VGNaR0tya1QxZDFhNXhQMThFbTM5dVMwOW1uYm1oVU84dlZtckZZdDFTZ1JRV0xidDNyQnFJNFlhc2N3OW1RTFJ4TmNUSG5kR2tXWHpkaHFkUktyalpiV0dkck9FdktFVWJUWGxBREFBdDVSWmM5NGlMTnBVQTV5MkhPVXZMZjZrXC9xY0thTEIwZlNkVUF3SVhCWWlTenFJeXhwS1wvaGtcL0JTeVR5TkFrdGFMWVR1RmVUUzVDQkdqelBObGdBenlqUFp3WW9weHNyalhQZklXMFwvZFVcLzU0dGJ3ckxTb09PREpHbUczZG1qcW5FUWtyZ1pJaFNNOEtyOCs5WWJxRWhDTnZSMVJISnhIYklkY2JSemdYWTJCbTMrQngxNFZwdlFYV1MybWpzZlJuWEVwWlptdTZjdFBiY291dVIxYlltZ08rTkxJMGd5clRVZUdvcWI3WTY0Rzc2a0FuS3Rqc0RwdStUZWFjaXhiQjhFWDZrN245SWtiVDZiR01acUVPVDBKZmh2RzdOWVVYOWdOcjR4bE8rbXVabDFOV0IzMWRVRnI5V3FMU0FcL09YNW5OVEFJbDN4OStIS3J4V3lVZGdhbFFnUDJGeGhPcXdmWFNOMkYyRVwvaXpkRWFwMitRdlBRejZqbHNnMEdYTWcrcnJld0RCbUs2c2RDbHI1YmZpTUdzcEFIbGhkMGVDQ3BiNkNCYlUrMm54eWJPdlU1XC9pYkdPSkp0cDFkY28zOFJZNHBmZDdRVncyTHhZOHlha3hcL3c0dEpjV2tndnJpZ1h2cklWcUl4MEswWTMyeUJFWUwyWlhjN1dvU0lVOEZWWWtGYkRuOFZEZ2FTZlA3a2tRSVZodjhzWTVJR25vSTRMUEFKbTJ3VmlCREJXSE11OUFyOERyRWdyZjRVMWtJeGJoc1wvcEVlQTErS2xsclVYbktSbUJ6Yks3NkQ3S1ZMNlwvaUMyalY4RWJHd3J2cDZoQkZ4dkZPb1BselpIRkVRVm5ucUY3Zlhqb3RublVMaGRYQWdJSlp3PSIsIm1hYyI6IjBiOGIwZmNmNjU2YWU3NjliM2UzZmMwMGFjOGY2YWExZTViOGIxMjI5NTIyNzA4Njg1YzcyMzVlNTJjNDJjNTUifQ==

Lúc Thẩm Đường đi ra khỏi phòng thì lập tức bị Tiêu Lan kéo tay cảm ơn một lúc, kích động đến mức suýt chút nữa quỳ xuống chân Thẩm Đường, vì vậy đã dọa cô có hơi sợ hãy.

Ads
';
Advertisement