Ta Không Muốn Làm Mẹ Kế

Sau đó vẫn là Ngô Thúy Bình nhanh tay lẹ mắt đỡ Tiêu Lan, nói chuyện được một lúc, Tiêu Lan để lại đồ rồi rời khỏi nhà họ Thẩm.

Giết gà vịt làm thịt, đến giờ ăn cơm trưa, trên bàn cơm cũng coi như là phong phú.

Gà hầm nấm, vịt xào hạt sen, lòng heo xào, dạ dàu heo xào cải chua, còn có dưa chuột, rau xào, lạc, nộm ớt chuông đỏ với trứng bắc thảo...

Từ xa đã có thể ngửi thấy mùi hương thơm lừng.

Trong sân được bày ba bốn bàn, vô cùng sôi nổi.

Người trong thôn ăn uống không cầu kì giống như người trong thành phố, nhưng lúc ăn cơm vẫn cực kỳ vui vẻ.

Nhà họ Thẩm nhộn nhịp cả ngày, sau khi khách mời lần lượt rời đi, mấy người Thẩm Đường cũng chuẩn bị trở về.

Sáng ngày mai phải lên lớp, sợ rằng đi không kịp nên bình thường Thẩm Đường sẽ tới nhà anh trai Thẩm Quang Minh sớm hơn một ngày và ở đó qua đêm, sáng hôm sau Thẩm Quang Minh đi làm, tiện thể cũng đèo Thẩm Đường tới trường học luôn.

Trong nhà nhộn nhịp được hai ngày, giờ mấy người lại muốn đi, Ngô Thuý Bình chuẩn bị rất nhiều lạc được trồng ở nhà cho Thẩm Quang Minh, đồng thời còn có rất nhiều khoai lang khô.

Còn Thẩm Đường, Ngô Thuý Bình cho cô rất nhiều khoai lang khô, sau đso còn hào phòng lén cho Thẩm Đường hai mươi đồng tiền tiêu vặt, nhưng chưa bao gồm tiền sinh hoạt các loại.

Buổi chiều, Thẩm Quang Minh đạp xe chở Thẩm Đường, Lưu Mỹ Lan vẫn chở con trai như lúc trước, bốn người cùng nhau trở về thị trấn.

Khi đến thị trấn, Thẩm Đường còn chưa kịp vào cửa thì đã thấy Lục Viên chờ ở cửa vào.

Đôi vợ chồng Thẩm Quang Minh và Lưu Mỹ Lan từng gặp Lục Viên hai lần, nên cùng biết Lục Viên là bạn học của Thẩm Đường.

Tuy vậy, đôi vợ chồng vẫn sửng sốt một lúc khi nhìn thấy Lục Viên đợi ở cửa nhà mình.

Bây giờ đã mấy giờ rồi?

“Viên Viên, sao cậu lại ở đây?” Thẩm Đường hỏi.

“Tôi tới tìm cậu chơi đó, lúc đầu thấy cậu không ở nhà thì cũng muốn về, không ngờ lại trùng hợp gặp cậu về nhà.” Lục Viên cười hì hì đáp lại.

“Anh, anh giúp em mang đồ lên được không ạ, em và bạn học ra ngoài chơi.” Thẩm Đường nói xong rồi cầm một nắm khoai lang khô nhét vào trong tay Lục Viên, sau đó nói: “Cho cậu này, mẹ tôi làm đấy, ăn rất ngon.”

“Được rồi, em đi đi, nhưng đừng về quá muộn đấy.” Thẩm Quang Minh căn dăn một câu.

“Đúng rồi, về muộn không an toàn.” Lưu Mỹ Lan cũng phụ hoa.

“Cô nhỏ xinh đẹp, chú ý an toàn đó ạ.” Thẩm Đào với gương mặt nhỏ nhắn cũng dặn dò một câu.

Thẩm Đường bị cháu trai chọc cười, cô cười nhẹ rồi đáp lại: “Vâng ạ, em sẽ về sớm.”

Thẩm Đường và Lục Viên cùng nhau rời đi, khi đã đi xa, Lục Viên mới ghen tị nhìn Thẩm Đường nói: “Đường Đường, người nhà cậu đối xử với cậu tốt thật đấy.”

“Ừm, đó là bởi vì tôi rất đáng yêu đó.” Thẩm Đường mặt dày khen ngợi bản thân.

“Ha ha ha, đồ không biết xấu hổ.” Lục Viên cười hì hì phàn nàn.

“Bây giờ chúng ta đi đâu?” Thẩm Đường hỏi.

“Tuỳ tiện thôi, tôi ở nhà nhàm chán nên mới tìm cậu.” Lục Viên nghĩ một lúc rồi nói tiếp: “Hay là chúng ta đi ăn cái gì đó đi?”

“Được.

Hai tiếng sau, Lục Viên nhìn chằm chằm Thẩm Đường làm bài kiểm tra với vẻ mặt suy sụp.

Lục Viên không thể ngờ rằng sau khi ăn xong, cách tiêu hoá mà Thẩm Đường nói lại là đến một hiệu sách.

Mà thứ càng khiến Lục Viên muốn phát điên đó là, hiệu sách này không chị bán đồ, mà còn chuẩn bị cả một khu vực nghỉ ngơi, có thể ngồi đọc sách, làm bài, hoặc cái hoạt động khác như thế.

Sau đó, Thẩm Đường bắt đầu tiến vào chế độ liên tục làm đề, đây không phải là trọng điểm mà Lục Viên muốn nói tới, trọng điểm là Thẩm Đường còn đưa cho cô ấy một quyển bài tập bảo cô ấy làm thử một chút.

Ha ha, làm thử một chút?

Lục Viên chỉ cảm thấy cái bài này nhìn tuy quen, nhưng dường như cũng không quen, nói tóm lại một câu... Mười bài thì phải có chín bài không biết làm.

Vì vậy sau khi Thẩm Đường làm đề được nửa tiếng, cô nghiêng đầu thấy trên quyển bài tập của Lục Viên, chỉ làm đúng một bài.

Thẩm Đường giơ tay xoa đầu Lục Viê, cô dùng vẻ mặt thương hại nói: “Đứa nhỏ ngốc nghếch, ra đây, chị dạy em.”

“Không cần, không cần, cậu cứ tiếp tục làm bài đi, đừng để ý tới tôi.”

"Không được, chúng ta là bạn tốt của nhau, sao tôi có thể bỏ rơi cậu được chứ?”

Sau khi Thẩm Đường chính đáng từ chối, Lục Viên phải nghênh đón những bài giảng liên tục không nừng.

Cuối cùng, Lục Viên cảm thấy đôi mắt của mình cũng biến thành những con số rồi.

Mười chữ số Ả Rập không ngừng luân phiên xuất hiện trong đầu Lục Viên.

Lục Viên nhìn Thẩm Đường, sống không còn gì luyến tiếc nữa.

Cầu xin cậu, bỏ qua cho tôi được không?

Thẩm Đường nhìn thẳng vào mắt Lục Viên, cô nở nụ cười xán lạn làm lộ ra lúm đồng tiền ngọt ngoà.

Bạn tốt phải cùng nhau đi, ai bỏ cuộc trước là chó.

Mãi tới sáu giờ, ngay khi bước ra khỏi cửa hiệu sách, Lục Viên mới cảm thấy ánh sáng đã xuất hiện.

À, mặc dù trời sắp tối, nhưng trong mắt Lục Viên, tấ cả đều vô cùng tốt đẹp.

Hình như không khí trong lành hơn thì phải?

Thấy thời gian không càn sớm nên Thẩm Đường muốn về nhà, vì để an ủi cô bạn bị giày vò từ trưa tới giờ, Thẩm Đường đã mua một cây kem vị bơ cho Lục Viên để đền bù.

Ăn kem, Lục Viên cảm thấy cuối cùng mình cũng được sống lại.

Sau vài phút, hai người tách nhau ra, ai về nhà tìm mẹ người nấy.

À, không đúng, Thẩm Đường về nhà anh trai chị âu.

Sau khi trải qua chuyện lần trước, lần này Thẩm Đường không dám đi đường tắt nữa mà chỉ chọn đường lo9nws nhiều người để đi.

Lần trước may mắn gặp được Cố Thịnh và Tô Chấn Hưng, nhỡ đâu xảy ra chuỵen thêm một lần nữa, có trời mới biết được cô còn may mắn được như thê skhoong, vì vậy để an toàn hơn, Thẩm Đường vẫn chọn đi đường lớn.

Thẩm Đường rất sợ, cái cơ thể nhỏ bé này của cô không thể chịu được giày vò nữa.

Đúng sáu giờ năm mươi phút, Thẩm Đường an toàn về nhà.

Ở bên khac, Lục Viên đã trở về, mẹ Lục nhìn thấy con gái ôm một quyển bài tập về thì lập tức nhìn cô ấy với vẻ mặt như gặp quỷ.

“Viên Viên, con không thoải mái chỗ nào sao? Có phải bị sốt rồi không?”

“Dạ?” Lục Viên mờ mịt nhìn mẹ mình rồi lắc đầu: “Không ạ, con rất tốt.”

eyJpdiI6IkMxaFUyeGR1ZEtnRHFSdGFCcXJBRFE9PSIsInZhbHVlIjoiNlVuSTNKWDJkMEJmcGZKc1k2bnhLc0RKZGsxN1psaTZBUzdSbzNBaHFNdUpib2JoZ1doVlp5allxaDFcL1YrcEt0OVhwdGlWSzd4YVEwM2JuK2xheUJjdnBKVTBLdTBlKzlIWU8rZEVtU2Q0K0Nxd2tXT3lwc1JUMDlod05JazJTWjQ4d1JvXC9OQ0lUMGRWT29xTm5cL1ZvN2czSnpHNkVwZ1dMcTcwd1wvYWZqZUZkdU41V1ZCZFVyMm1UblBIOHdqUWhZRjRKWmJqTFRrQjduS1RMWVdRRjNVUGpMVytja1RKb00xWFhjZlwvNlcydW9oYUl2VUVQcm5WMlgwRHRyeExTNG5ncTNOQ0RPb0lKWG9VeExEOXkzQT09IiwibWFjIjoiYWEzMWRkZDk0ZWVlZmRiYTU2MTQ0MjI1MjI3MzMzYzE1ZTEzMTQ2MTMyNmQ1OTNlNzQ0OWViMTg4NzUzYzcyOCJ9
eyJpdiI6InlrekNYOEhDM3BLXC9UaFwvM3ZLU21vQT09IiwidmFsdWUiOiJNUVgwZ3FweWhKVkh4Y1FpR0VkaXFSZ0syS0dIR2JyVGErVVp5N2hvRWtPNkJxNWtlaHNHNUR3aVwvcGVKSmpxb1BuNndoSG04MkVcL1YzSDR3dis4djUwNEN3K1RjUjNNVXpZRTRPTENMenR4MnRPSTBpZlhTQldhNmhjamhwejlCbExMTmlnb2tMaGYyNjlCdWdDVm9XcWdQZDBXQ1wvUU5SVExzNVMyMm9EKzRGWGU2NjVRMkxRQ0NVa1pXVWxuWkc3NDF5SVR2TytYeGNxYTVjb3YwczA2a1RMbE1wd3JpMW9idGdkdkNoMGdSaVJvQWxKM1FcL1Z1NXBoTEs4Z21HM29veTFsN2NOMUQ0ZkJlVnMrYWJHbndMaFB2SjRTRDRTWUxDN3ZjWnVwZ1diXC85YXQzQ3ppd3RZbEZ3ODdhN3ZpVVZaSUlwQVEyOGxKMlhCRGFRcE5UMjFvV3k4SzZreDFuQkVrcmlnMGJBN0EzUkFHaGVqZnNFNVlMaUNvZE9VTEZralwvc0FpN0tDdGpqNW1hZXZCejR2NEpiVTcybktPZWJ1MGdGR0daaEY4ejFvbWF3UUlZK0wrc1dDU1UrNFVPZ05BQjl4TStjTGR6VzUwejlObjZFRVJLcFdSRExrUmQ1TUEraHRtV1lRS0ZkSWV3WEphajJ4RUhOVUkxRHZoNyIsIm1hYyI6ImMyOTQwY2JiYWI5ZDlmYjAyZDI2N2ZlODAxMGIyMDIwMmM4Nzc5YmUzZDJhYmJiNjUwM2M2ZDFhY2M4YTY4NjkifQ==

Sau khi mẹ Lục nghe được lời phàn nàn của Lục Viên, bà ấy chỉ cảm thấy cô bé Thẩm Đường này thật sự là... cô bạn thần tiên mà.

Ads
';
Advertisement