Lần sau bà ấy chắc chắn phải mời người tới nhà, dù sao làm bài tập ở nhà cũng tiện hơn bên ngoài nhiều.
Nhân tiện bà ấy còn có thể chuẩn bị chút hoa quả, đồ ăn cho Lục Viên và cô bạn thần tiên của co ấy, ăn no bụng thì mới có thể làm bài lâu hơn.
Lục Viên lại không biết mẹ mình và Thẩm Đường có cùng hệ tư tưởng phát điên, nếu không e rằng cô ấy sẽ nhảy dựng lên rồi chạy ra khỏi cái nhà này mất.
————
“Ông nó, tôi hỏi ông một chuyện này.”
“Đồng chí Quảng Ngọc Phân, bà có chuyện gì thì nói luôn đi, đừng có cho tôi cả viên đạn bọc đường kia chứ?”
“Ông xem lại ông đi ông già, tôi chẳng phải chỉ muốn nghe ngóng một chuyện thôi sao? Nhìn ông như vậy, tôi có thể bán ông đi được à? Hơn nữa một lão già họm hẹm như ông cũng không đáng bao nhiêu tiền, còn sợ là không có ai cần đó.” Nụ cười trên mặt Quảng Ngọc Phân biến mất, bà ấy không vui vẻ phàn nàn người đàn ông nhà mình.
Quảng Ngọc Phân này không phải ai khác, mà chính là chị gái mở tiệm trước cửa trường trung học số một trong thành phố.
Quảng Ngọc Phân, là vợ của phó hiệu trưởng Khâu Văn của trường trung học số một của thành phố.
Hiệu phó Khâu Văn của trường trung học số một năm nay năm mươi tuổi, tóc đã bạc phơ, tính cách hơi cứng nhắc, ông ấy đã từng không nể mặt mũi rất nhiều người không có mắt mà muốn đi đường tắt, cho dù là nhà mình hay là họ hàng nhà mẹ đẻ của vợ mình, Khâu Văn luôn làm việc theo lẽ công, không nói gì đến tình cảm mặt mũi.
Bây giờ Khâu Văn thấy Quảng Ngọc Phân như vậy, nói thế nào đây, hai người đã sống với nhau hơn nửa đời người rồi, tính cách của đối phương như thế nào đều rõ ràng.
Quảng Ngọc Phân vô duyên vô cớ mà ân cần như vậy, không phải là lừa đảo thì chắc chắn là trộm cướp.
Khâu Văn tỏ vẻ, không thể không đề phòng được.
Nhưng mà một vài mặt khác của Quảng Ngọc Phâ vẫn khiến Khâu Văn nhìn trúng, dù sau sau nhiều năm, ngoại trừ vẻ ngoài không còn xinh đẹp thì tình cách hay các phương diện khác của Quảng Ngọc Phân đều là thứ Khâu Văn hài lòng.
Nhưng tính cách của Quảng Ngọc Phân bình thường đều luôn dữ dằn, hôm nay đột nhiên trở nên dịu dàng, rất bất thường phải không?
“Ông xem lại ông đi, ánh mắt kia có ý gì vậy?” Quảng Ngọc Phân đưa tay véo cánh tay của Khâu Văn một cái rồi tức giận nói: “Tôi chỉ muốn hỏi xem đã có thành tích của cuộc thi Olympic Toán học lần trước chưa?”
Hả?
Khâu Văn dùng vẻ mặt nghi ngờ nhìn chằm chằm Quảng Ngọc Phân, ông ấy không rõ vì sao Quảng Ngọc Phân lại hỏi như vậy.
“Nhà bà có người thân tham gia hả? Không đúng, họ hàng nhà bà có ai tham gia mà tôi không biết đâu?”
“Không phải có phụ huynh bảo bà nghe ngóng đấy chứ? Chuyện này tôi không thể nói trước cho bà được, phụ huynh này cũng thật là, ngày mai là có thể biết thành tích rồi, sao còn phải tìm bà để nghe ngóng chứ...”
“Khâu Văn, ông nói linh tinh cái gì vậy? Lần trước tôi gặp một cô bé rất hợp ý ở trước quầy bán đồ ăn vặt, mà cô bé người ta cũng tham gia cuộc thi, tôi nghĩ có lẽ đã có điểm rồi nên muốn biết thành tích của Đường Đường có tốt không thôi, ông nghĩ cái gì thế? Tôi là hạng người như thế hả? Lão già c.h.ế.t tiệt ông có phải muốn bới lông tìm vết đúng không, tối nay có muốn ngủ ở phòng khách không hả?” Quảng Ngọc Phân quở trách liên tục như một cái s.ú.n.g liên thanh.
Khâu Văn thấy Quảng Ngọc Phân tức giận thì vội vàng không lên tiếng, một lúc lâu sau, thấy Quảng Ngọc Phân quở trách đủ, lúc này ông ấy mới cẩn thận từng li từng tí lấy lòng: “Cô bé bà thấy hợp ý tên đầy đủ là gì?”
“Thẩm Đường.” Quảng Ngọc Phân nói.
Khi nghe thấy cái tên “Thẩm Đường” này, Khâu Văn rất có ấn tượng, đã có thành tích của cuộc thi này, chẳng qua là chưa công bố ra bên ngoài thôi, mà học sinh tên “Thẩm Đường” này sở dĩ để lại ấn tượng cho Khâu Văn nghe từ vóng đấu loại là bởi vì cô là thí sinh duy nhất đạt được điểm tối đa.
“Nếu người bà nói là Thẩm Đường mà tôi nghĩ, vậy cô bé chắc chắn sẽ có thể vào vòng bán kết, cô bé này không tệ.” Khâu Văn cứng nhắc hiếm khi khen ngợi được một câu.
“Vậy là, đứa bé Đường Đường này rất thông minh.” Quảng Ngọc Phân đắc ý nói: “Đường Đường là học sinh của trường trung học số sáu trong thị trấn, nếu trùng tên trùng họ thì có lẽ cả thành phố chỉ có một người, đúng không?”
“Trường trung học số sáu trong thị trấn, vậy thì đúng, cô bé này rất lợi hại.” Đáng tiếc lại không phải là học sinh của trưởng trung học số một trong thành phố của bọn họ.
Nếu là học sinh của trường trung học số một trong thành phố của bọn họ, thì người đứng thứ nhất sẽ không phải là trường trung học số sáu trong thị trấn mà là trường trung học số một bọn họ.
————
Thứ hai, các học sinh lần lượt bước vào cửa trường học...
Ở cổng trường, Tần Lạc không mặc đồng phục bị giáo viên trực bắt được và bị phạt đứng ở cổng trường.
Cậu ấy cúi đầu đứng ở cổng, học sinh đi ngang ai cũng không nhịn được mà nhìn lướt qua Tần Lạc.
Khi Thẩm Đường vào trường cũng nhìn thấy Tần Lạc, lúc đi ngang, hai người đều nhìn nhau một chút rồi lập tức thu lại tầm mắt của riêng mình.
Đợi một lúc khi chuông vào học reo, Tần Lạc mới được giáo viên có ca trực thả đi, cậu ấy vừa đá vừa đi vào lớp một, vừa ngồi xuống đã nằm xuống bàn ngủ.
Giáo viên dạy văn đi vào thấy Tần Lạc nằm sấp trên bàn thì cũng không kìm được mà lắc đầu với vẻ mặt đáng tiếc.
Trong văn phòng giáo viên, Hoàng Kế Nguyên nôn nóng canh giữ ở bên cạnh điện thoại, ông ấy chờ cuộc điện thoại của cuộc thi bên kia.
Với điểm số của vòng loại này, Hoàng Kế Nguyên còn căng thẳng hơn cả học sinh, cho dù biết Thẩm Đường chắc chắn có thể vượt qua vòng loại nhưng ông ấy vẫn không không chế nổi sự hồi hộp.
Chỉ cần chưa có cuộc điện thoại nào, thành tích chưa công bố, trái tim của Hoàng Kế Nguyên vẫn luôn treo giữa không trung, không thể yên lòng.
“Reng reng reng!” Tiếng chuông điện thoại vang lên.
Hoàng Kế Nguyên nhìn điện thoại, bàn tay cầm điện thoại không nhịn được mà run run, còn suýt chút nữa tắt máy, may mà ông ấy kịp thời cầm chặt ống nghe nên mới tránh khỏi chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
“Alo, xin chào, đây là văn phòng giáo viên của trường trung học số sáu trong thị trấn...”
Trong văn phòng, hiệu trưởng Trương thấy Hoàng Kế Nguyêm với vẻ mặt phấn khởi xông thẳng vào phòng thì sửng sốt một lúc, hồi lâu sau mới lấy lại tinh thần mà nói: “Sao vậy, có chuyện gì khiến anh vui vẻ thế?”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất