Trong đám người, Thẩm Đường nhận ra các bạn học xung quanh không ngừng nhìn về phía mình, gương mặt nhỏ trắng nõn của cô lập tức trở nên đỏ ưng, gương mặt nhỏ nhắn đỏ hừng nhìn trông rất đáng yêu.
“Được rồi, ba bạn học của trường trúng ta lần này có biểu hiện rất tuyệt, vì vậy chúng ta hãy chuẩn bị thưởng học bổng cho ba bạn học này.”
“Bạn học Thẩm Đường, một trăm đồng, La Tín và Trương Vĩnh Bình, mỗi người năm mươi đồng, trường của chúng ta vẫn luôn thưởng phạt rõ ràng, hy vọng lần tiếp ta, thầy vẫn có thể thưởng thêm cho các em.” Hiệu trưởng Trương tươi cười nói.
Thẩm Đường nghe thấy có tiền thưởng thì hai mắt lập tức sáng lấp lánh, tỏa sáng, trong mắt cô chỉ suýt chút nữa là biến thành hình của nhân dân tệ.
Một trăm đồng cũng không ít, theo tiền sinh hoạt mười đồng một tuần của Thẩm Đường mà nói, một trăm đồng đủ để Thẩm Đường dùng mấy tháng lên.
Hơn nữa, bây giờ Thẩm Đường đang rất nghèo.
Khi nghèo, Thẩm Đường sẽ không ghét bỏ một phần tiền nhỏ, bởi vì thân phận bây giờ của cô khiến cô không xứng để ghét bỏ, không nói đến một trăm đồng, đến cả mười đồng, Thẩm Đường cũng sẽ không chán ghét được không.
Trong những người phía dưới, vị trí của lớp một.
Tần Lạc đứng ở dưới nhìn Thẩm Đường được mọi người chào đón nhiệt liệt vỗ tay, trong đầu cậu không khỏi nghĩ những thú đó đã từng thuộc về mình.
Nhưng mà rất nhanh Tần Lạc đã trở lại hiện thực, bây giờ cậu ấy đã không phải là học sinh giỏi đứng hạng nhất Tần Lạc nữa rồi, bây giờ cậu ấy chính là học sinh xấu không có thuốc chữa khiến giáo viên phải phiền lòng.
——
Kết thúc tiết tự học buổi tối.
Tần Lạc buồn bã ỉu xìu đi về nhà.
Đến cửa chính, Tần Lạc còn chưa vào cửa thì đã nghe thấy tiếng đập phá đồ đạc và tiếng mắng chửi khàn đặc đầy tức giận của mẹ mình.
Tần Lạc nghe tiếng động trong nhà, nhưng cậu ấy không đi vào mà chỉ đứng tựa vào cạnh cửa.
Ánh mắt của cậu ấy trống không, cuối cùng đến chính cậu ấy cũng không nhớ rõ mình đã đứng ở cửa ngẩn người bao nhiêu lâu, có lẽ là mấy phút, nhưng cũng có lẽ là nửa tiếng.
Trong nhà vẫn truyền ra tiếng mắng chua chát của mẹ, cách cánh cửa mà vẫn có thể nghe thấy.
Những người ở gần đó đều lén nhìn vào nhà họ Tần, khi thấy Tần Lạc đứng ở cửa không dám vào, mọi người đều không nhịn được mà cảm thấy đồng tình với Tần Lạc.
Tần Lạc này cũng thật đáng thương, làm sao có thể có người cha mẹ không đáng tin cậy như vậy chứ, cũng khó trách tại sao Tần Lạc lại bị ép thành như vậy.
Gặp được cặp cha mẹ như vậy, lớn lên trong hoành cảnh gia đình như thế, Tần Lạc thật sự khiến người ta phải đau lòng thay.
“Cạch!” Cuối cùng, cửa của nhà họ Tần cũng được mở ra.
Cha Tần vừa đi ra khỏi nhà thì đã nhìn thấy Tần Lạc đứng ở cửa, sắc mặt của cha Tần có hơi ngượng ngùng, ông ta giơ tay vỗ vỗ bả vai của Tần Lạc rồi nói:
“Về rồi à, vừa hay con giúp cha khuyên nhủ mẹ con đi, con cũng biết đấy, công việc của cha bận rộn nên không óc nhiều thời gian có thể tranh cãi với mẹ con, nhưng con là con trai của cha. Tương lai cha chắc chắn sẽ không bạc đãi con.”
Cha Tần nói một hồi, sau đó không đợi Tần Lạc mở miệng mà đã lập tức nhấc chân rời khỏi nơi này.
Sau khi cha rời đi, Tần Lạc mới đi vào nhà.
Sau khi vào nhà, Tần Lạc lách qua những nơi bừa bận trong phòng khách, không nói một tiếng mà trở về phòng của mình.
Mẹ Tần vốn đang tức giận, khi thấy Tần Lạc trở về với dáng vẻ nửa sống nửa c.h.ế.t thì không nhịn được mà càng tức giận hơn, bà ta không dám động vào cha Tần nên chỉ dám ném đồ trút giận.
Bởi vì bà ta còn phải dựa vào người đàn ông này nuôi mình, nhưng Tần Lạc thì lại khác, Tần Lạc lại phải dựa vào bà ta nuôi.
Càng nghĩ càng giận, mẹ Tần quyết đinh xách túi ra khỏi nhà, bà ta không còn vui khi hầu hạ một đứa con trai vô dụng như vậy nữa, trước kia việc học hành còn cứu vớt lại được, nhưng bây giờ thật sự không có gì để bà ta cảm thấy tốt.
Tần Lạc ở trong phòng nghe thấy tiếng đóng cửa nặng nề “Rầm” một tiếng thì cũng biết mẹ đã ra khỏi nhà.
Ở một bên khác, nhà họ Triệu.
Triệu Tiểu lệ nhìn chị Vương ở trước mặt, nghĩ đến vừa rồi chị Vương nói sẽ bán tất cả hình vẽ cho người khác, Triệu Tiểu Lệ có mở miệng mấy lần cũng không thể thốt ra lời nào.
Chuyện góp tiền vốn làm ăn đã thương lượng xong, bây giờ giữa đường chị Vương lại thu tay khiến Triệu Tiểu Lệ bất lực không còn cách nào.
Nhưng Triệu Tiểu Lệ lại không rõ, vì sao chị Vương lại đột nhiên bán hình vẽ thiết kế cho người khác chứ?
Khoảng thời gian này hai người bán được không ít tiền, hơn nữa chuyện hợp tác giữa cô bé và chị Vương rất tốt, nhưng chị Vương lại bán hình vẽ cho một người khác lại không thông báo trước cho Tiểu Lệ một tiếng.
Bây giờ chị Vương vừa vào cửa đã nói, các kiểu dáng kẹp tóc trước đó cô ta bán cho chị em nhà họ Triệu không thể tiếp tục được bán nữa, bởi vì cô ta đã bán hình vẽ cho người khác rồi, nếu người mua hình vẽ thấy thì sẽ không vui, đến lúc đó không biết sẽ gây ra chuyện gì.
“Tiểu Lệ, rất xin lỗi, chị rất cần tiền, chị phải đi xa nhà một chuyến nên chị thật sự rất cần số tiền kia.”
“Không sao đây ạ, chị Vương, chuyện này em đã biết rồi, sau này chúng em sẽ không làm theo các kiểu dáng mà chị đã dạy nữa.” Triệu Tiểu Lệ nhịn không rơi nước mắt, cô bé cắn môi quay người trở về nhà.
Vương Thư Hương nhìn dáng vẻ khổ sở của Triệu Tiểu Lệ thì áy này trong lòng một chút, nhưng khi nghĩ đến kế hoạch tiếp theo của cô ta, một chút áy náy trong lòng của Vương Thư Hương với Triệu Tiểu Lệ lập tức trở nên vô nghĩa.
Vương Thư Hương về nhà, sau đó lập tức thu dọn đồ đạc, nhân lúc người trong nhà không để ý thì cầm túi quần áo rời khỏi nhà.
Ra khỏi cửa thôn, Vương Thư Hương lưu luyến quay đầu nhìn nơi mình đã sống hai đời.
Nhìn vài lần, Vương Thư Hương hạ quyết tâm rời khỏi chỗ này mà không quay đầu nữa.
Càng đi càng xa, cuối cùng thôn làng bị Vương Thư Hương vứt bỏ lại sau lưng.
Nhà họ Thẩm.
“Thẩm Quang Minh, trên xe lửa anh nhất định phải chú ý, tỉnh táo một chút, đừng nói chuyện với những kẻ mình không quen, nhớ để ý Đường Đường.” Lưu Mỹ Lan nói xong một câu thì lại nhìn Thẩm Đường nói.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất