Thẩm Đường ngẩng đầu lên, một bóng người cao gầy bước vào cửa phòng học.
Thẩm Đường nhìn người đàn ông xa lạ vừa đi vào, đối phương còn rất trẻ, hoặc có thể nói là chỉ lớn hơn cô vài tuổi, nhìn dáng vẻ này cũng chỉ khoảng mười tám, mười chín tuổi, ăn mặc lịch sự, còn đeo một cái kính mắt.
Bề ngoài trông khá ưa nhìn.
Giáo viên mới vừa vào cửa cũng nhìn thấy Thẩm Đường trong phòng học, khi anh ta nhìn thấy Thẩm Đường ngồi trong lớp thì nhìn cô một cách chăm chú, đôi môi mỏng khẽ mở: “Bạn học Thẩm Đường?”
Thẩm Đường nghe thấy đối phương gọi tên mình thì cảm thấy hơi sửng sốt, nhưng sau đó lập tức hoàn hồn, cô nở nụ cười nhẹ đầu lịch sự rồi khẽ gật đầu đáp lại: “Chào thầy, em là Thẩm Đường.”
“Thầy là giáo viên Olympic Toán học mới tới, thầy tên là La Huân.”
Thẩm Đường cảm thấy khó hiểu, cô cảm thấy hình như thầy giáo này biết cô, hoặc là từng nghe nói về cô thì phải?
Nhưng Thẩm Đường cũng không có quá nhiều chú ý với thầy giáo mới tới này, cô chỉ quan tâm thầy giáo mới này có thể giúp cô tiến bộ trong cuộc thi Olympic Toán học này không.
Không bao lâu sau, hai học sinh tham gia vào vòng bán kết cũng tới, khi thấy thầy giáo còn trẻ như vậy, hai người cũng cảm thấy hơi kinh ngạc.
Nhưng sự chú ý của học sinh với thầy giáo này không quá lớn.
Ba bạn học này không thể không thừa nhận thầy giáo mới tới này rất lợi hại, anh ta hoàn toàn đủ tiêu chuẩn để trở thành giáo viên Olympic Toán học cho ba bọn họ.
——
Thời gian trôi qua từng ngày từng ngày.
Trời tối, lớp học Olympic Toán học kết thúc, Thẩm Đường thu dọn đồ đạc rồi nhanh chóng rời khỏi tòa nhà thí nghiệm.
Trên tầng, dưới ánh đèn hành lang, một bóng người cao gầy đứng ở trên đó.
Hay tay của anh ta vịn vào hàng rào, cúi đầu, cụp mắt nhìn bóng người kia đang vội vàng rời đi đến ngẩn người...
“Leng keng, leng keng...”
Vừa ra khỏi cổng trường, Thẩm Đường đã nghe thấy tiếng chuông xe đạp dồn dập.
Thẩm Quang Minh đứng cách đó không xa, hai tay anh ấy vịn vào xe đạp, trên mặt thì nở nụ cười rạng rỡ, khi thấy Thẩm Đường, anh ấy phấn khởi vừa vẫy tay với Thẩm Đường vừa hô to: “Đường Đường, ở bên này.”
“Đường Đường, anh trai cậu rất tốt với cậu đó, đường về nhà chỉ có ngần ấy mà còn đạp xe đi đón cậu nữa.” Lục Viên cười hì hì nói một câu, sau đó cô ấy lập tức vỗ vào cánh tay của Thẩm Đường rồi nói tiếp: “Nếu anh cậu đã tới đón thì tôi đành tự về nhà một mình vậy, thứ hai gặp lại nhé.”
“Ừm, về nhà nhớ làm xong đề mà tôi đưa cho cậu đấy, thứ hai tôi sẽ kiểm tra.” Thẩm Đường cười cười với vẻ mặt đáng yêu.
Đề...
Nhắc đến cái này, nụ cười trên gương mặt tròn tròn của Lục Viên dần cứng đờ, cuối cùng biến mất không thấy dấu vết.
“Biết rồi biết rồi, thứ hai tôi chắc chắn sẽ đưa cho cậu kiểm tra, được chưa?” Lục Viên nói xong thì lập tức chạy trốn.
Cách đó không xa, Thẩm Quang Minh nhìn thấy Lục Viên chạy đi thì vội vàng dắt xe đạp đến chỗ Thẩm Đường, đồng thời còn nhìn xung quanh thấy có rất nhiều người, anh ấy kìm nén sự vui sướng trong lòng mà nói.
“Đường Đường, lên xe đi, anh chở em về.” Đôi chân dài của Thẩm Quang Minh vòng qua xe đạp rồi nói với em gái nhà mình một cách đầy tiêu sái.
Bây giờ Thẩm Quang Minh có thể nói là, người gặp việc vui thì tinh thần cũng thoải mái hơn nhiều!
Thẩm Đường ngồi lên cái xe đạp hai mươi tám thanh, đôi tay nhỏ trắng nõn túm vào góc áo của Thẩm Quang Minh rồi nhẹ giọng nói: “Anh, được rồi ạ.”
“Được rồi, xuất phát.” Thẩm Quang Minh hét lên một tiếng to như dáng người của mình, sau đó chiếc xe đạp nhanh chóng được đạp về phía trước.
Thẩm Đường được Thẩm Quang Minh chở một đoạn đường, khi đến nơi ít người, cuối cùng Thẩm Quang Minh đã không kiềm chế được nữa mà hưng phấn nói: “Đường Đường, anh nói cho em một chuyện tốt.”
“Anh, anh được thăng chức rồi ạ?” Thẩm Đường cười tủm tỉm ngồi ở phía sau xe hỏi.
“Ha ha ha, đúng vậy, anh được tăng lương rồi, chuyện này nhờ có Đường Đường em, nếu không có em, anh cũng sẽ không có chuyện tốt như vậy.” Thẩm Quang Minh vừa đạp xe vừa quay đầu nói chuyện với Thẩm Đường.
Thẩm Đường thấy động tác của anh trai nhà mình, cô không khách sáo vội vàng dùng tay đập nhẹ một cái vào gáy anh trai mình rồi mềm giọng nói: “Anh, anh lo đạp xe đi, nếu em bị ngã thì xem về nhà chị dâu xử lý anh như thế nào,”
“Được rồi được rồi, anh không quay đầu nữa.” Thẩm Quang Minh cười khúc khích tiếp tục nói: “Đường Đường, sao anh cảm thấy bây giờ quen hệ của em và chị dâu còn tốt hơn cả anh em ruột là chúng ta vậy? Bây giờ chị dâu em vừa mở miệng cũng chỉ nhắc đến Đường Đường, Đường Đường khiến anh cảm thấy cô ấy mới là chị ruột, còn anh là anh trai giả đấy.”
“Ha ha, anh, chị dâu đau lòng cho em mà anh cũng ghen tị là sao, anh đây là đang ghen với em hay là với chị dâu vậy? Anh cảm thấy em cướp chị dâu hay là chị dâu cướp em thế?” Thẩm Đường trêu chọc cười nói.
“đúng vậy, anh cảm thấy địa vị của anh trong nhà càng ngày càng thấp.” Thẩm Quang Minh nói.
“Anh biết thì tốt, anh, anh phải nhớ kỹ, vợ và em gái của anh đều là để cưng chiều, anh nhìn cha mà xem, cha tốt với mẹ biết bao, có phải không?”
“Đúng là, từ nhỏ trong nhà chúng ta chỉ có mẹ là người quyết định, mẹ nói đông thì cha tuyệt đối không dám nói tây. Ha ha ha, anh nhớ khi còn bé, anh còn nghe thấy người trong thôn nói cha là đồ sợ vợ nữa mà.” Thẩm Quang Minh vừa nhắc đến chuyện này là bật cười.
“Anh, anh xem anh nói cái gì vậy, làm như thể anh không sợ vợ đấy.” Một câu này của Thẩm Đường như chậu nước lạnh dội thẳng vào anh trai nhà mình.
Thẩm Quang Minh đau lòng đến mức lập tức không cười được nữa.
Cô em gái này sao ngày càng không thương người anh trai là anh ấy vậy.
Về tới nhà, Thẩm Quang Minh và Thẩm Đường vừa cửa thì đã thấy Lưu Mỹ Lan bưng một bát canh gà nóng hổi đến trước mặt Thẩm Đường, cô ấy tươi cười nói: “Nào nào nào, Đường Đường, đây là canh gà chị cố ý hầm cho em đấy.”
Với sự nhiệt tình này của chị dâu, Thẩm Đường thật sự không thể thích ứng được.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất