Lưu Mỹ Lan đã cất đồ xong, khi thấy Thẩm Đường vẫn còn đang đứng đấy, cô ấy khó hiểu nói: “Đường Đường, em đứng đấy làm gì vậy, mau ngồi xuống ăn canh đi.”
“À, Vâng ạ.” Thẩm Đường ngoan ngoãn bưng bát canh ngồi xuống.
“Đường Đường, tiền bán tivi đã được trả rồi, em xem lúc nào em tiện thì chuyển lại cho người ta đi, để nhiều tiền ở trong nhà anh cứ cảm thấy không yên lòng.” Thẩm Quang Minh ngồi bên cạnh Lưu Mỹ Lan và nói.
Xưởng trưởng của bọn họ vừa nhìn thấy cái tivi lớn thì lập tức đưa tiền, trả đầy đủ 1500 đồng.
Ban đầu, cái tivi này theo giá thị trưởng phải là 1600, nhưng Thẩm Đường đã từng nhắc nhở Thẩm Quang Minh, đây không phải là quan hệ với xưởng trưởng nên ít nhất cũng phải kiếm được một chút lợi ích, tiền lương bây giờ của Thẩm Quang Minh được tăng lên hai mươi đồng một tháng so với trước kia.
Một trăm đồng, cũng chính là hơn hai tháng tiền lương của Thẩm Quang Minh, mối quan hệ giữa người với người cũng cần phải có sự linh hoạt, lấy bất biến ứng vạn biến, dù sao chuyện này Thẩm Quang Minh không hiểu lắm, anh ấy chỉ cảm thấy làm việc theo lời của Thẩm Đường thì chắc chắn sẽ không sai.
Còn một trăm đồng bớt kia, Thẩm Quang Minh nhất định không thể để Thẩm Đường bù vào được, Thẩm Đường giúp tìm người quen để mua cái tivi này đã đủ vất vả rồi, sao còn có thể để Thẩm Đường bỏ tiền ra được nữa, Thẩm Quang Minh làm sao có thể làm chuyện mất mặt như vậy được.
Vì vậy Thẩm Quang Minh vẫn đưa cho Thẩm Đường 1600 đồng, một trăm đồng kia là do Lưu Mỹ Lan chủ động cho thêm vào.
Khi nhận được tiền, đôi mắt của Thẩm Đường cong lên, trong mắt cô hoàn toàn bị tiền chiếm hết.
Hu hu hu, khó khăn quá mà, cuối cùng cô cũng có tiền tiết kiệm rồi.
Bây giờ Thẩm Đường cũng coi như là một cô tiểu thư giàu có rồi, chỗ cô có 1600 đồng với 651 đồng bán heo, còn cả học bổng 100 đồng do trường học thưởng, chỉ ngắn ngủi một tháng, Thẩm Đường đã có 2351 đồng tiền tiết kiệm rồi.
Số tiền này đủ để Thẩm Đường mua một căn nhà ở trong thị trấn nhỏ này.
Bữa cơm hôm nay, Thẩm Đường ăn vô cùng thỏa mãn.
Có một câu nói như này: Canh không có muối thì tệ hơn nước, người không có tiền không bằng quỷ.
Cùng lúc đó, nhà họ La ở thành phố D đã xảy ra chuyện.
Trong phòng khách, Tưởng Tố Quyên đang muốn thu dọn đồ đạc, mà ở bên cạnh bà cụ thì là La Quân và vợ của ông ấy.
“Mẹ à, mẹ đi đâu vậy? Không phải đã nói là ở cùng chúng con rồi sao? Bây giờ mẹ lại muốn đi đâu thế ạ?” La Quân ngơ ngác nói.
Hôm ngay, khi ông ấy và vợ vừa tan làm trở về thì đã thấy cụ bà đang thu dọn đồ đạc, cho dù có nói chuyện cùng thì bà cụ cũng không để ý mà chỉ liên tục thu dọn đồ đạc, trông giống người muốn đi đâu đó.
Nhưng La Quân lại không biết ông ấy chọc mẹ từ khi nào, vợ anh ấy cũng không thể mà, vợ mình còn về muộn hơn mình mấy phút nữa.
Tưởng Tố Quyên không thèm để ý tới La Quân đang đứng hỏi ở bên cạnh, sau khi thu dọn đồ đạc xong, bà cụ cầm túi muốn đi ra ngoài.
Thấy động tác này của bà cụ, La Quân và Tả Hồng vội vàng vươn tay mỗi người cầm kéo lấy một tay của bà cụ.
Tưởng Tố Quyên cảm thấy hai cánh tay của mình bị níu lại, bà ấy lập tức trở nên ngơ ngác, sau đó bối rối ngẩng đầu nhìn La Quân, bà cụ nhìn chằm chằm La Quân gần nửa phút.
“Quân à?” Tưởng Tố Quyên nhìn chằm chằm La Quân, ánh mắt này của bà cụ hình như bây giờ mới nhận ra La Quân là con của mình.
Mà lúc này La Quân và Tả Hồng có ngu ngốc đến mấy đi nữa thì cũng phát hiện bà cụ đang không được bình thường.
Hình như Tưởng Tố Quyên không cảm thấy mình có chỗ nào không thích hợp, trên gương mặt già nua kia nở nụ cười với La Quân rồi nói: “Quân à, mẹ nhìn thấy em gái của con, con bé còn cho mẹ địa chỉ nữa, mẹ muốn đi tìm con bé.”
La Quân càng cảm thấy mẹ mình có chỗ không đúng, ông ấy cố gắng nói chậm nhất có thể, chỉ sợ dọa đến mẹ mình: “Mẹ, mẹ nhìn thấy em gái ở đâu vậy ạ? Còn có địa chỉ gì vậy, có thể cho con xem một chút được không?”
“Ngay ở... Ở đâu nhỉ? Để mẹ nhớ lại xem.” Tưởng Tố Quyên nghĩ một lúc, sau đó hình như không thể nghĩ ra, bà cụ vỗ vào đầu mình rồi dùng vẻ mặt luống cuống nhìn con trai La Quân: “Quân à, mẹ không nhớ nổi, làm sao bây giờ, có phải mẹ sẽ không thể tìm thấy em gái con không?”
Trong lòng Tưởng Tố Quyên càng ngày càng cảm thấy bối rối, bà cụ bắt đầu không nhịn được mà túm tóc mình.
Thấy bà cụ như vậy, La Quân và Tả Hồng đều lo lắng, Tả Hồng lập tức nói: "Mẹ, mẹ đừng lo lắng, đừng nóng vội, không phải mẹ có địa chỉ của em gái sao? Chúng ta không nhớ ra cũng không sao cả, chúng ta đi theo địa chỉ thì chắc chắn sẽ tìm được người thôi.”
“Đúng rồi, đúng đúng đúng, mẹ còn có địa chỉ.” Tưởng Tố Quyên nói xong thì vội vàng lấy một tờ giấy từ trong túi ra.
Vợ chồng La Quân và Tả Hồng nhìn lướt qua, sau đó hai người đều ngẩng đầu nhìn về phía đối phương.
Cái địa chỉ này rõ ràng là do cô bé tên Thẩm Đường lần trước để lại mà, bà cụ sao lại?
Tưởng Tố Quyên không nhìn thấy sự khác thường trên mặt con trai và con dâu, bà cụ cầm tớ giấy kia rồi nói: “Quân à, chính là cái này, mẹ đã dọn đồ đạc xong hết rồi, chúng ta mau đi tìm em gái con đi.”
La Quân nhìn dáng vẻ nóng lòng muốn đi tìm người của mẹ mình, ông ấy cảm thấy chuyện này rất khó có thể giải quyết.
“Mẹ, mẹ xem mẹ kìa, mẹ muốn đi tìm em gái thì sao có thể đi tay không được chứa, mẹ nói xem có đúng không ạ? Mẹ, chúng ta phải chuẩn bị vài thứ mới được, em gái thích ăn gì, chúng ta cần chuẩn bị, còn phải chuẩn bị cho em gái hai bộ váy mới, mẹ nói xem có đúng không ạ?” Tả Hồng vừa dỗ dành bà cụ vừa nháy mắt với La Quân.
La Quân lập tức hiểu ý, sau đó ông ấy lập tức đi lên thu phòng ở trên tầng.
Sau khi La Quân đóng cửa thu phòng lại, ông ấy cầm ống nghe lên rồi bấm một số điện thoại nào đó.
Ở đầu dây điện thoại bên kia truyền đến một giọng nói trầm ấm trẻ trung.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất