Ta Không Muốn Làm Mẹ Kế

“Được rồi được rồi, con làm xong chuyện thì tranh thủ thời gian trở về đi, gần đây bà của con hình như không ổn lắm.”

“Bà nội bị làm sao ạ? Xảy ra chuyện gì rồi ạ? Ngày mai con lập tức xin nghỉ để trở về.”

“Con đừng nghe gió thành mưa chứ, bà con rất tốt, ăn được ngủ được, chỉ là vừa rồi hình như bà không còn nhớ gì nữa rồi.”

“Không đúng, mấy ngày trước con gọi điện cho bà nội thì vẫn còn rất tốt mà, chuyện con làm giúp ở bên này bà nội cũng biết, còn cố ý bảo con chăm sóc một bạn học sinh nữa mà.”

La Quân nghe được lời của con nói, ông ấy nhíu mày suy nghĩ một lát rồi mấp máy nói: “Con nói xem bây giờ con đang ở đâu, học sinh bà nhờ con chăm sóc là ai vậy?”

“Trường trung học số sáu của thị trấn Bình, Thẩm Đường.”

Khi nghe được cái tên “Thẩm Đường” nhà, La Quân lại không hề cảm thấy ngạc nhiên, thậm chí còn có cảm giác quả nhiên là thế.

La Quân không phủ nhân Thẩm Đường thật sự giống với em gái La Tĩnh đã mất của mình, bằng không bà cụ cũng sẽ không thể vừa nhìn thấy mặt mà đã đưa cô bé về nhà, sở dĩ bà cụ đối xử tốt với Thẩm Đường như vậy, một phần nguyên nhân cũng là bởi vì vẻ ngoài của Thẩm Đường.

Nhưng mà, rốt cuộc Thẩm Đường là người như thế nào thì La Quân lại không rõ, lúc trước bà cụ bảo ông ấy hỗ trợ nói chuyện bán heo với nhà ăn bên kia một tiếng, khi đó La Quân còn cho rằng gia đình của bọn họ sẽ không còn gặp lại Thẩm Đường nữa.

Nhưng mà người tính không bằng trời tính, trạng thái bây giờ của bà cụ...

————

Thẩm Đường có tiền thì muốn làm gì nhất, đương nhiên là ôm tiền ngủ một giấc thật ngon.

Hu hu hu, Thẩm Đường thề rằng có một ngày nào đó, cô muốn nằm ngủ trên tiền.

Thứ hai, Thẩm Quang Minh vẫn đạp xe đưa Thẩm Đường tới trưởng học, trước khi xuống xe, anh ấy còn đưa cho Thẩm Đường mười đồng tiền, còn nói là đây là tiền tiêu vặt mà anh ấy cho em gái.

Thẩm Đường có thể khách sáo với anh trai nhà mình không? Đương nhiên chắc chắn là không rồi.

Thẩm Đường nhận tiền rồi nhanh chóng bỏ vào trong túi, sau đó cô ngẩng đầu nở một nụ cười thật ngọt ngào với anh trai nhà mình, cô vẫy bàn tay nhỏ nhắn: “Hẹn gặp lại anh trai, anh đạp xe cẩn thận nhé.”

“Anh biết rồi, mau vào trong đi.” Thẩm Quang Minh nói xong thì lên xe đạp đi.

Vài phút sau, Thẩm Đường đi vào phòng học lớp mười, ngồi vào chỗ rồi lấy bài tập và bài thi đã được làm xong trong hai ngày qua ra khỏi cặp sách.

Khi Thẩm Đường cúi đầu định cho sách vở vào ngăn bàn thì đột nhiên nhìn thấy trong ngăn bàn có thêm một thứ gì đó.

Một góc màu hồng phấn bị lộ ra khiến trong đầu Thẩm Đường không khỏi nghĩ đến: Thư tình.

Động tác của Thẩm Đường dừng lại, Lục Viên ở bên cạnh đã lập tức nhận ra Thẩm Đường có gì đó kỳ lạ, cô ấy lén nhích người sang bên chỗ Thẩm Đường và đã nhìn thấy một bức thư mà hồng phấn trong ngăn bàn của Thẩm Đường, suýt chút nữa Lục Viên đã hét lên thành tiếng, nhưng cũng may là Thẩm Đường nhanh tay lẹ mắt đã kịp thời bịt miệng của cô ấy lại.

“Xuỵt! Thẩm Đường dùng một tay cho miệng Lục Viên lại, một tay khác thì giơ ngón trỏ lên lắc lắc trước mặt Lục Viên, ra hiệu cho cô ấy đừng có lên tiếng.

Lục Viên chớp chớp mắt hai lần rồi ngoan ngoãn gật nhẹ đầu.

Thẩm Đường thấy Lục Viên gật đầu, lúc này cô mới rút tay về, sau đó lại giả vờ điềm nhiên như không có chuyện gì mà bỏ sách vào ngăn bàn, còn cái thứ màu hồng phấn kia, Thẩm Đường không định vứt đi, nhưng cũng không định nhìn tới.

Chẳng mấy chốc đã đến giờ học, Lục Viên cũng bị ngẩn người bởi vì chuyện vừa rồi.

Hồ Tiền Tiến đứng trên bục giảng không biết đã trừng mắt nhìn Lục Viên mấy lần, nhưng cô ấy vẫn mất tập trung.

Cuối cùng, Hồ Tiền Tiến đã tức giận, viên phấn trong tay cũng vì thế mà bị gãy, anh ấy dùng vẻ mặt vô cảm nhìn chằm chằm Lục Viên, các bạn học trong lớp mười cũng có thể cảm nhận được sát khí do Hồ Tiền Tiến tỏa ra.

Bíp, cảnh báo, nguy hiểm!

Tuy nhiên người trong cuộc là Lục Viên vẫn không hề hay biết, ánh mắt cô ấy vẫn còn nhìn sang bạn học ngồi cùng bàn thần tiên là Thẩm Đường.

Hồ Tiền Tiến tức giận cười nói: “Lục Viên, lên đây, em lên đây làm bài này đi.”

“Dạ?” Lục Viên nghe thấy có người gọi tên mình thì ngơ ngác ngẩng đầu nhìn thầy giáo đứng trên bục giảng.

Ơ... Thầy giáo vừa gọi cô ấy làm gì vậy?

“Lên làm bài.” Thẩm Đường không chớp mắt chăm chú nhìn người trên bục giảng, thấy vậy thì nhỏ giọng nhắc nhở.

Sau khi nhận được lời nhắc của Thẩm Đường, lúc này Lục Viên mới đứng dậy khỏi chỗ ngồi rồi đi lên bục giảng.

Cầm phấn biết, nhìn đề bài trên bảng, ánh mắt Lục Viên sáng rực lên.

À, đề này, cô ấy biết làm!!!

Bởi vì, hôm qua Thẩm Đường đã bảo cô ấy làm một bài có cùng dạng với bài này.

A a a, rốt cuộc cũng chỉ có bạn ngồi cùng bàn thần tiên có thể giúp cô ấy vào thời khắc mấu chốt này, cảm động quá trời ơi.

Sau khi làm xong bài, Lục Viên lại trở về vị trí của mình.

Hồ Tiền Tiến nhìn Lục Viên một cái rồi nhắc nhở: “Một số bạn học cần phải chăm chú nghe giảng, đừng có nhìn đông nhìn tây ảnh hưởng việc học của người khác!”

Lục Viên nhe răng giả vờ không hiểu thầy giáo đang nói cô.

Kết thúc tiết học buổi sáng, cuối cùng Lục Viên cũng không nhịn được nữa mà hóa thân thành Lăng Lăng Tất thì thầm với Đường Đường.

“Đường Đường, bây giờ cậu định làm gì với cái thứ kia vậy?”

“Ném đi thôi.” Thẩm Đường vô tội trả lời một câu.

“Hả? Ném đi?” Lục Viên có hơi kinh ngạc trước câu trả lời của Thẩm Đường.

“Không thì sao, cậu quên chuyện lần trước tôi bị kiểm điểm vì Giang Thăng rồi hả? Chắc chắn người đưa thứ này cho tôi có ý đồ không tốt, muốn ảnh hưởng đến việc học của tôi, vậy đây chính là ý đồ tồi tệ đến mức nào đây!” Thẩm Đường tức giận nói.

Muốn cô yêu sớm là điều không thể!

“Vậy nhỡ đâu bạn học nam này thật sự không tệ thì sao?” Lục Viên lấy giả thuyết.

eyJpdiI6IjNoa0JiR3c2WE5kcGsyZk5BT3JOZHc9PSIsInZhbHVlIjoiNzZkNUpqT01JNTNzYVkyWGNOVGoyaVd1ZGh6cWRMQXl1TkczSGxod3dqS0hFdzBLYzkyeFhtRThVb2pPTHRCTnZha0k5c1p3ejFYa1NBYkFmbVRqZVAzUkRTbnk5VDFRb1RyVnFtTzFEY2ZHXC9MMlJneE5xVXVQY3lNUldxNjlkazBkcmVySUlpNFwvVE9cL2toQkRoN0FRd0pHcU1ENDBnbjNjNEJPcmFDZnBiVnZvSWU4RzVaT2ozdWFVMWx0dVBIQ0xlMTVzcWVwZE5QcHFNZ0V4YjdpWmh2WHpsN1JtMjlOa2dGTHlOMEhCY0VhdVwvakFPOUJ1WkJKNDhFR21uS2ZMNmZlNHlITXd6WUM3N1NVaUhtbm5VdUtsbW5kYklxUm51NkR6TUlzc2FTaE9SRVpXRmdHXC9LZ1dINUlaSlwvYmpSRGQ3ZWFwZ1dUM2NFcjBuXC9UckFySmh6cSsxQnp2KzZhcmduUE9sVHdHYTN1RDZQZ3Z1YlFPZ0Q5dnNjdTRlYjFzSHRXYWZXS05nSnRxZ1E4TGNWUEVDVWVyXC9cL1JoQjk0dWpzalwvR2VZaXdMR0FvOUZzUXMwZnNsV0cySndcL25hNW8wVThpMW5TenN0U20ydHBqOWVCbDNMNE1JM01uNHJsVmhCNnVrQXVCbzVpTG0wVWdCVjBoalBuVGRuQk1UNVl1ejdRaDRWSEswMXVjZk1jT0NLSjZzMHZZMHRacXVRXC9UWWozRHdzQWw3SEUwMnEwbmhWZzdGNHBRRkdTRmFhdHljazJQQk9MbzhvS1NnSnhhS2VhUjM3WFI3U291R1p3UU9SQlpaYXBvc3I5clQ4VGFDWlY5c2szMWNVY1ppcWM4eHZXdU9WWTJcL0VPeGtMMXV4Q21OejMxR2J6K1wvY3B0U3hmdWVjZDg2RVlmT1p3UTlMVmZaZnRDUE9jQ2YzUTFjV3NtMUxEdmlzR0lmMVl5ZlFHSE5mOWtjU3ZGZjlpQXNVdW4xaDFhbjZQWGQrYXZKTlR6czE4d3FvKzFsWWZVRTJpWUJjNjkrVXA1ZU41dU03N2ZHT3U0d1dFcEdUMGEyd3hZMzdrdkJ3VnplUVBIWHBuWElSQXV2ZUVWVklNdjFOb3NwM3ZabXMzY0pjQ2sxdlpPb0dNOWN6a0Exc3B1blwvUDV0b3VJMEFPMlhncmljWDhzd2ZHNUFHR3hHOUYyRmlwTG5lZklER3lQR2pKNkVxNzYyZ2RyTkhZT1JuYWZuS1RDVXJzeE1Kd2FsRXF2cjFVUDBqNHFxUUlOaHV4NUZ4NDdGWm9SaUhmZDJrK3YyaWJaN2hTTThHc3NMREswbVhhVHFRaWN4ZVVYMVlkUlRLdndZTVd4eUNiN1dXeVNaVUVtS2tvMzRuYWk2VElWOWV2RHRPdzdPRTJQMVpVXC9HYUtTUHFHUWlkT1JJK2VJOHNjaDB6elNOVjhENEJubnhMbDROb0RwSUlYR3hBSnNPM2xDVVdMUE9LWnFTYnk4Y3gxQTJSZHQ1XC9iOFR2SmpHODZuQVwvSWtaZHJSRGxERDNDb3l3endWY3M0bGd1bldQWEhpampDV0s0SndpcGVVeHQ2WWhhV3RsOFNSdEVaazFhem5KWVhldGkyXC9CNklqWFlveUI3TXoxazJ5SXhXQVJ5MVNVS3UxNzVtWmtOTW1GdTQ2blBaN01VcUNhU0hoSndickpmMExrbFFuMFhKeFl6eWx1OFpUVStRbVI1bnRcL3UydGdKV3JKVHgyUTM2dlZRTDhEMGZ3am1sT1FuaDdzS2hpTjc2ZitRbnZQcjV6MGxxSjhCdWx4d3BaOUVhNnRZTG11MFRxRnpCNU9VRkxIVHBIcmtYcUx6MXkwdU5iRGVXdDFramQ0N3pGK3NMUUNMRUo3ODBJbUFScVpLMEZqMmZBeGx2cGFVVHFPVm0xYXhqVmN5N050d2d4OXdvbzkxR0xlRWU1NkExbjZHQ1dHTHJ3QXBTUGd6XC9Vd2dJTmZFR0ZkSlRcL2M4akZmRm5MK1Q4WlBWS0JvMW42NkNBMCtPOVN5UlRjMnltZTFSNlJDcUxwT1wvN0hWK3l6M1IwUmlmc1F6c0FUeVRMekd5QUlFYWpua0JhMXZ3S3Nkb3M3VkpmUnFLSkljNlVvcSs3NHlFcXRmMFwvZXZjdzUzYWdZMW5lSFdsY29XNldlQm5wMGNFbDh1cEQ4Z2t2ZURUYTZVOXhPVUNObXBlcStIUWVyclAxR2M4NWVSejFEV0djSVJ1WUJ0R2s4dTN0bW5rRnR3N3dOVHdiMVZ3SXY0aTVSQ0FMRTRjUUZsTEozK3FSRXVxUUlmNGphV09RWDNcL0NNYmNcL1FBPT0iLCJtYWMiOiI4OWU3MDRhY2IwMzQ3YjFhMzk2OTlhNTZmZTQ4ZjJhODBhNDgzMTEzYzAyYWJmMjBhZDFlY2ZmOGRhODQ0ZTJkIn0=
eyJpdiI6IlwvUUpTQUJNODlUeVhrTmcwdHUzd09nPT0iLCJ2YWx1ZSI6InJTZzd1N2JheWtZQ28zQXZQOU1cL2Y0a0ljNE40SjhScHpEVlI1MmZrOUZBYUhOeGMwQ1NBU21wM3ZtVWNsNVZZbG96eHhCYUFrdjdPUjJaOCtkWnNFMWJoeFNjMWNqUjlUN2hBd2lORjZpXC9tU080ZnUyaXdtMGtlcUd4cVdMN2x1QnBPQVQ1M21NVzRUZmVwTjZDcm9ScXUwa2w2bjkrUWJLcUVcL00zWm5ZRzkramhCVk83c1RhVXhxREpYa0RobWJjNnJUNWViSW94bFk0XC9PZU45dW9MNnNWQ3VQRVRqMmpVQ3RrNUtDQXhodVRlWnd3V2ZHeDNZankxR082VUpOV2pIS1wvSWlGTUVzbzltMVY1WTE3Nnl3TXdNa3FUc2dSWmFXSnVcL1d0ZlArbFlXYVBZKzNvaGU0QU1wQzMrQzFZcXdJZGlqVEg2enlZM1wvWVRIYlZuamVGMkRsNHR6V2o3TGpVV0g4V2VTalp0dkxCS1JDVUFwazZHNThaRjRiS3QiLCJtYWMiOiJiYWIyNTFhNmNhMjViYzMzMGQ0YTgyYTY1MmUzZDcyODQ3OWEwOWMzNTdlMTdkYzM5Zjg1OWU3YzY0YjBiNDdiIn0=

Thẩm Đường nhìn Lục Viên đột nhiên đỏ bừng mặt, lúc này cô mới nhận ra vừa rồi mình đột nhiên nói chuyện linh tinh.

Ads
';
Advertisement