Ta Không Muốn Làm Mẹ Kế

“Khụ khụ, thôi quên đi, chúng ta nói chuyện này sau đi, bây giờ tôi mời câu đi ăn cơm.”

“À, đi thôi đi thôi, chậm thêm chút nữa là nhà ăn không còn đồ ăn ngon đâu.” Thảm Đường nói xong thì kéo Lục Viên đi thêm vài bước.

Lục Viên không nhịn được mà bật cười khi thấy cô bạn của mình cứng rắn nói sang chuyện khác như vậy.

——

Ở một bên khác, sau khi Thẩm Quang Minh đưa Thẩm Đường tới trường thì mới trở về xưởng, khi anh ấy vừa đi vào nhà mấy là lập tức cảm thấy có nhiều người chào hỏi mình hơn bình thường.

Thẩm Quang Minh cười tủm tỉm đi vào phòng làm việc của mình, bây giờ anh ấy cũng là người ngồi trong văn phòng rồi.

Thẩm Quang Minh vừa ngồi xuống, một đồng nghiệp lập tức đi vào, người này là đồng nghiệp có quan hệ khá tốt với Thẩm Quang Minh.

Khi đối phương đi vào văn phòng còn tiện tay đóng cửa lại để tránh có ngừa nghe lén.

“Quang Minh, anh nghe được tin này chưa, hình như gần đây xưởng trưởng mới mua được một cái tivi màu lớn, mà còn rất đắt đấy, hơn một nghìn đồng lận, cũng không biết đã quan hệ với chỗ nào mà lấy được đồ tốt như vậy, tôi nghe nói cái tivi này đã hết hàng trong cửa hàng bách hóa tổng hợp, nhãn hiệu này chắc cũng chỉ có mỗi trong nhà xưởng trưởng là có một cái, nghe nói còn là hàng nước ngoài đấy.”

“Không biết, cái này tôi cũng không rõ.” Với chuyện của cái tivi mà này Thẩm Quang Minh bắt buộc phải kín miệng, không thể nói cho bất cứ ai.

Có một số việc không thể nói mà phải giấu trong lòng.

“Anh không rõ cũng đúng, nhưng tôi đoán người có thể lấy được cái tivi màu này chắc chắn phải là người rất lợi hại.” Đồng nghiệp khen một câu.

Thẩm Quang Minh nghe đồng nghiệp này câu này thì lại không bác bỏ. Nhưng trong lòng anh ấy cũng phải thầm khen một câu: Em gái của anh ấy đương nhiên là lợi hại rồi, lợi hại nhất!

Đồng nghiệp nói chuyện một lúc rồi cũng đi ra ngoài làm việc, Thẩm Quang Minh dọn dẹp lại bàn làm việc, khi đang chuẩn bị nói gì đó thì lại có người tới gọi Thẩm Quang Minh tới văn phòng của xưởng trưởng một chuyến.

Thẩm Quang Minh đứng dậy, sau vài phút thì cũng đi đến văn phòng xưởng trưởng, vừa vào cửa, Thẩm Quang Minh phát hiện trong văn phòng không chỉ có xưởng trưởng, mà cả phó hiệu trưởng cũng ở đây.

Trong xưởng không ai là không biết hai người xưởng trưởng và phó xưởng trưởng không hợp nhau, bây giờ Thẩm Quang Minh cũng xem như là người của phe xưởng trưởng, cũng vì vậy mà khi anh ấy vừa bước vào, phó xưởng trưởng đã lập tức châm chọc khiêu khích.

“Gần đây Quang Minh thăng chức, tôi còn chưa kịp chúc mừng cậu một câu, nào nào nào tới đâu, giờ chúng ta đều là đồng nghiệp rồi, không cần phải khách sáo nhiều như vậy đâu, tới đây ngồi nói chuyện đi.”

“Ôi trời, người trẻ tuổi bây giờ thật khó mà xem thường mà, tuổi còn trẻ mà đã được ngồi trong phòng làm việc rồi, lão Vương, lúc chúng ta bằng tuổi này vẫn còn phải làm việc trong xưởng, đúng không?” Phó xưởng trưởng ngoài cười nhưng trong không cười liếc nhìn xưởng trưởng Vương ngồi bên cạnh.

“Ha ha ha, người trẻ tuổi mà, cứ việc mạnh dạn đi đầu thôi, trong xưởng chúng ta cũng rất cần người trẻ tuổi như Quang Minh, thật thà cầu tiến, tôi thấy rất tốt mà.”

Thẩm Quang Minh là người của xưởng trưởng Vương nên ông ấy chắc chắn sẽ nói đỡ cho anh ấy.

Thẩm Quang Minh ngồi nghe hai người này nói chuyện.

Sau nửa tiếng, Thẩm Quang Minh rời khỏi văn phòng xưởng trưởng mà đồ mồ hôi đầy lưng.

Quả nhiên, giống như lời Thẩm Đường nói, ở đâu có người, ở đó có đúng sai, anh ấy vẫn còn rất nhiều điều phải học hỏi....

————

Sau khi Thẩm Đường lạnh lùng xử lý bức thư, cô cho rằng việc này đã kết thúc, nhưng mà Thẩm Đường lại không ngờ rằng chủ nhân của bức thư này lại bướng bỉnh như vậy.

Liên tiếp bốn ngày liền, mỗi ngày trong ngăn bàn Thẩm Đường đều sẽ xuất hiện một bức thư, nhưng Thảm Đường vẫn không thèm nhìn là thư đấy một lần nào mà đều cống hiến hết cho thùng rác.

Chuyện này diễn ra liên tục mấy ngày, cũng không biết đã bị bạn học miệng rộng nào nhìn thấy nên chuyện này đã bị lan truyền ra ngoài.

Lục Viên thấy sắc mặt Thẩm Đường hai ngày này có hơi khó coi nên đã an ủi Thẩm Đường.

Dù sao, không làm điều xấu thì sẽ không sợ ma gõ cửa.

Mấy ngày sau, không biết vì sao chuyện này đã biến thành chuyện Thẩm Đường lại tìm người yêu.

Nhấn vào trọng điểm, chú ý đúng chữ “lại’ này.

Thẩm Đường thật sự cảm thấy mình bị oan, cô vốn không có một đối tượng yêu đương nào mà, hai đời đều độc thân từ trong trứng nước đó, không thể sỉ nhục thanh danh của cô như vậy chứ.

Hồ Tiền Tiến thấy chuyện này càng ngày càng bị lan truyền thái quá, cuối cùng anh ấy đã tìm Thẩm Đường để nói chuyện.

“Thẩm Đường, thầy biết em là một đứa trẻ ngoan, em vừa thông minh vừa ngoan ngoãn. Nhưng gần đây thầy nghe được một số tin tức, thầy vẫn hy vọng lúc này em sẽ không bị bất cứ thứ gì dụ dỗ.”

“Em hiểu ý của thầy chứ?”

“Việc quan trọng nhất của học sinh các em là học hành, còn về một số chuyện khác thì em có thể đợi sau này khi vào đại học rồi suy nghĩ thêm.”

Cách nói của Hồ Tiền Tiến tương đối uyển chuyển, nói gần nói xa thì chỉ có đúng một ý nghĩa: Có người yêu sẽ ảnh hưởng đến việc học!

“Thưa thầy em hiểu ạ, em không có người yêu. Hơn nữa lá thư trong tin đồn kia, em đúng là có nhận được, hành vi của bạn học này khiến em cảm thấy rất bối rối, em hy vọng trong tiết chào cờ vào thứ hai, trường học có thể nêu những điểm xấu của việc yêu sớm trước toàn trường để một vài bạn học có thể đừng quấy rầy việc học của em.”

Thẩm Đường đề nghị với Hồ Tiền Tiến với vẻ mặt chân thành.

Bây giờ thứ có thể cám dỗ Thẩm Đường chỉ có tiền bạc, ngoại trừ tiền thì còn có học tập.

Việc yêu sớm hả, không không không, không tồn tại.

Một đám nhóc con còn chưa mọc đủ lông, Thẩm Đường tỏ vẻ xin miễn thứ cho kẻ bất tài này.

Còn về người đã viết thư tình cho mình, Thảm Đương thật sự không có ấn tượng tốt, nhét thư vào ngăn bàn của cô liên tiếp mấy ngày, đến khi tin đồn đã lan truyền mà vẫn không dừng hành vi này, quả thật quá... ngu ngốc!

eyJpdiI6InZpXC9jaHBXT1ZHeEd2bXhXXC9aYkc2UT09IiwidmFsdWUiOiJBTHhsYWl5Unl4d3hqdVU1cEtWVjBmMFNBUzNaME9jUENmWDBpWUJNbGVuQU1aS3ZxMVY0R3F5NFNKWWk4d3NLZGp4REtTaWo4U2txQ2xYMnJrbFwvSEF0aGxndmNONG11S1wvTkhUdzJKZFQ3MXlkV0w2M0pKcWtiUzZLcnZrM3ZxN3FvbkNnc2ZmZTdNMDZ5aXRiUWNwOWNPR0lTc0IwNnQ4VGQwbEo1aDhUbWtkbThVQXFWenRJbHY2WENJRUo3a1ZNd2VRbExZbjZPeGx2YkRsSGFWWm9HUU5pWmV2R1Nsa3ZLTWpYbmdUUXdxZEoyZ25LQTJIOTh4bDNrbG45ZVwvbGlIckNNcEtWUDNzWnJZU25YNUJaYng4ekFQNDVSVVJnYjdIb3dxbUluYmQwZ1NVeGlSQ0UxVlYza29vMHNJWVVVNlExZ08xWXJ0WXUwN1k1TVpOclZKRXBseDgrMEhTbVZRYzdvRTJVMlZCZ2xQN1pSNFBcL0J6d0JFcnV3clRTNGhrMEpJWWZcLzU5XC9VUEg4KzVJR1RZYjBlOHcyUGZ4blgyV2J5dFhPUzZhakdPOGJlWEM4c2pLZmVnelY4QjZoSHpETEV1TVh4SWhlbm5kQWNCXC9EanE4MzRnVVd5QlNWbnV5RmV6SUltcVhRd1JcL21ZNmFRZStock53ZTlMN0NwTytTSFdJNlIwZDJkS0p1c1J5bEVaNHlaNHFcL1lZdFFzMDRvdHltSTNZWGxvNzgyVHI1WDc1bXZTMnZRXC9sYkZMcHptdDE1ZUMrSWFyQ0U1VTgzdnowalwvb1BrNTFMXC9TNVFUN3UyNmlYZXN4R3RORVBhY2FkVTZxcUZzcUgyQkFSdlBHeXJVUGR2anZIY1FpZ25ESmpyY1Vwd09cL1orQlBLazhaUm8wNFJnT3p5QUQremZWZHVHYURvK0FXNkZubmltQjBPdFNKTzkyT3hlXC9YaCtuQitqQT09IiwibWFjIjoiNWU4OGY5Y2NmODRlNTgwMjVjMWFjYWU3NzMxMTNkYWU0NDJjMGI3ZGVmYzNhNGViYzMzNjIwNDRmNzk3NzdhMSJ9
eyJpdiI6IllBRFlJQTZ2M2xNUlM5K2tlXC9XQkZ3PT0iLCJ2YWx1ZSI6ImExR1hmUUFQdHNubEVSZmNXZGNWWWZoMW5DYUFITzhoRkhxRTJtOUxXTERSR1ByQmlCSFc5WkVWXC81SWJRVm56ODhzbjNQb1QyejBaSGt3NndEVXVsQ3BzMnc3MlZWRzFOc0R4ZUZma2krYlk4WlRjNDgxbElRNzhMQ0J2K2FXZUYwOGpuUlllRnNSS080VnV6NGV2OFpXZGF2Yml2RlBhYll4WHM0ekRYN3NlaEF3aXpFdnFBdEUySHNMbzBOR3JxSXNiYTYxMjJBZG5HTTZJNWNLcldhTmlGS3RlVUlPZVNsSmtyV0ZhVW4wSCtUXC9cL0xNd3pJdmlSVjBxZmcwS1wvZXQ2QjlWVk40T3gxNG90XC80ZkdUMjd1NlpKXC9aSW93RzJ6RkEwRHFYanN1cU82bFo3NkdEeXp5OTBMQ0YrR2hMdVwvT0JzcTJHcWxjWSsrTjVcL01UeE9YWW45VCtneTlxZ1ZKdkdQOWpjYmNLYm8zdkxEXC9taWdPRjlNRENGaTdvQm5XOXR2c1VIa3FMS2JnREhvWWZvaVE9PSIsIm1hYyI6IjMzNWE3ZmVjZjYyMTY1ZDM3MThmYTE5ZTA5OGJhMGViYTNjYTg5Y2EyOTc2N2I2YmRkZTA0OGQ5YzNjNTI1NDQifQ==

Nguyên văn câu nói của hiệu trưởng Trương là “Yêu sớm ảnh hưởng đến việc học, ảnh hưởng bản thân mình và cả người khác, vì vậy không muốn học tập thì hãy tự giác đừng ảnh hưởng đến người khác, nhất là những bạn học có thành tích học tập tốt.”

Ads
';
Advertisement