Ta Không Muốn Làm Mẹ Kế

Thành tích của bạn học Thẩm Đường mọi người đều rõ như ban ngoài, tôi nghe nói gần đây có người muốn yêu sớm với bạn học Thẩm Đường, khụ khụ, ở đây tôi xin nói nhiều thêm một chút, bạn học viết bức thư kia, nếu em có thể tự hiểu lấy mình thì cũng biết mình đang không lượng sức, học tập cũng không giỏi bằng bạn học Thẩm Đường. Em có xứng đáng yêu sớm với bạn học Thẩm Đường không?”

Xứng không? Không xứng!

Các bạn học ở dưới nhìn dáng vẻ tức giận của hiệu trưởng Trương đứng ở trên, mấy bạn học nam có chút ý nghĩ với Thẩm Đường đều không khỏi thất vọng.

Hu hu hu, còn chưa bắt đầu mà đã phải kết thúc.

Những chồi non nhỏ trong mối tình đầu của bọn họ đã bị hiệu trưởng Trương dùng tay bóp nát không chút thương tiếc.

Hu hu hu, những gì hiệu trưởng Trương nói rất có đạo lý: Bọn học không học giỏi bằng bạn học Thẩm Đường, nên không xứng yêu sớm với bạn học Thẩm Đường!

Trời ơi, quá khó, muốn yêu sớm mà còn phải so sánh việc học, có gì đáng buồn hơn thế này không?

Sau khi kết thúc lễ chào cờ, hôm sau Thẩm Đường phát hiện trong ngăn bàn không có thêm bất cứ thứ gì nữa.

Ngay khi Thẩm Đường cho rằng đối phương đã kiềm chế lại thì cô đã bị chặn ngay trên đường trở về nhà anh trai.

Thẩm Đường nghiêm mặt nhìn bạn học nam trước mặt, trong mắt cô đầy sự chế giễu

Bởi vì, đây là một người quen cũ.

Nhìn thấy người ngày, Thẩm Đường cũng tự hiểu rõ bức thư kia là do cậu ta viết.

Tình cảm gây rắc rối trong một thời gian dài, đối tượng yêu sớm của lần một và lần hai đều là cùng một người.

“Đường Đường, vì sao cậu không trả lời thư của tôi?” Giang Thăng buồn bã nhìn Thẩm Đường, nhìn trông có vẻ rất đau lòng.

“Xin lỗi, tôi không biết đó là cậu.”

Nghe thấy Thẩm Đường nói vậy, trong mắt Giang Thăng lập tức sáng lên, vẻ mặt tràn đầy vui mừng hoàn toàn trái ngược với sự buồn bã lúc trước.

Thẩm Đường nhìn Giang Thăng như vậy thì cười lạnh trong lòng một tiếng.

Còn hệ thống hiếm khi xuất hiện, khi thấy bạn trai tin đồn cũ của Thẩm Đường đứng trước mặt này cũng phải thở dài hai tiếng.

“Ký chủ tên nhóc này có phải muốn quay lại rồi không? Cũng không đi tiểu tự xem lại bản thân mình xem thế nào, xem cậu ta có xứng với ký chủ không à?”

“Cậu ta không xứng, mà nhìn trông cậu ta cũng không quá thông minh.” Thẩm Đường trả lời hệ thống.

Hệ thống nhìn dáng vẻ không vui của Thẩm Đường thì lập tức cười ha ha trong đầu cô.

“Ha ha ha, ký chủ, cô xem đi nào, bạn trai tin đồn cũ tìm tới cửa, cô định làm gì đây?”

“Thân thiện đề nghị cho cô ba lựa chọn.”

“A, từ chối cậu ta đồng thời “tốt bụng” nói cho cậu ta biết, cóc ghẻ đừng có muốn ăn thịt thiên nga, hãy để cậu ta nhìn nhận rõ hiện thực và nhận ra khoảng cách chênh lệch giữa hai người.”

“B, không thèm để ý tới cậu ta, dù sao cậu ta cũng không phải là người quan trọng với ký chủ.”

“C, tát cho cậu ta một cái để cho cậu ta biết, hôm qua tôi cách xa cậu, hôm nay cậu đã không đủ khả năng để với tới tôi!”

Thẩm Đường nghe hệ thống đang hóng chuyện trong đầu ríu rít nối, cô lạnh lùng nhìn Giang Thăng.

“Bởi vì nếu tôi biết là cậu thì tôi sẽ không vứt bức thư đó đi mà sẽ nộp cho giáo viên.” Thẩm Đường lạnh lùng nói.

Ừm, chỉ vậy thôi, xem cô có phải rất đáng sợ không? Có phải rất hung dữ không?

Hệ thống phát hiện suy nghĩ này trong lòng của ký chủ, nó lập tức chớp mắt nhìn gương mặt trắng nõn phúng phính không có chút lực sát thương nào của cô thì rất muốn nói ra để Thẩm Đường nhìn rõ lại hiện thực.

“Ký chủ, trông cô “đáng sợ quá”, “hung dữ quá”, người kia dường như bị dáng vẻ đữ tợn hung ác của cô kích thích đến hai mắt tỏa sáng kìa.”

Thẩm Đường ngẩng đầu nhìn thẳng vào ánh mắt si mê của Giang Thăng.

Trời ơi, chàng trai này, bị bệnh rồi à?

“Giang Thăng, nếu cậu cứ quấy rối tôi như vậy thì tôi sẽ bảo anh trai tôi đánh cậu đấy.” Thẩm Đường nói xong một câu này rồi lập tức vội vàng

Nghe nói nếu ở cùng với người có đầu óc không minh mẫn trong một thời gian dài là có thể sẽ bị truyền nhiễm đó.

Thẩm Đường sợ hãi, đầu óc thông minh của cô không thể trở nên ngu ngốc được.

Không thể trêu vào, tạm biệt!

Giang Thịnh nhìn bóng lưng chạy xa của Thẩm Đường, sự say mê trong mắt càng rõ ràng hơn.

Cô càng dễ thương, càng xinh đẹp hơn so với lúc đầu, cũng càng khiến cậu ta rung động hơn...

————

Ở thành phố khác, nhà họ La.

Vợ chồng La Quân và Tả Hồng đã không thể trấn áp được bà cụ ồn ào nữa rồi.

La Quân là con trai đã ở biết mẹ mình nhiều năm như vậy, nhưng ông ấy chưa bao giờ biết mẹ mình lại có thể giày vò người khác như thế.

Mấy ngày trước khi La Quân nhận ra bà cụ có gì đó không thích hợp thì đã tìm người hỏi thử, ông ấy cũng biết bởi vì đã cao tuổi nên bà cụ sẽ mắc một số loại bệnh, bệnh này có chứng mất trí nhớ rất nặng, có lúc tốt lúc xấu.

Thậm chí La Quân còn dỗ dành bà cụ đi đến bệnh viện một chuyến, bác sĩ nói rằng bệnh này không có cách để điều trị, vì vậy chỉ kê đơn thuốc để ông ấy về nhà chăm sóc bà cụ nhiều hơn, đồng thời còn phải canh chừng đừng để người bị lạc.

Loại bệnh bây giờ mà bà lão đang mắc phải sẽ khiến ký ức trở nên hỗn loạn, không biết người không nhớ rõ nơi ở trước kia của mình, nếu bị lạc và không thể tìm thấy thì thậm chí có thể xảy ra chuyện bất trắc.

Vì vậy hai ngày qua, Tả Hồng cố ý xin nghỉ phép để ở nhà chăm sóc bà cụ, nhưng đây cũng không phải làm việc khiến bà ấy cảm thấy khó nhất, việc càng phiền phức hơn là mỗi ngày bà cụ nhớ ra đều muốn đi tìm con gái ha ba lần, lại còn giấy kỹ tờ giấy ghi địa chỉ mà Thẩm Đường cho mình, đến La Quân cũng cho đưa cho.

Trạng thái của bà cụ như vậy khiến La Quân sợ một ngày nào đó, bà cụ sẽ một mình chạy ra ngoài “tìm con gái”, như vậy sẽ rất phiền phức.

Vì vậy hôm nay La Quân định sẽ đưa bà cụ đi tìm Thẩm Đường, coi như là hoàn thành tâm nguyện của bà cụ, miễn cho bà cụ lúc nào cũng nhắc tới.

Bà cụ nói không nhớ, nhưng lại nhớ rõ chuyện phải đi “tìm con gái” này, điều này cũng có thể thấy được rốt cuộc bà cụ cố chấp với chuyện này như thế nào.

eyJpdiI6Ik1DYlwvMEtlbWN3aE0rUjQyb1pHQUt3PT0iLCJ2YWx1ZSI6IjlrbG9na0xhNEN1WlwvT3FKQ1ZGaEIrdTRcL1Fia0M4ampXY1lDMXJzSWVXeUlIOGRaa3JLWmRXTHl1b1Y0VGFrYTVYU2VuUkFySDZnNXpIZWVsTlErdEMxOWdiRFR3VUlmQjZ2aGNaVlBnMUU9IiwibWFjIjoiYTE3NzdiMjhmOGY4MDYwMDU1MjM5NWM5N2EyMzRiMWU3OGYwOGQ0ZDI3MzgxMzg0ZDBjYTM2YTNjNzA4M2FjZSJ9
eyJpdiI6IkQ4Y0pGdHR3NnAzTzdlQVBUN1gyc3c9PSIsInZhbHVlIjoiaytxSVVZYkc0TmhodUE1VEt3RHpBVTlveWFSUVBrRHE3SlR1aitBYmhUY1FwRU01akZjNE1FcWliYStsaVM5YU9JXC9CTWd5Q1U4SlJJY0hiXC9BYzZEUlh2bXQra3pWYnR6SXVLc1ZyOUt3ZWZiNlRpbktvVTNBQXQyU21Vb3NSeFUxY2RRcEtcL1dydUFaVGdXV2xUUHpZRlVieHIyU2JDUEczc0h6WVpyZmtyZ25oVFlMTFVoT2x1YWZ5Y0ZXT2g4TGJPdXhLM0RlTkVCRkdOaW9GS2xCV29CUVdVMUVMZFVyK2JycDNkSHBQUjhvU041b2tLNTdCZzNvQllrU3dXMXQzTytcL1FPOXA3U1ZcL2hmUktITEFLSmhZT04yWHRWbG5nbERQM2RNRExpUld4YUJvM3hhcWlBSllTdDR6M0E5RUl4Y1dPYUVqbzBkdkNBNkZCeVRyY3RuZFg3ZDBGUWJ1RlNZZ1FoNmg5cWc9IiwibWFjIjoiNTRjZGU0YjBmMmMyMTIzYmI1NTQwNmE4MzhhZjFkYzQ3ZjgzMzY1NmFmMGJkMDczODQ0YjQ0YTViMmUzZThjOCJ9

Qua chuyện Giang Thăng hù dọa vừa rồi, Thẩm Đường càng cảm thấy cái cơ thể nhỏ bé này của mình thật sự rất vô dụng, gặp chuyện gì cũng không thể lúc nào cũng trông cậy một Cố Thịnh từ trên trời rơi xuống đúng không?

Ads
';
Advertisement