Nghĩ đến Cố Thịnh, Thẩm Đường nhớ tới hình như trước kia Cố Thịnh có thể lại phương thức liên lạc cho cô, qua một khoảng thời gian, suýt chút nữa Thẩm Đường đã quên mất chuyện này.
Thẩm Đường là một người vô lo vô nghĩ điển hình, cô chỉ nghĩ đến Cố Thịnh đúng một lúc sau đó lại lập tức ném ra sau đầu.
“Hệ thống, chúng ta thương lượng một chút được không?” Thẩm Đường nhờ vả hệ thống, cố gắng tìm cách giải quyết từ hệ thống này.
Cơ thể nhỏ bé này không đủ thì để vũ khí góp vào, cái này chắc vẫn có thể.
Hệ thống biết Thẩm Đường lâu như vậy, khi thấy Thẩm Đường nịnh nọt như vậy thì cũng biết cô đang rắp tâm điều không tốt.
“Ký chủ, cô đừng đánh chủ ý với tôi, tôi nói cho cô biết, lần trước tôi thân thiện tài trợ cho cô cục gạch là giá trị vũ lực lớn nhất của tôi rồi.
“Hừ, xấu hổ.” Thẩm Đường xem thường.
Thân là một hệ thống, giá trị vũ lực cao nhất lại là một cục gạch, nó có thể có tiền độ một chút hơn được không? Hệ thống của người ta thì có dùi cui điện hay là cái gì đó mạnh hơn, làm sao nó chỉ có thể biến ra được mỗi cục gạch vậy?
Quả nhiên không so sánh thì không có đau thương mà.
“Ồ, chúng ta kẻ tám lạng người nửa cân thôi, tôi mất mắt, chẳng lẽ cô không mất mặt hả?” Hệ thống phản bác.
Sau đó cả hệ thống và ký chủ đều đồng thời im lặng.
Bạn họ cả một đôi ký chủ và hệ thống đều có thể lực yếu, vậy có coi như là chó chê mèo lắm lông không?
Một người một hệ thống yên lặng nhìn đối phương, sau đó cả hai đều giả vờ không có chuyện gì mà thu tầm mắt lại.
Hệ thống: Mặc kệ như thế nào, nó không thừa nhận là nó vô dụng đâu.
Thẩm Đường: Tên của cô đáng yêu như vậy, nào có người con gái nào không yếu ớt, đáng yêu đâu?
Cả hệ thống và ký chủ đều tự lừa mình dối người, quả thực đúng với một câu nói, ngưu tầm ngưu mã tầm mã.
Buổi tối, Thẩm Quang Minh trở về, Thẩm Đường lập tức mách tội.
Thẩm Quang Minh vừa nghe thấy có thủ phạm khiến em gái suýt phải nghỉ học lần trước lại tìm đến Thẩm Đường, sao lại có thể chứ?
Lần trước khi xảy ra chuyện, tên khốn kia không rên lấy một tiếng, nếu không phải cậu ta không lên tiếng thì Thẩm Đường cũng sẽ không vì chuyện này mà bị kích thích đến mức đánh giáo viên.
Một người đàn ông lại để Thẩm Đường, thân là một cô gái xông về phía trước, vậy thì tính là đàn ông gì chứ?
Bây giờ còn mặt dày mày dạn đến tìm Đường Đường, Thẩm Quang Minh lập tức bùng nổ, đến ngay cả Lưu Mỹ Lan cũng không nhịn được mà phàn nàn lúc này Giang Thăng xuất hiện là lại muốn cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga à, quả thực là mơ mộng hão huyền mà.
Cô em chồng nhà cô ấy tốt như vậy, cái người tên Giang Thăng kia xứng sao?
“Đường Đường, sau này cuối tuần nào anh cũng sẽ đón em tan học, bình thường trong trường học em nên ở cùng một chỗ với bạn học, không có chuyện gì thì đừng đi ra ngoài, còn nữa, nếu muốn đi ra ngoài thì nên tìm bạn học để đi cùng dù sao em tốt nhất đừng ở một mình, biết chưa?” Thẩm Quang Minh nghiêm túc dặn dò.
“Đúng vậy đúng vậy, nhất định phải chú ý, người trẻ tuổi bây giờ khó nói chắc được điều gì, lần trước chị nghe chị dâu bên cạnh nói có một thằng nhóc mười lăm tuổi nhìn trộm con gái nhà người ta tắm, bây giờ thanh danh của cô gái kia rất khó nghe, bây giờ người trẻ tuổi quá bốc đồng, người xấu cũng không phải là không có.” Lưu Mỹ Lan phụ họa.
Thẩm Đường nghe Lưu Mỹ Lan nói vậy thì trong lòng càng phải cảnh giác hơn, cô ngoan ngoãn tỏ vẻ cô nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời.
Đến ban đêm, Thẩm Quang Minh và Lưu Mỹ Lan đều không ngủ được vì chuyện tối nay Thẩm Đường nói, chuyện của cô con gái trong nhà phải cẩn thận hơn.
Ngày hôm sau, Thẩm Đường ăn sáng xong thì chuẩn bị về thôn thăm cha mẹ.
Mà ở thành phố bên kia, người nhà họ La cũng bắt đầu xuất phát đi đến thị trấn Bình,
Trên xe lửa, bà cụ Tưởng Tố Quyên nắm chặt tờ giấy ghi địa chỉ mà Thẩm Đường đưa, bà cụ mong chờ nhìn phong cảnh lướt qua nhanh bên ngoài cửa sổ xe lửa.
Người đi theo bà cụ là La Quân, hôm nay ông ấy cố ý xin nghỉ một ngày để đưa bà cụ đi đến thị trấn Bình một chuyến.
——
Nhà họ Thẩm, Thẩm Đường ngồi ở trong sân nhìn chằm chằm con gà mái ung dung tản bộ trong sân, hai mắt sáng bừng lên, cô nhìn con gà mái đến mức sắp mọc thêm cả lông lên.
“Hệ thống, cậu có thấy con gà này rất mập không , hình như ăn sẽ rất ngon đó.” Thẩm Đường nhìn chằm chằm gà mái và thảo luận với hệ thống.
“Ký chủ, cô cứ nhìn chằm chằm nó vậy, con gà mái sắp bị ánh mắt như sói như hổ của cô dọa chạy rồi đó.”
“Sao nhát gan vậy?”
“Đúng thế, đây là gà mái chứ không phải là hổ cái, ánh mắt của ký chủ khiến con gà mái này không chịu nổi, mong cô thương xót bỏ qua cho nó đi, nó chỉ là một con gà mà thôi, béo lên một chút thịt mà còn bị cô nhìn chằm chằm như thế, thật sự rất khó khăn đó.”
“Hệ thống, tôi muốn ăn đùi gà.”
Hệ thống: “...”
“Hệ thống, chân gà hình như cũng không tệ.”
Hệ thống im lặng không muốn nói, nó mặc kệ ký chủ tiếp tục màn trình diễn một mình.
“Cháo gà xé nhỏ ăn cũng rất ngon.”
“Gà hầm nấm.”
“Chân gà hấp chanh.”
Có đôi khi, hệ thống thật sự rất bội phục mình, gặp được một ký chủ như vậy mà nó vẫn còn kiên cường sống sót.
Nó cũng rất bội phục Thẩm Đường, chỉ với một con gà mà cô cũng có thể nghĩ ra nhiều món ăn như vậy, quả là nhân tài mà.
Cuối cùng, gà mái trong sân không chịu nổi ánh mắt của Thẩm Đường mà vỗ cánh chạy trốn vào trong đống củi.
Thẩm Đường thấy gà mái trốn đi thì tiếc nuối thu ánh mắt lại.
Ngô Thúy Bình đi hái hành được trồng trên đất về, khi thấy con gái ở trong viện, bà ấy cười ha ha nói: “Con gái, mẹ làm canh trứng gà cho con nhé, cho thêm một chút dầu mè, chắc chắn con sẽ thích ăn nó.”
“Vâng ạ, cũng được.” Thẩm Đường gật đầu.
Không có thịt gà ăn thì ăn canh trứng gà cũng được.
Ngô Thúy Bình vào phòng bếp làm canh trứng gà, còn Thẩm Đường nhàm chán quyết định đi vào phòng làm đề, chỉ còn chưa đầy nửa tháng nữa là đến cuộc thi vòng bán kết rồi, cô phải học tập thật chăm chỉ mới được.
“Cốc cốc cốc!” Tiếng gõ cửa vang lên.
Ở một bên khác, Thẩm Đường đi ra khỏi sân, duỗi tay ra kéo cửa.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất