Ta Không Muốn Làm Mẹ Kế

Bà cụ ở nhà họ Thẩm ở ngày không chịu đi, mặc kệ La Quân nói cái gì, bà cụ vẫn ngồi không nhúc nhích với vẻ mặt tức giận, thẩm chí Tưởng Tố Quyên còn cảnh giác nhìn ông ấy như kẻ trộm vì sợ La Quân sẽ kéo bà cụ đi.

Vợ chồng Ngô Thúy Bình và Thẩm Đại Chí đồng tình nhìn La Quân, người làm con trai này thật sự quá đáng thương mà.

Buổi sáng Thẩm Đại Chí trở về, Ngô Thúy Bình đã giải thích cho ông ấy, khi biết tình huống của của bà cụ, Thẩm Đại Chí cũng không phải là người không nói đạo lý.

Sau đó...

Chỉ ngắn ngủi đúng nửa ngày, Thẩm Dường đã có thêm một người “anh cả” bằng tuổi cha mình, đồng thời có thêm một “người mẹ” cùng thế hệ với bà nội mình.

Bà cụ thật sự rất cố chấp, mặc kệ La Quân nói như thế nào, bà cụ vẫn khăng khăng khẳng định Thẩm Đường là con gái mình, La Quân mà giải thích là bà cụ sẽ không vui vẻ, nếu chọc cho bà cụ tức giận thì còn đánh cho ông ấy vài cái.

Cứ như vậy, hai người ở lại nhà họ Thẩm cả một ngày, La Quân cảm thấy cứ quấy rầy người nhà họ Thẩm như vậy sẽ không tốt, nhưng bà cụ làm thế nào cũng không chịu đi, hơn nữa trông có vẻ bà cụ còn chuẩn bị ở đây lâu dài, điều này thật sự khiến La Quân cảm thấy rất không ổn.

Cuối cùng, Ngô Thúy Bình lên tiếng bảo hai người La Quân ở lại đây một đêm, đợi ngày mai lại dỗ dành, có lẽ đến lúc đó bà cụ lại muốn đi thì sao.

Trong nhà có khách, cơm tối Ngô Thúy Bình cũng làm phong phú hơn, huống hồ hôm nay là ngày con gái trở về.

Qua nửa ngày ở chung, La Quân cũng đã thăm dò được tình huống của người nhà họ Thẩm.

Nhà họ Thẩm có một trai một gái, Thẩm Quang Minh lần trước gặp bây giờ đang ở trên thị trấn, nhà cũ trong thôn ở bên này chỉ có đôi vợ chồng Thẩm Đại Chí và Ngô Thúy Bình ở, bình thường Thẩm Đường sẽ ở trường học, chỉ có thứ bảy chủ nhật mới về nhà.

Tính cách của Thẩm Đại Chí trung thực sợ vợ, Ngô Thúy Bình thì hào sảng, La Quân cũng có thể thấy được trong nhà học Thẩm, người mà chủ là Ngô Thúy Bình.

Thẩm Đường là con gái bảo bối người ta nâng trong tay sợ đau, ngậm trong miệng sợ tan, La Quân thấy suy nghĩ muốn mang người về nhà của Tưởng Tố Quyên về Thẩm Đường chắc chắn là không thực tế.

Nhưng mà, bà cụ không muốn đi thì phải làm sao bây giờ?

La Quân đau đầu suy nghĩ cả một đêm ở nhà họ Thẩm, đến nửa đêm vẫn không ngủ được.

Ngày hôm sau khi thức dậy, La Quân nhắc lại chuyện xưa, nhưng vừa mở miệng nói được đúng một câu.

Khi bà cụ nghe thấy muốn đưa mình trở về thì đã lập tức chạy vào phòng, nơi bà cụ ngủ tối qua, sau đó đóng cửa cửa và khóa chốt từ bên trong.

Ở bên ngoài phòng, mấy người hai mặt nhìn nhau.

Cuối cùng, Thẩm Đường phải tiến lên vài bước rồi nói qua cánh cửa: “Khụ khụ, à thì, mẹ à, con phải đi lên thị trấn học, mẹ thấy ở đây con cũng không có nhà... Nếu không, mẹ về trước đi, đợi khi nào con rảnh thì con lại đến thăm mẹ được không?”

Thẩm Đường gọi “mẹ” lại cảm thấy xấu hổ không hiểu vì sao, nhưng bà cụ lại rất bướng bỉnh, chỉ cần cô gọi một câu “bà nội Tưởng” là bà cụ lập tức sẽ hờn dỗi phụng phịu.

Sau đó vẫn là Ngô Thúy Bình không nhìn được nửa nên bảo Thẩm Đường cứ chiều bà cụ, đừng để bà cụ tức giận đến mức nguy hiểm đến tính mạng ở nhà họ Thẩm bọn họ.

Như vậy còn chưa đủ, bà cụ khăng khăng phải bắt Thẩm Đường gọi La Quân là “anh cả”.

Thảm Đường đối mặt với thư ký La, trong lòng bé cưng rất khổ sở đó.

Với một nhân vật cấp thần như thư ký La, Thẩm Đường lại không dám trèo cao.

Nhưng mà sau khi thấy thư ký La không có ý kiến, Thẩm Đường cũng chỉ có thêm một người anh trai vậy.

Trong phòng, Tưởng Tố Quyên nghe thấy Thẩm Đường nói vậy thì lập tức mở cửa ra, bà cụ lo lắng nhìn Thẩm Đường rồi nắm c.h.ặ.t t.a.y cô nói:

“Không không không, không đi học, Nữu Nữu, có phải con lại đi tìm cái tên đàn ông phụ lòng đó không? Nữu Nữu, nghe lời, chúng ta không đi tìm cậu ta được không, người kia chỉ là một tên vô ơn mà thôi, chúng ta không cần cậu ta.”

Thẩm Đường ngơ ngác nhìn La Quân, với chuyện cô em gái qua đời ngoài ý muốn kia của La Quân, Thẩm Đường thật sự không biết, La Quân người ta không nói, đương nhiên cô cũng sẽ không chủ động mở miệng hỏi.

La Quân nhận được ánh mắt của Thẩm Đường thì vội vàng tiến lên một bước, ông ấy đỡ lấy vai bà cụ rồi dỗ dành nói: “Mẹ, mẹ đừng vội, đừng lo lắng, Nữu Nữu đã chia tay người đàn ông đó rồi, Nữu Nữu chắc chắn sẽ không qua lại với người kia nữa đâu, con đảm bảo con sẽ trông chừng Nữu Nữu.”

“Mẹ, mẹ quân từ nhỏ Nữu Nữu đã học rất giỏi sao, không đi học thì có phải rất đáng tiếc không? Nữu Nữu nhà ta thông minh như vậy, sau này nhất định sẽ có thể trở thành sinh viên đại học đó.”

“Đúng rồi, Nữu Nữu muốn trở thành sinh viên.” Tưởng Tố Quyên dường như đã bị La Quân thuyết phục, thái độ cũng dịu lại.

Mà Thẩm Đại chí và Ngô Thúy Bình ở bên cạnh cũng thở phào nhẹ nhõm, chỉ sợ bà cụ lại gây chuyện.

Cuối cùng nói hết lời, La Quân và Thẩm Đường mới dỗ bà cụ trở lại trên thị trấn, còn về sắp xếp như thế nào, La Quân đã đặt sự chú ý lên trên người con trai rồi.

Thật sự không thể giải quyết được nên mới để con trai chăm sóc bà cụ, dù sao con trai cũng ở ngay thị trấn Bình, vừa hay rất thuận tiện.

——

Hôm qua người trong thôn thấy có hai người đi đến nhà họ Thẩm, mà hình như hai người này có lai lịch không nhỏ, bây giờ lại nhìn thấy hai người kia đi lên thị trấn cùng với Thẩm Đường.

Người trong thôn lập tức không nhịn được lòng tò mò, vì vậy đã đi tìm hai người Thẩm Đại Chí và Ngô Thúy Bình để nghe ngóng xem hai người kia đến nhà họ Thẩm làm cái gì.

Thẩm Đại Chí không quan tâm đến suy nghĩ tò mò của người trong thôn, cho dù thôn dân có hỏi ông ấy thì Thẩm Đại Chí cũng chỉ nhìn trái ngó phải mà phớt lờ đi.

eyJpdiI6IkFDaW1kYWszOGpueDFZSlwvTzJnYjRnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IkR3TmZUM1FTcUFLdmFmN2s4aHB3c21vZ29GQXNFcHpPblhBdk0wcUJjMWQ4M01QT0hwdTdJcmRvanpqTVp3YVB2dlpFTEF2OXJBaXlKWWNzeTRlM25qempnbE5zeXRvQUFjVUljalQxQVwvSGt5c0VxOWxJYVNzbmhab3Z2WUtrUmtmdFNWZWlTUlwvREt0cnJxdFJWOCtlcXpvSjA0am5JSldtWkZxeUhrQkhtTXB2MHduSWhEenJVNGVGSXByK3EycG5lR3Q0R2JMMHJHcnA0NFByK2pSTGFENXZ4UjliRHMxVVc3OHNWMlVLV3FZS2F0KzJPcTFKMGlISzk3Slh0SXk4dDV2aDR3SzR2djIyR1JwQlY4VktZZWV6VVU3aVwvYTVOQlREcGJJclRhT1pZeERmbUlJNlFiNjVRK0ZjYzZVN1FDNmdWUTg0YVpYak1JTEozMHJjcXlzdFhZNjJUZkRHd3NST011MmNEWnNlYktPNHNiREd3c0dmNWdSODdBMnNTakkrcE1HbU52MGdKSXFPWTd4NG5oWGV1bHZQU3cyU2o3TFFkdUJ6dUMxemJoRFFWRzZqS1JkU0FjSjJvM3BGWDNJMjkrWFwvODY2akRBaElcL2RZNHZZZmtHQzhXXC94T1VWV3RwMmQ3cmV0N0NcLzRLUVNER21sSU0xRUFkbTRhRGpyeVNnY0lPdWVXS0RxUk40VVV3UnFXb2dDRXQyWXBhQVlCNzRxYndHXC91MCt6d0RkbklLdkRXWnpQd2licG9kNjE0OFF1SStJaG9tRk1MTzBBYWt2a3FGaXdEdDRcL1FRd05McTNrZU1oWkk9IiwibWFjIjoiYTg2ZWY2MDYyZjMxZjJiYjU0NmFlNmFlMDhkNTYxYmU5Yjk1OTliMjNmZmJhM2UzNDkzZjRkMzQwYTRiMmYzZSJ9
eyJpdiI6IkttQ2pWb3VIRXNPbEN6ajhZV1R2ZUE9PSIsInZhbHVlIjoiTzNCUjFKMm5ud25WWW1kQTQ3bmxSc0J5NlhWdExOd0pvYnZqXC9EY3lSa2x5cWthV2k5MzVON2s0SVhNaDRKVHY0cWRTVjAwWjlaTFVRQTJCeGtWTFJidkxjSExXZEN4V000S0N0eHpwcTljTmdNQW1QNWczaFZNSmNlSUtNU0t6K2h6UEFteEM0eFpPamVjZnorb25CM29HemhGQ3VXT05xQWt4aGFON3dsY2J3QXhaUElLMUlHenRJNm5mWlVuVlNaQmIrYWZVSlk4Q0tRMFRYXC9PUUhPeGhsS2pwOVJFQ1dpQmtqNiswZGs1Y09VYkJ3U2dJY1F5UE85eGwyUnBYenZGbzcrclgrWVFCNTJvWmhwbkJyUnZOakNXc3Q4dmFYUGhGUENTQXNRak1hdTBWdEZGTWNyazRkOVBzZXlhSzJhd2hBaTZFRmdpSW1SdkVEM2d1SFJ3XC9KZURVVFdSTVl1SW1sZXdGb2pVNStlbmpXRkVQb0xaekZFaXc3ZzhESmtrTTN3TDBoXC95bkpNUDhmbHB1ekY2d0x0U3hSMnllc2t1QXVxNXljKzlMTEZsTkxGNTZwbW1kckhjQWd2WnhzUHlBd2VraXZvZzlyZ21mRTh3UWdNY0FXeVphNWp1cTlYeGxYUVI5dSs5MStIQk5rK1EyOG5nTDVjcEhWODdrSkRiXC8yMjh2QjhFd3p3Ym40QjNieUZpb094elNOZ2loRWl1dHFGR0hKQUZScFQ4U2s1UUN5d0h4NWJoWEtvVCszRyttcTdBclc3YndVZ1Z1aWZRZ0VBN1F4aDJXc0pBdHB3OHk2NUZKTnVtNjhhS3NBYWlYaFBzYkZKV1psK2V5R3NBWGtjSVNXejZPSEVtYmNhMjZERUpOK1JmVTJiQ2wzS3c2OGVndTdNXC9YaGk4WnF0VDR3bWpISXRxK2Q0MDFPU2gwSTd2MURyV05VTll5bktmMDVNTXFLZTFiRGJlN21qSXZqREdBVXNDMTFlYmdlVCtySDlnQkYzbTVkdzFGIiwibWFjIjoiZjE3M2E3MmQ4YjkzZDI1OTYzMjc5MDQxODE1NjM3MzgxM2Y1MTZlMDI4N2VmMGEwZTQ1ODQ2YmNjMjY1YWVlNiJ9

Bạn họ cũng sẽ không có ý nghĩ đó, sẽ không cảm thấy La Quân để Thẩm Đường gọi một tiếng “anh cả” mà cho rằng nhà họ Thẩm và nhà họ La thật sự là họ hàng với nhau.

Ads
';
Advertisement