Tự hiểu lấy mình là điều rất quan trọng, bọn họ là người bình thường nên cũng không có tham vọng quá lớn, nhà họ La là cái gì cũng có thể làm được, còn bọn họ chỉ là những người nông dân kiếm sống từ đất cát mà thôi.
————
Vài tiếng sau, La Huân nhìn thấy học sinh của mình xuất hiện trước mặt mình.
Đây không phải là trọng điểm, mấu chốt là bà cụ bắt anh ta gọi học sinh của mình là “cô nhỏ”, đây là điều viển vông gì vậy?
“Tiểu Huân, cháu thấy cô nhỏ mà sao không chào hả? Một chút lễ phép cũng không có, nhanh lên, gọi cô nhỏ đi nào.” Bà cụ nhìn chằm chằm La Huân với vẻ mặt không tán thành.
La Huân cầu cứu nhìn cha mình, nhưng La Quân lại vờ như không nhìn thấy ánh mắt của La Huân mà chỉ cúi đầu nhìn dưới đất.
Khụ khụ, ông ấy cũng đã nhận em gái rồi, La Huân là con của ông ấy, gọi Thẩm Đường một tiếng cô nhỏ cũng không thành vấn đề gì.
La Huân nhìn cha mình giả ngủ, anh ta đang định nói gì đó thì đã bị bà cụ đập một cái vào gáy.
“Tiểu Huân, cháu có gọi không hả?”
La Huân cũng nhận ra sự khác thường của bà cụ, thấy ánh mắt cố chấp của cụ bà, cuối cùng La Huân cũng phải thỏa hiệp, anh ta dùng vẻ mặt không còn gì luyến tiếc nhìn Thẩm Đường.
Để anh ta gọi một cô gái nhỏ tuổi hơn mình là “cô nhỏ”, chuyện này là sao vậy?
La Huân thử mở miệng nhiều lần mới có thể lắp bắp không rõ gọi một câu “cô nhỏ”.
Thẩm Đường với vẻ mặt vô tội, tôi không nói cái gì hết, cũng không hiểu gì cả, cái gì cũng không biết đâu~
Để hỏi cô cảm giác được thầy giáo gọi mình là “cô nhỏ” có cảm giác gì hả, Thẩm Đường chỉ cảm thấy... vô cùng hốt hoảng.
Tất cả mọi chuyện xảy ra quá nhanh, giống như một cơn lốc xoáy vậy.
Sau đó Thẩm Đường thấy “cháu trai lớn” quay lại dỗ dành nịnh nọt bà cụ, Thẩm Đường cảm thấy để bà cụ ở lại để La Huân chăm sóc thật sự rất không chu toàn, nhỡ đầu xảy ra chuyện ngoài ý muốn lại sẽ không tốt.
Vì vậy, Thẩm Đường cũng sẽ cùng anh ta dỗ bà cụ.
Sau khi dỗ dành một lúc lâu, bà cụ mới bằng lòng quay về với La Quân, nhưng bà cụ lại yêu cầu Thẩm Đường hứa phải đi tới thăm mình, nếu không lần sau bà cụ sẽ còn quay lại.
Đương nhiên Thẩm Đường sẽ đồng ý, bà lão giống như một đứa trẻ vậy, phải dỗ dành mới được.
Bỏ một chút thời gian cho bà cụ, Thẩm Đường vẫn rất sẵn lòng.
—— Nhà ga.
Tưởng Tố Quyên nắm lấy bàn tay nhỏ mềm mại của Thẩm Đường, vẻ mặt luyến tiếc không rời, đôi mắt thì đỏ hoe.
“Nữu Nữu, con có thời gian thì nhất định phải tới thăm mẹ đó, mẹ chuẩn bị cho con rất nhiều đồ ăn ngon, còn có váy mới, ngày nghỉ con nhất định phải về nhà nghe chưa.”
“Vâng ạ, con nhớ rồi ạ.” Thẩm Đường ngoan ngoãn gật đầu.
“Vậy thì tốt rồi, khi nào con về nhà nhớ để Tiểu Huân đưa con đi, một mình con không an toàn, có chuyện gì thì tìm anh trai chị dâu con, ai bắt nạt con thì cứ để anh trai ra mặt cho con, anh cả con đánh nhau rất giỏi, lúc đầu thằng bé là người đánh nhau giỏi nhất ở trong thôn đó.” Tưởng Tố Quyên nói.
Thẩm Đường nghe thấy lời này của bà cụ, cô lén lút nhìn thư ký La một chút, thật sự không dám tưởng tượng ra thư ký La luôn nghiêm túc này thế mà lại có một tuổi trẻ mạnh mẽ như vậy.
La Quân bị Thẩm Đường nhìn có hơi ngượng ngùng, ông ấy hắng giọng nói: “Mẹ, chúng ta đi lên thôi, xe lửa sắp đi rồi.”
“Được, Nữu Nữu, mẹ đi đây.”
“Vâng ạ, trên đường mẹ cẩn thận một chút.” Thẩm Đường khẽ dặn dò một câu.
Khi xe lửa bắt đầu chạy, La Huân vẫn trong trạng thái hoảng hốt, đợi đến khi xe lửa chở bà cụ và cha mình đi xa, La Huân mới hoàn toàn tỉnh táo lại.
Thẩm Đường ngẩng đầu nhìn “cháu trai cả” hôm nay cô mới nhận, trong lòng không thể không cảm thán.
Trời ơi, bây giờ cô đã hiểu vì sao lần đầu tiên La Huân gặp cô thì lại giống như đã quen biết cô rồi, chắc chắn là do bà cụ đã nhắc đến.
Nhưng mà chỉ trong khoảng thời gian ngắn, bà cụ đã trở thành dáng vẻ như bây giờ, thật sự khiến cho người ta phải thổn thức.
————
Sau chuyện bà cụ làm ầm ĩ như thế, mỗi lần lên lớp, khi La Huân nhìn thấy Thẩm Đường đều sẽ cảm thấy không được tự nhiên, nhưng mà thích ứng được vài ngày, La Huân đã bình tĩnh lại và tiếp tục lạnh nhạt đứng trên bục giảng.
Lại đến cuối tuần, Thẩm Đường đứng trước cổng trường chờ Thẩm Quang Minh tới đón mình.
Sau nửa tiếng, Thẩm Đường vẫn không thấy Thẩm Quang Minh tới.
Thẩm Đường cảm thấy có điều gì đó không được bình thường, theo tính cách của anh trai, anh ấy không thể nói mà không làm, không nói lấy một tiếng đã cho cô leo cây, mà nhà máy của Thẩm Quang Minh chỉ cách trường trung học số sáu đúng mười phút đạp xe, sao đến nửa tiếng rồi mà vẫn chưa tới vậy?
Thẩm Đường càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, cô quyết định không đợi nữa mà bắt đầu đi đến nhà máy của Thẩm Quang Minh, cô muốn xem vì sao Thẩm Quang Minh lại không thể đến đón mình.
Là do xảy ra chuyện hay là vì công việc làm chậm trễ thời gian.
Ở bên kia, Thẩm Quang Minh đúng là đã xảy ra chuyện, hơn nữa còn bị người khác đưa đến đồn cảnh sát.
Trong đồn cảnh sát, Thẩm Quang Minh mệt mỏi ngồi trong phòng thẩm vấn.
Anh ấy cũng không biết, rõ ràng chiều nay anh ấy định tan làm sớm một chút để đi tới trường trung học số sáu đón em gái, ai ngờ ngay khi sắp tan làm, một đồng chí nữ trong xưởng đã đi đến văn phòng của anh ấy nói là có chuyện muốn nói.
Thẩm Quang Minh đợi một hồi lâu mà đồng chí nữ này vẫn ấp úng không nói rõ ra lời muốn nói.
Sau đó chuyện xảy ra quá nhanh, Thẩm Quang MInh vừa lấy lại tinh thần thì anh ấy đã ở trong cục cảnh sát rồi.
Anh ấy chỉ nhớ rõ khi anh ấy khéo léo nói muốn tan làm, nữ đồng nghiệp kia đột nhiên dứng dậy khỏi ghế, sau đó cô ta nhào lên người Thẩm Quang Minh, khi anh ấy bị một người phụ nữ nhào lên người, hơn nữa còn là một nữ đồng nghiệp, phản ứng đầu tiên của Thẩm Quang MInh là đây ra.
Nhưng mà đồng nghiệp nữ kia như một con bạch tuộc cố chấp bám chặt vào trên người anh ấy, trong lúc đó còn cắn vào cổ anh ấy một cái, ngay khi Thẩm Quang Minh bị đau mà hét lên một tiếng, cửa phòng làm việc đột nhiên có người xông vào.
Sàm sỡ đồng nghiệp nữ, đây có phải là biết người biết mặt không biết lòng trong truyền thuyết không vậy?
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất