Ta Không Muốn Làm Mẹ Kế

Khi Thẩm Đường đi tới xưởng mà Thẩm Quang Minh làm việc thì trời đã tối, cửa xưởng cũng đóng chặt.

Thẩm Quang Minh bước vài bước tới phòng bảo vệ, trong phòng gác có một ông chú khoảng năm mươi tuổi đang ngồi trong đố.

“Chào chú, cháu muốn tìm người ạ.”

“À, cháu muốn tìm ai, bây giờ nhà máy chúng ta đều đã tan làm hết rồi, phần lớn người đều đã về nhà, cháu muốn tìm ai?”

“Cháu tìm Thẩm Quang Minh, cháu là em gái của anh ấy ạ, cháu có thể vào tìm người được không?”

Ông chú nhìn cô gái trắng trẻo mềm mại đột nhiên xuất hiện còn cảm thấy hơi sửng sốt, khi nghe thấy cô bé này tìm Thẩm Quang Minh thì ánh mắt cũng lập tức thay đổi.

“Thẩm Quang Minh là anh trai của cháu à?” Người gác cửa nhìn chằm chằm Thẩm Đường vài lần, ánh mắt của ông ấy càng thêm kỳ quái.

Thẩm Đường giả vờ không nhìn thấy sắc mặt kỳ lạ của đối phương, cô cười nhẹ mở miệng nói: “Đúng vậy ạ, anh trai cháu nói sẽ đón cháu về nhà sau tan học, nhưng mà cháu chờ nửa tiếng vẫn không thấy người, vì vậy cháu không yên tâm nên muốn đi tìm thử xem ạ.”

“Anh trai cháu không ở trong xưởng.” Người gác cổng trả lời một câu, ông ấy nhìn Thẩm Đường muốn nói lại thôi, cuối cùng tốt bụng nói: “Cháu đến cục cảnh sát tìm anh trai cháu đi.”

“Cục cảnh sát ạ? Anh trai cháu xảy ra chuyện ạ?” Thẩm Đường nghe thấy ba từ “cục cảnh sát” thì trong lòng lập tức biết ạnh trai đã xảy ra chuyện rồi, trên mặt cô lộ ra vẻ luống cuống ngơ ngác rồi nói với đôi mắt đỏ hoe: “Anh trai cháu xảy ra chuyện gì vậy ạ?”

“Buổi chiều anh trai cháu có hành vi không tốt với đồng nghiệp nữ bị người khác bắt gặp nên bị bắt đến cục cảnh sát.” Người gác cổng đồng tình nhìn cô bé, có lẽ là không đành lòng nhìn dáng vẻ đáng thương của cô bé, ông ấy khô cằn an ủi một câu: “À thì, chú cũng không rõ chuyện gì đã xảy ra, có lẽ chuyện cũng không phải là như thế.”

“Cháu cảm ơn ạ, cháu đi trước.” Thẩm Đường nói một câu cảm ơn rồi cất bước chạy đến cục cảnh sát.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cô phải đi gặp Thẩm Quang Minh thì mới có thể làm rõ mọi chuyện được.

Trong cục cảnh sát, một cô bé với đôi mắt đỏ hoe chạy vào, nhân viên công tác ngồi trong cục cảnh sát thấy cô bé chạy vào, một ai đó vội vàng bước đến hỏi cô.

“Cô bé, em đã xảy ra chuyện gì sao? Đừng sợ, em cứ từ từ nói, bọn chị nhất định sẽ giúp đỡ em.” Người tới hỏi là một nữ cảnh sát, khi thấy đôi mắt cô đỏ bừng như thỏ con nên khi nói chuyện cũng nhẹ giọng hơn.

“Anh trai em, em muốn tìm anh trai em.” Cô bé luống cuống nói, đôi tay nhỏ cố gắng xoa xoa đôi mắt đỏ bừng của mình, dáng vẻ nhỏ nhắn kia cang khiến cho người ta cảm thấy đau lòng hơn.

“Cô bé, anh trai em là vai vậy? Là nhân viên công tác ở chỗ bọn chị sao? Em tìm anh trai em làm gì, em cứ từ từ nói, bọn chị đều có thể trợ giúp em, em chậm rãi nói.” Nữ cảnh sát nói.

Không nói đến nữ cảnh sát, đến những người khác ở cạnh khi nhìn thấy dáng vẻ khóc đến đáng thương của cô bé thì đều không nhịn được mà muốn đi lên an ủi.

“Em, trưa nay anh trai em bị người khác bắt tới chỗ này, đồng chí cảnh sát, anh trai em làm sao vậy ạ, em nghe nói anh trai em bị người khác đánh, em có thể gặp anh ấy một chút được không, anh ấy bị đánh có nghiêm trọng không ạ?”

Đúng vậy, cô bé khóc lóc đầy tội nghiệp chính là Thẩm Đường.

Có đôi khi, kẻ yếu luôn dễ dàng khiến người ta buông lỏng cảnh sát và sinh ra lòng đồng cảm.

Sau một hồi trò chuyện, nữ cảnh sát biết cô bé này tới tìm anh trai, mà người anh trai kia chính là tên đàn ông lưu manh bị người ta đưa đến đồn cảnh sát nói là sàm sỡ đồng nghiệp.

Thấy dáng vẻ đáng thương của cô bé, nữ cảnh sát lập tức sắp xếp cho Thẩm Đường và Thẩm Quang Minh gặp mặt.

Thẩm Đường thật sự rất sốt ruột, người anh trai Thẩm Quang Minh này của cô không thể bị người khác bắt nạt được, sao vừa không để ý tới mà đã bị bắt vào đồn cảnh sát rồi, nghe nói còn bị người khác đánh.

Thẩm Đường càng đau lòng hơn, anh trai ngốc nhà cô chắc chắn bị người khác vu oan.

Cũng không phải là nữ cảnh sát thiên vị, theo đúng thủ tục, Thẩm Quang Minh có thể gặp người nhà, hơn nữa bọn họ vốn định thông báo cho người nhà của Thẩm Quang Minh, chẳng qua còn chưa kịp báo thì cô bé này đã đến.

Mấy phút sau, Thẩm Đường thành công gặp được Thẩm Quang Minh.

Bây giờ dáng vẻ của Thẩm Quang Minh thật sự rất không tốt, vài chỗ trên mặt bị đánh bầm tím, quần áo trên người hình như có bị người lôi kéo, nhìn qua vô cùng chật vật.

Thẩm Quang Minh thấy đôi mắt đỏ bừng của Thẩm Đường thì lập tức cảm thấy đau lòng, anh ấy vội vàng an ủi: “Đường Đường, em đừng lo lắng, đừng khóc, anh trai là người bị oan, chuyện này chỉ cần điều tra rõ ràng là anh có thể đi ra được rồi.”

Thẩm Đường thấy Thẩm Quang Minh nói như vậy, cô lập tức cảm thấy anh trai nhà mình vẫn quá ngây thơ.

“Anh, rốt cuộc chuyện xảy ra lúc chiều là sao vậy, anh nói thử xem, kể toàn bộ không sót một chữ cho em.” Chỉ như vậy, Thẩm Đường mới có thể biết được chuyện này xảy ra như thế nào và chỗ sai ở đâu.

Khi nghe tin Thẩm Quang Minh bị bắt vì sàm sỡ người khác, phản ứng đầu tiên của Thẩm Đường là không tin.

Với tính cách thật thà của Thẩm Quang Minh, làm sao có thể sàm sỡ người khác được, huống chi trong nhà đã có một Lưu Mỹ Lan, dáng dấp của Lưu Mỹ Lan cũng không xấu, mặc dù không phải là quá đẹp nhưng ngũ quan cũng coi như là ưa nhìn, nhiều năm như vậy Thẩm Quang Minh cũng chưa từng có vấn đề cá nhân với người phụ nữ khác.

Hơn nữa thật là trùng hợp, Thẩm Quang Minh vừa thăng chức không được bao lâu thì lại xảy ra chuyện như vậy, điều này rất khó khiến người ta không thể tưởng tượng đến một vài chuyện.

Ví dụ như, Thẩm Quang Minh bị người khác gài bẫy.

eyJpdiI6IjNQbzNpTCtCUWJwbWVGUjJUZndZXC9BPT0iLCJ2YWx1ZSI6IlwveUVsT2g4cFJqZ1lzVWg2T2toMk9rVVJJN0RrbjNDZDR0UnNLcEhnS1F3Nm1CY0x5MlhycFBXNFRmT0ZwcXh2M2VlcXRucjNrQmhydlJDZWMremloS1JMZFpQS2ZBbzdnZ3d4bWlHdXZ1ZUU0MDhwZFpHS1I0Y2tBYW9pRlRaOGE5dkx1akphbDNJQlE4RlE2RTJiYWx0RHpjaThPalVJOFJ2QndJVEREeThWUmk5YjRaeWRRSUppXC8ycm5rckU2K0JoTHYwZ1FZK1RaTzJqeEhZYUNvQ2dGVEZCd2JVSG9VVXhNM0FodFJmc3N0ZllGQ3lkdTZXaitOWXJyeUcya2ZhUG9hRE5cL3Q4RFwvUFpcL1ZDQ01HMUh0Sm5jWDhNUjhWeTZJNXZDd0prYWhNVXN5WnFNd2pqWjJzd24wZFJaXC9NcFVPbjc1Wkg1ZVgzWW9zK2ZaTkRvUT09IiwibWFjIjoiMGJhYmY1YjMyNTlmMzg2NTBmODIyZjY5Y2EyNTVjY2FkNjM0ZjA5NzUwMmZiNWVlMDFkZmFmYjZhZGNlNjBjOCJ9
eyJpdiI6ImV0MklsOVdvTE9WbHVmMkxwMjV2Qnc9PSIsInZhbHVlIjoiamRrVUZFVHFxbEs0YXNYbmF1aVNTUmo3QU50cmVwM2Q3SDNLOWppSzJ5N05XODlyMFJWVFY2WkVaNWFDQTNFVG8yS1lWZG1WbElTbzlucTVQSG50OUlYXC9nSGJNaFBaaFU1dDNGa2huUzNqMk5vbVRyMk4xcFdqWnBDT3hLOEdaQlpZSEl1ZDl1akk5aW4rNGVVUENZeDJmaHoyVGozVHN3NFZpR2JUT1R3a1BVNkxSeGcwZkplYjdNRGZNSUl2RFFydXJzcGFJdzhvWnlpZW1CdEhPc0QwSVg5TkpBT2ErZlpqc1VCK1RJdElcL1wvOHB1SWp3UkxCM1VwKzJkSTVicGZHSEdFY05nOGlYdFwvRmtXSzUrS2FBNTkzRjJSbXQxaSt5QVYrVjg3cmNFZmxhUUNjT0lwS2ZseVN0dGlIWmlCYUF1ejFaYkNnQ2NHUVJyMnBlYkNDaTR5QVBiT1JRTWxGcjJXeEpzdkV0NDhtZGZ1VVRQa2tvQnhnMnRuazFvanUrQXFyeGtqeWZEeEhaTzRoQmo1dVJaQUlJZHgxQzdwZ0R0K3d6aVhBYVZjcitYK2NxYjFUSzdsNDlkUDdPa3A0MFk0NDdLYTVXS2xUK0I3ZzN6NStISDVMOHJDSnFMZFpZMlh2dDd6ckxUeUZYU3Ayd1NNQ0haRkV2azI0KzFqczJiUW9PelAxYzdVXC9ScHhcL2ZFOEZrdlFSWkpIYURUSTNBZnlQNGx2SnNraTFWYVVJXC9lNW05QVJ3eTBtaFg3ZVJ4cWdKNSsrMG5tcUQ5NE1SdmNkZEFMNUdZMUorbzhRQTY5Rk1YXC9sSno2WGZ4Z3p4VHpxeE9zMVZBK2lsTzVmano2SlA5WTNlN2tBa0dBdlwvb3JJd2xsSk1HTU12RWduNmp3RVwvREE0WHE0SWxIN2lvbVpuNVMrXC9Qb0p5NzNEV082T0hqZ0NGRmo4SHRvYkxMT21RWlA4WWFPNjV5MmxydGoxdzN5ak9sblNDWHRtekJRelVwbzNhaFd0VG8rMkdZWW5FNDZLSnhNcjFYaldPYlR1Y3VHeW5ocnM5ZGdCSGRxNDF0Y3JtZncwNlZvWmJRMWEzN2R2VWpvRnVqaStQUXFwVVwvYTJzWFhvU09QV1ZLaWpneis4Q21VVTBYdTJiMjFmZFd4NjY5S3hqZ0JCWW10d0lIQlJkSGJrUHpLWXNXUDlPUHlER0tSUnFWUGlXQkIxbFEyajFOalV3MW1BNUpcLzR4Y0xJMzdCUGRONWtZWkdUMnJMWkV4T0VBRHdoVERjRXRoVjFQN3hLYURHSThHdklXZlgxaWZpalBNS3lBZTVwN1NTS2J5UytDWVZFTDNWUUFMcXpPRWE5czNQemh2bkFybXhDR3NESnVRNUNlczVSVzVVZFZNTVJ3UUJFN3JyNFB5SzBCS09ER1J0TER4aUp3Mkt0SHpadXRrRlFlUVwvY2JIS2ZpVU9XT1NHSVRxcllpNXZWU2V4RVMxZEhBSjRaVFp1UU8yM0xnbE1rbE5XU1hGOVgxTjE2emNTTUgwK1RPV2Jkd1pTYVdtZ2d2TUVaaVFlTzZRT1hUR0Y0VWZ6YVNjVXdpc1R3dXZCVmtkUHFkVkRJd2RndEtmZVRyMld6cjROckFkZWk0Ylwvb3BSUVBvZnY4b2hTQUpmTlpFMnpHVXI5T3JTWWFjK29DdnVxQXhUVEhldDdMaUs3c2JxNzkxa25PRk9CWGNcL0tlNzYwK2FtY3R0VkdZblVmZlBnOVwveFlqa0ZxUkk9IiwibWFjIjoiYWM4MDc4MzczM2E2OWY0N2YyOWQyNWM3Nzc2NTJjNTllMzU0MGI5NjRjMGE3ZGQwMzUyNWJhODM2OTQ5ZWJlYyJ9

“Anh nghe thấy người ta nói vậy thì cũng không thể cứ rời đi như vậy, sau đó anh đã an ủi cô ta vài câu đúng tình hợp lý, nhưng anh thật sự không chạm vào cô ta dù chỉ một đầu ngón tay, anh chỉ nói đúng vài câu thôi.”

Ads
';
Advertisement