“Vợ này, tôi bảo bà này, sau khi tôi ra ngoài, nếu có người tới nhà tìm tôi thì bà cứ nói là bà không biết, còn lại thì không được nói bất cứ cái gì nữa. Bà chỉ cần nói là bà không biết, nghe chưa?” Phó xưởng trưởng dặn dò vợ mình.
“Không phải, lão Lưu này, ông đang định đi đâu vậy, xảy ra chuyện gì rồi, ông nói rõ ràng ra đi.” Vợ của phó xưởng trưởng bối rối.
“Em đừng quan tâm, dù sao nếu cóc người đến nhà thì bà phải nhớ thật kỹ, bà không biết bất cứ cái gì hết, cái gì cũng không rõ, có lẽ trong một khoảng thời gian dài, tôi không thể về nhà được, bà ở nhà phải sống thật tốt đấy.”
“Sống thật tốt, tôi phải sống thật tốt như thế nào, ông mang tất cả tiền trong nhà đi, ông bảo tôi phải sống thế nào hả?”
“Được rồi được rồi, tôi không thể trì hoãn thêm nữa, tôi đi đây.” Phó xưởng Lưu không kiên nhẫn với người phụ nữ này nữa, ông ta nói xong thì vội vàng đi thẳng ra ngoài.
Người phụ nữ thấy phó xưởng Lưu vội vàng ra ngoài, bà ta vội vàng kéo ông ta lại để hỏi rõ.
Nhưng bàn tay vừa duỗi ra còn chưa kịp chạm vào người kia, người phụ nữ đã bị đẩy một cái và đập vào bức tường bên cạnh, người phụ nữ chỉ cảm thấy gáy mình bắt đầu tê rần, đợi đến khi bà ta tỉnh táo lại thì người đã biến mất.
Trên đường phố tối đen như mực, phó xưởng Lưu gắng kẹp chặt chiếc cặp dưới công văn dưới nách, ông ta cảnh giác đi trên đường.
Mà ở một bên khác, cục cảnh sát đã nhận được báo án có liên quan đến Lưu Hồng Đào, từng việc từng việc mà Lưu Hồng Đào từng làm cũng đủ để ông ta ngồi vào tù.
Đáng tiếc, khi cảnh sát tới nhà họ Vương thì người đã chạy trốn mất rồi.
Trong nhà ga, một người đàn ông ôm chặt cái cặp công văn ở trong ngực, vẻ mặt ông ta lo lắng nhìn chằm chằm về hướng xe lửa.
Cuối cùng, xe lửa xình xịch xình xịch vào trạm.
Người đàn ông ngồi ở vị trí ngay lập tức đứng dậy và chuẩn bị lên xe lửa càng sớm càng tốt, nhưng mà khi ông ta vừa đứng dậy thì bả vai đột nhiên bị người nào đó ấn xuống.
Xưởng phó Lưu ngẩng đầu lên và lập tức nhìn thấy người đàn ông xa lạ, ngay khi xưởng phó Lưu chuẩn bị mở miệng, người đàn ông kia không nói một lời đã giơ nắm đ.ấ.m đấm thẳng vào mặt của ông ta.
Xưởng phó Lưu còn chưa kịp mở miệng, những người đàn ông ở bên cạnh đột nhiên ra tay với ông ta.
Xưởng phó Lưu chỉ cảm thấy những nắm đ.ấ.m kia không ngừng đánh vào cơ thể mình khiến ông ta không chịu được mà hét “ôi ôi”.
Những hành khách khác nhìn thấy cảnh này đều đồng loạt nhìn sang bên này, nhưng khi dáng vẻ tàn nhẫn đánh người của người đàn ông kia thì đều không dám tới gần.
Sau mười mấy phút, xưởng phó Lưu bị người ta đánh cho mặt mũi bầm dập.
Các đó không xa, một bóng người mảnh khảnh đi từ trong đám người ra, cô đi thẳng tới trước mặt xưởng phó Lưu, trên gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn kia xuất hiện nụ cười ngọt ngào, trông có vẻ cô đang vô cùng hài lòng với dáng vẻ đầu heo của xưởng phó Lưu.
“Xin chào tôi là Thẩm Đường, em gái của Thẩm Quang Minh.”
Thẩm Đường lễ phép tự giới thiệu bản thân một chút, sau đó cô vẫy tay với những người vừa đánh ông ta rồi nói: “Trói người lại, đưa đến cục cảnh sát đi.”
“Thật xin lỗi mọi người, đây là một tội phạm đang chạy án, cục cảnh sát ở bên kia đang bắt người, vì vậy thật sự xin lỗi khi đã quấy rầy mọi người.” Thẩm Đường cười nhẹ nói lời xin lỗi với đám người đang nhíu mày kia.
Mà những người kia nghe thấy người bị đánh là người xấu cảnh sát muốn tìm thì lập tức lùi lại, bởi họ sợ rằng người này đột nhiên lấy một cây d.a.o và đ.â.m mình một cái.
Bởi trên thực tế, theo lợi tránh hại luôn là bản năng của con người.
“Không sao không sao, cô bé, cháu mau mang người này tới cục cảnh sát đi.”
“Đúng vậy đúng vậy người xấu nên được đưa tới cục cảnh sát.”
“Đúng thế, nhìn dáng dấp của ông ta không giống với một người tốt lành gì.”
“Lấm la lấm lét!”
Người xung quanh anh một câu tôi một câu, thậm chí có người to gan còn nhổ một ngụm nước miếng vào xưởng phó Lưu.
Xưởng phó Lưu bị đè dưới đất, còn có một đống nước miếng đầy lố bịch bám lên vài sợi tóc của ông ta, trông vô cùng nực cười.
Vài phút sau, Thẩm Đường bảo mấy người đàn ông trói phó xưởng Lưu mang đến cục cảnh sát.
Nhìn xưởng phó Lưu bị trói, Thẩm Đường định khi trở về sẽ cho hệ thống thêm cái đùi gà, may mà có hệ thống, bằng không sẽ để người này chạy mất.
Còn mấy người đàn ông này là do Thẩm Đường dùng tiền tìm đến để bắt xưởng phó Lưu này.
Nhìn dáng vẻ chật vật của xưởng phó Lưu, Thẩm Đường không khỏi nhớ tới một câu: Ông và tôi vốn không có duyên, toàn bộ là do tôi dùng tiền tạo nên.
Không có tiền thuê người thì suýt nữa đã để người xấu chạy mất rồi.
Trời ơi, may mà cô có tiền.
Hừ hừ, lão già họm hẹm này xấu thật đấy!
Sau nửa tiếng, cảnh sát sững sờ khi thấy Thẩm Đường cho người mang Lưu Hồng Đào bị trói đi vào. Trước đó khi Thẩm Đường báo cảnh sát rằng Lưu Hồng Đào đã chạy trốn, cảnh sát vẫn còn cảm thấy đáng tiếc, à không, bây giờ người của bọn họ còn đang ở bên ngoài tìm Lưu Hồng Đào đó.
Nhưng mà bọn họ thật sự không ngờ cô bé Thẩm Đường này lại có thể bắt người trở về.
Sau đó, mọi chuyện diễn ra rất thuận lợi, Lưu Hồng Đào đã bị bắt, người phụ nữ trước đó phối hợp với Lưu Hồng Đào hãm hại Thẩm Quang Minh lập tức mượn gió bẻ măng đổi lời nói Thẩm Quang Minh không sàm sỡ cô ta, tất cả đều là sự hiểu lầm.
Nói đùa, Lưu Hồng Đào đã bị bắt rồi, hơn nữa còn là do em gái của Thẩm Quang Minh làm, nếu cô ta tiếp tục đắc tội Thẩm Quang Minh thì khó tránh khỏi người nhà họ Thẩm sẽ quay lại xử lý cô ta, cô ta không muốn bị bắt vào cục cảnh sát đâu.
Thời gian dường như trôi qua rất tập, nhưng lại dường như rất nhanh, Thẩm Quang Minh bị bắt vào tù ba ngày rồi mới được thả ra.
Ba người trở về nhà vừa đến cửa, Thẩm Đại Chí và Ngô Thúy Bình đã đợi ở nhà.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất