Ta Không Muốn Làm Mẹ Kế

Thấy ba người trở về, Ngô Thúy Bình vội vàng đi ra, một tay cầm một cái chậu rửa mặt, còn một tay khác thì cầm một cành bưởi không biết lấy từ đâu ra, bà ấy dùng cành bưởi nhúng vào nước hai lần, sau đó vẩy vào ba người vừa vào cửa.

“Nào nào nào, đi đi xui xẻo, vào đi, mẹ đã làm mì sợi cho các con rồi đấy, vào ăn một chút đi.” Ngô Thúy Bình làm xong thì đặt đồ sang một bên, sau đó bảo ba người Thẩm Đường nhanh chóng đi vào cửa.

Hôm qua Ngô Thúy Bình và Thẩm Đại Chí mới biết chuyện của Thẩm Quang Minh, sau khi vội vàng chạy tới, Ngô Thúy Bình đã đi đến nhà Ngô Minh để nói chuyện này, Ngô Minh cũng đã đồng ý sẽ tìm người theo dõi vụ án này.

Nhưng mà Ngô Thúy Bình không ngờ Thẩm Quang Minh lại ra ngoài sớm như vậy, anh cả của bà ấy còn chưa kịp làm gì thì người đã về nhà rồi.

Buổi chiều, nhà họ Thẩm vô cùng náo nhiệt, đầu tiên là xưởng trưởng Vương tới thăm Thẩm Quang Minh.

Sau đó Ngô Minh cũng tới đây một chuyến, còn có cả Hồ Tiền Tiến và La Huân cũng tới đâu Hồ Tiền Tiến đến để thăm người bạn học cũ là Thẩm Quang Minh, còn La Huân thì đến để bắt Thẩm Đường về lớp học.

Còn nên làm gì với bên xưởng trưởng Vương, những cái này Thẩm Quang Minh tự có quyết định của mình, còn Thẩm Đường thật sự cần phải trở lại lớp học.

Chuyện này của Thẩm Quang minh còn nhờ vào La Huân, những chuyện dơ bẩn kia của Lưu Hồng Đào thật ra đều là nhờ La Huân tìm người điều tra, nếu không có La Huân, Thẩm Đường không có khả năng để cứu Thẩm Minh ra nhanh như vậy.

Vì vậy khi La Huân đến bắt người, Thẩm Đường rất ngoan ngoãn đi theo La Huân trở về trường học.

Mắt thấy thời gian đấu vòng bán kế càng ngày càng gần hơn một ngày, Thẩm Đường phát hiện gần đây anh trai mình dường như trở nên thành thục hơn rất nhiều, với đạo lý đối nhân xử thế, hình như anh ấy dần dần bắt đầu xử lý rất thành thạo.

Ví trí chủ nhiệm này, Thẩm Quang Minh càng ngồi càng ổn định, thời gian đấu vòng bán kết của Thẩm Đường diễn ra đúng hạn.

Lần đấu vòng bán kết này là La Huân dẫn theo ba bạn học sinh, bọn họ vẫn đến địa điểm khảo thí sớm như lúc trước.

Buổi sáng, Thẩm Đường vào phòng thi thì gặp được Ngô Giai Nhân, Ngô Giai Nhân cũng nghe nói chuyện của Thẩm Quang Minh vào đoạn thời gian trước, cô ta liếc nhìn Thẩm Đường một cái, trong lòng thầm đoán có lẽ lần thi này Thẩm Đường sẽ bị ảnh hưởng, đúng không?

Nếu bị ảnh hưởng, vậy lần này chắc hẳn Thẩm Đường sẽ không đạt được thành tích tốt như trong vòng đấu loại lần trước.

Hai người Ngô Giai Nhân và Thẩm Đường đều không chào hỏi đối phương mà chỉ đi vào phòng thi riêng của mỗi người.

Giáo viên giám thị đi vào, Thẩm Đường có hơi lo lắng.

Độ khó của vòng bán kết lần này không chỉ hơn chứ không có kém, vì vậy trong lòng Thẩm Đường có hơi không nắm chắc.

Sau vài phút, khi bài thi đã được phát, Thẩm Đường nhanh chóng nhìn lướt qua các câu hỏi, quả nhiên có hai câu hỏi mà cô chưa từng được tiếp xúc bao giờ.

Thẩm Đường lật bài thi trở về tờ thứ nhất và bắt đầu hạ bút làm bài thi, sau một tiếng, Thẩm Đường đã làm xong các bài mình biết, sau đó cô bắt đầu làm hai bài mà cô chưa từng làm thử dạng này.

Trên giờ giấy nháp đã được viết kín các loại công thức, đủ loại phép tính, Thẩm Đường nhìn chằm chằm tờ nháp gần mười lăm phút rồi mới bắt đầu tính toán câu hỏi trong bài thi.

Cô nhanh chóng viết câu hỏi lên bài thi, giáo viên giám thị đã bắt đầu nhắc nhở mọi người không còn nhiều thời gian.

Khi giáo viên giám thị nhắc nộp bài thi, Thẩm Đường mới chỉ viết được một nửa lời giải của câu hỏi cuối cùng, thậm chí Thẩm Đường còn không kịp làm nháp trên giây mà cô đã tính thẳng từng bước vào nơi trả lời câu hỏi trên giấy thi.

Thẩm Đường cố gắng hết sức, nhưng cô vẫn không thể làm xong được câu hỏi cuối cùng.

Đi ra khỏi phòng thi, tinh thần của Thẩm Đường không tốt lắm.

La Huân nhìn thấy dáng vẻ này của Thẩm Đường thì cũng không hỏi gì cả, sau khi chờ hai bạn học kia đi ra, anh ta lập tức dẫn ba người dọn đồ đạc rồi trở về.

————

“A a a, cuối cùng kỳ thi cuối cùng đã tới, tôi thật sự cảm thấy vừa buồn vừa vui, buồn vì sợ rằng kỳ thi cuối kỳ sẽ điểm thấp, vui vì kỳ nghỉ đông sắp tới rồi.” Cả người Lục Viên nằm sấp trên mặt bàn khiến gương mặt tròn trịa của cô ấy bị ép đến biến dạng.

“Đau đớn hay vui vẻ thì cũng phải nhận lấy.” Thẩm Đường cười nhẹ nhìn Lục Viên, cô kết luận giúp cô ấy.

“Đúng đúng đúng, chính là loại cảm giá này, đau đớn hay vui vẻ cũng phải nhận.” Lục Viên đứng dậy khỏi bàn, cô ấy ôm lấy tay Thẩm Đường sờ soạng vài ái, vừa sờ vừa nói: “Được rồi, Đường Đường, để tôi dính chút may mắn của cậu với.”

“Ừ, lần này có lẽ cậu sẽ không quá kém đâu.” Thẩm Đường nói

“Đúng vậy, điểm số mấy lần kiểm tra trước của tôi cũng không tệ, may mà nhờ có Đường Đường cậu học bù giúp tôi, cậu thật sự là bạn ngồi cùng bàn thần tiên mà. Có thể trở thành bạn ngồi cùng bàn của cậu, tôi thật sự là may mắn ba đời đó, trời ơi, hy vọng học kỳ sao vẫn còn có thể làm bạn ngồi cùng bàn với cậu.”

Ngay khi Thẩm Đường đang nói chuyện với Lục Viên, Hồ Tiền Tiến đi vào phòng học lớp mười.

Hồ Tiền Tiến đứng trên bục giảng thông báo phòng thi vào số báo danh của các bạn học, ,sau đó anh ấy nói vài lời khích lệ động viên.

Cuối cùng, ánh mắt của Hồ Tiền Tiến rơi vào trên người Thẩm Đường, anh ấy nói: “Thẩm Đường, em lên nói vài lời để cổ vũ các bạn học đi.”

Thẩm Đường đang ngồi tại chỗ thấy giáo viên nhắc tên mình thì sửng sốt một lúc sau đó mới đứng dậy, khi nhận ra các bạn học đáng yêu trong lớp mười đang nhìn mình, Thẩm Đường mỉm cười làm lộ ra lúm đồng tiền ngọt ngào trên gương mặt kia.

“Vậy thì, mong cho tất cả các bạn học trong lớp mười, lần này kiểm tra đều được điểm tốt!”

“Chúng ta cùng nhau cố gắng nhé!”

eyJpdiI6IkppM2I2c2lzYmNFOUF4dlhCRHFaMGc9PSIsInZhbHVlIjoiXC9MdGdKRWo2NjBuQTA5MHNLeDIrSzJEOGZHc0IybzdzWU9GdlwvZ01IOUFqQlNvR1g3NkhDc3ZSSTlyVkdJRTY5V3RDRnVITmZnTW0ybjhqWnF1RkJJWnNsem1RU2RTZmVFWlVPTzZxaGx0S3NzeW5iMW1FWHRpVFZHc1wvamlNZnIxQVQ3Tm1mSlR3dTBJN3p5b1ZXVnBucWx2d3lOT2VDZnRYU3Bjandlb2pPeDc4ZEZnOVwvOEczSEtMeHZpSk5qcUxtSkFJaXRDOU81cHZhSGNaWENUeklHZnVMXC9zd25SXC9BYlp0SWhuOVllTlFFemlSWlM3S0NvRWNTU1pCSHNSTFBJSEhIeUdON3FXXC9qbzRMVldFMngxYVhQXC82TVdTXC9NOVNOWVUrR0E3RUE4R05ZYkpPOGw1VkhKRVBVSmV3QWVHVHErQ0hSUlRmTjFVVERNVGlCS2FQS1gzXC91U2JBcTEwUW0yVVFqM0V4ZXVYQTNVMlwvU3E4aHpPN3lvNDg5dGJOODg5YnNiQ3l0NHdFcVFJZGxUYlYraHhOWWZTc1FBWkRjZlwvcDlkWW5Rd1hDOTArajlcL1VqdUhuUDBYVVwvdEQ3MGhUcUlhWDA3cWtWUVlxTDcrWFg2eWozY29LZG1cL2hUY2NHWlM4VENZd1lubmlONzZHZkduWW9OZTlIaWxiOEZFTmcyeU1MbWZOeExjelFzVHBsT2tLbGFTRGFhbys5UjAwT3ZRTDBzUTc1YkdkWUNcL0h5WEk2Vlg5VDc0c01pMnA3NGVtc1gzRUg3Z0VmS2xNcjE1Q2FZZ3pwa2pQb2tVTmd2Vjh4UkprbldSWktlSDZ3ZG9zRTJwYWxTYjVZXC9SZXZoM3B1MG1ZUlZ5R2MzYVdkWHlYdz09IiwibWFjIjoiOGFjZmVlNTg5YTIxNTkwN2RjOTVhZjJmNGQyY2Q2YjJkNzdlY2EwZDdhNmQ4NThhMTA4NTk3NDI5MWVhYzdkOSJ9
eyJpdiI6Ik9KNllXWnFFNkpYS1VkNkVzeFFyeXc9PSIsInZhbHVlIjoibmEzb2I3and4WXB2YUtRNTFWeitFN2ZTRVR5NEFxUWtQYXlTOWtGNkFHNTRVeW40ZEpOMTFHVVlna2F3bUhsV3FxVm0rY0l0c0d1YzQ0ZTc3NWtDSDBaeXFjSnNaS3dDTjExbHFtVFwveEgyQnVGeU4yWWhlSFhCRkVITG5rSWo4TysxREVZa3c4STBLaFd0VHBmWWhiM3FRbXRsRittbzcwM2s5QjE5YXBodlNWS1BUVlp5S2tKXC9hckFjMzlxanFac3o3UktxYWsyWVVwdlBSUUxiZWNrd1E3TTJiY1JZRFJKZ080dVVUcVI5Uk1MUGsrR20zNEVxTGdveHhhSFdCVnFVeWp1YURGd05nMEpLWkRFR2xUWm5SRENNTURmbFwvR2hTWG8yRmpFZFJ6dXd0S2NiOEhWM2Z4OFFyWVV3c280SVJDSjN5RTQyeWw3cmZCRnhaZjA1TENwQWVUcGNHemJaTys4S0JLZUJTWHQxZGhZU1R4ZHR3RENLZzY0S0hJQ25JbzExRDJocFVOK0xYQTJEXC9jU3ZtTGZUcVg0NEFuWlwvMkt5eHhQNDZlaVh5eGROVE56djRlRG8rMlg4UTNZTXhoeTlpc25DcEYxM09iUFdRWVBKYlR6ZGNVTWt0QnhhREtkOHZEbTQ2TjhjR1JJUlN0VGVqOGZhV2c3cUs2Rzh0NEg4bWhIaGo1MTZCeFR3MWg4d3RNbWpUN0t1ZkxSdVVqbTZIS0JUVmQwTWN3Z2tsXC9sQjlFUE9XeHlWaDk3YmFoUnIrOHl1TktHT0tSdWp6dURTZEZGQ0VBSHRseXhleGhuZ2dzQ3dKcWZqdzdFWG80MEVNYUZVZVlGM3FocERpYk1udExHWHZkSUVkWjdRQzZpengwVitwV1JxUXlXdlQ1VW0xYVplXC9NMFNPcEZsMVM0b0xsOU9QNTF6amVxMk1EdEdQRjVQRUpEenFJdFE3MVpPdEdKSngzQzgrVEFHVkt6cjg0ZGFKQWRNXC9pRlgwZjZ6SHlYSE9lSEhEdGFQYkVkc3lBSGFNb2JEdnM4QXFhRHhIdFFwdGJMXC9xNEVubkE2YVl6eDdHazVGemhOemZaOHhHVmZTb3VrXC82MlwvUFAyN0pGaVRZd1hwTzY4UWFkVEs1VmtWeW1qWEhEQU4zVnFGaHR5cDdoOUlidk5FRTF5SFl2VkdoVTdjRHBxUkx1YVo4XC9aK2FSXC9PdnhMeUFLVm1mbmdlSTNiN2RQOEhkRVdmcHBGSnUwWTQ5aHNMeVJrSVRiWVR0OHBFTUk0VkFSdDk2bW1MdHBGcjBleWpcL0NTZkRBPT0iLCJtYWMiOiJmNzNlOTMyNzNjZTNhY2ZiNjM0YTkxYjE0YmExNGNmMWI3ZjE0MzFhODBhYWYzNDI1YTRhODIzODEyZjQyMjJlIn0=

“Ha ha ha, bình thường bình thường, bên Bắc Kinh có một học sinh giải được một đề, bên này của chúng ta đừng nghĩ nữa, làm sao có thể so sánh được với Bắc Kinh được, đúng không?”

Ads
';
Advertisement