“Thôi đi, anh đây là đang tăng uy thế của người khác, hạ nhuệ khí của mình hả, nhưng mà mấy năm nay chúng ta mới bắt đầu coi trọng Olympic Toán học, vừa mới bắt đầu lên đường mà đã có thể đạt được trình độ như vậy là rất tốt rồi. Mà mấy anh có biết không, biết ai là người thêm hai câu cuối cùng vào đề không vậy?”
“Ai vậy, biến thái thật đó!”
“Phụt ha ha ha, thế cũng quá biến thái rồi, hai cái câu hỏi cuối nà như một đường ranh giới vậy đó, có thể khiến một đống học sinh ngã ngựa. Chỉ suýt nữa bị diệt toàn quân thôi, mà người ra hai câu này không phải ai khác, chính là giáo viên Khương thêm vào đấy.”
“Giáo viên Khương hả, ôi trời, sẽ không phải là giáo viên Khương mà tôi nghĩ đến đấy chứ?”
“Chính là người anh nghĩ tới đó nhân vật lớn.”
Trong văn phòng chấm thi, có mấy giáo viên tranh thủ thời gian nghỉ ngơi để buôn chuyện vài câu, chấm bài suốt cả một ngày, điểm số có thể nhìn được không nhiều, mấy giáo viên gần như đã từ bỏ hy vọng với bên tỉnh của bọn họ rồi.
Mà giáo viên Khương trong miệng của bọn họ không phải ai khác, chính là một nhân vật hàng đầu trong giới Toán học, trong niên đại mẫn cảm nào đó, tất cả người nhà họ Khương đều bị cho ra khỏi ngành.
Nhưng lúc đó giáo sư Khương vẫn còn đang du học ở nước ngoài, phải nói giáo sư Khương này rất may mắn, tự kiềm chế đến sau này, bằng không cũng sẽ không có giáo sư Khương như bây giờ.
Mấy người nói chuyện một lúc, sau đó uống mấy ngụm trà rồi bắt đầu tiếp tục chấm bài thi.
Bỗng dưng, một giáo viên trong đó “a” một tiếng, ông ấy nhìn chằm chằm tờ bài thi trên bàn trước mặt mình, trong mắt lóe lên một tia sáng.
Tờ giấy sạch sẽ, chữ viết rõ ràng, từng nét chữ đều mang theo sự thoải mái.
Tuy chưa đọc bài làm, mà chỉ nhìn bài thôi cũng đủ để khiến người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui.
Người giáo viên này bắt đầu chấm bài, câu đầu tiên, chính xác, câu thứ hai, chính xác...
Tờ đầu tiên hoàn toàn đúng.
Những bài thi như này khiến giáo viên vô cùng thích thú.
Sau khi chấm xong trang thứ hai vẫn chưa có câu nào làm sai, trong mắt giáo viên tràn đầy sự mong đợi.
Trang thứ ba, vẫn không có lỗi.
Đến tờ cuối cùng, giáo viên nhìn thoáng qua.
Trong cuối cùng chính là hai câu hỏi biến thái mà vừa rồi bọn họ mới thảo luận, giáo viên nhìn thấy câu hỏi cuối cùng chỉ được việt một nửa thì trong mắt hơi lóe lên sự thất vọng.
Nhưng mà khi thấy bài thi trả lời đúng câu đầu tiên trong hai câu hỏi này, giáo viên gần như nhảy cẫng lên vì sung sướng đây là học sinh đầu tiên trong hôm nay làm đúng câu hỏi này từ khi chấm bài.
Nhưng mà điều khiến giáo viên bất ngờ hơn vẫn còn ở đằng sau, còn một câu lớn cuối cùng.
Mạch suy nghĩ đã đúng, cách suy luận cũng không có chút sai sót nào, giáo viên nhìn câu hỏi này vẫn còn chưa làm xong thì không nhịn được mà cầm một tờ nháp lên và bắt đầu viết tiếp câu hỏi đang được làm một nửa.
Giáo viên bên cạnh thấy đồng nghiệp có điều khác thường thì cũng nghiêng đầu nhìn thoáng qua rồi hỏi: “Anh bị sao vậy, đang sửa bài mà vẫn còn làm đề hả?”
“Đợi lát nữa tôi sẽ nói với anh, tôi đang bận.” Giáo viên đang giải toán không ngừng ngẩng đầu lên mà trả lời một câu.
Sau nửa tiếng, người giáo viên này đứng dậy với tờ giấy nháp được cầm trong tay, ông ấy vui vẻ cười ha ha: “Ha ha ha, không sai, chính là như vậy, mạch suy nghĩ chính xác. Nhưng mà vẫn chưa làm xong, quả thực đáng tiếc mà.”
“Cái gì mà đáng tiếc, rốt cuộc anh bị cái gì kích thích vậy?” Mấy giáo viên ngồi bên cạnh khó hiểu nhìn giáo viên vừa đứng dậy.
“Ha ha ha, tôi cho các anh xem này, cái bài thi này, nào nào nào, tới đây mà xem.”
Nhìn dáng vẻ phấn khởi của người giáo viên này, mấy giáo viên khác đều đồng loạt tò mò vây quanh.
Đợi đến khi mấy người nhìn thấy tờ giấy thi này, trong mắt những giáo viên khác vốn đang chấm thi đều đồng loạt xuất hiện thần sắc mừng rỡ.
Cái này... chắc chắn là điểm cao nhất trong tỉnh của bọn họ, đúng không?”
“Chậc, thật đáng tiếc mà, nếu câu cuối này được viết hết thì chắc chắn sẽ được điểm tối đa.”
“Đúng vậy đúng vậy, ha ha ha, vừa rồi có ai đó nói gì vậy ta? Hình như Bắc Kinh bên kia không có học sinh nào làm được câu cuối cùng thì phải? Ha ha ha, mặc dù trong tỉnh của chúng ta đúng là không thể đối đầu được, nhưng câu này làm đúng được một nửa như vậy chúng ta có phải cũng khá hơn một chút, phải không?”
“Đúng, có đạo lý, ha ha ha năm nay có lẽ chúng ta sẽ được vẻ vang rồi.”
“Chậc chậc chậc, thật đáng tiếc mà, đề này chúng ta có nên cho điểm không?”
“Cho chứ, làm đúng một nửa sao lại không thể cho điểm được, ít nhất làm đúng một nửa câu này, nên cho điểm thế nào đây?”
Người không làm giáo viên thì không biết, cứ nói là giáo viên nghiêm khắc, nhưng thật ra bọn họ làm giáo viên cũng khó lắm chứ.
Nghĩ hết cách để cho học sinh điểm, bình thường các giáo viên đều làm như vậy. Nhìn câu này mà xem, ừm, kết quả không đúng, công thức đúng, cho điểm.
Công thức không đúng, cách làm đúng, cho điểm, cho dù bạn chỉ viết mỗi một cái đáp án, không có cách làm, không có công thức, chỉ cần đáp án kia chính xác thì giáo viên bọn họ đều cố hết sức cho điểm.
Đương nhiên, cho điểm cũng phải tùy tình huống và đương nhiên cũng không thể cho hết.
Kết thúc buổi chấm bài vòng bán kết, kết quả và thành tích của tỉnh này cũng đã có.
Giải nhất: 8 người.
Giải nhì: 19 người.
Giải ba: 41 người.
Trường trung học số sáu tại thị trấn Hòa Bình, khi La Huân nhận được cuộc gọi, anh ta quả thực không thể tin được, điểm số của Thẩm Đường thật sự là điều ngoài ý muốn, quả thực khiến La Huân phải choáng váng.
Khi nhìn thấy Thẩm Đường vừa thi xong, La Huân nhìn sắc mặt của Thẩm Đường còn tưởng rằng cô phát huy không giống bình thường.
Kết quả, điều vui vẻ này bất ngờ ập tới khiến anh ta không kịp chuẩn bị.
Thành tích hạng nhất toàn tỉnh, đến điểm số cũng vượt ngoài dự tính của La Huân rất nhiều.
Cúp điện thoại, La Huân ước chừng điểm số của Thẩm Đường càng tính càng kinh ngạc.
“Ơ kìa, thầy La, cậu đi đâu vậy.” Hoàng Kế Nguyên thấy La Huân phấn khởi thì vội vàng ngăn người lại, thấy vẻ mặt hưng phấn đầy tinh thần của La Huân, trong đầu Hoàng Kế Nguyên lập tức lóe lên một suy nghĩ, ông ấy nói: “Có phải là có thành tích của vòng bán kết rồi không?”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất