Ta Không Muốn Làm Mẹ Kế

“Ha ha ha, đúng vậy.”

Khóe miệng của La Huân cười tươi rạng rỡ, Hoàng Kế Nguyên vừa nhìn đã biết thành tích của Thẩm Đường chắc chắn không kèm.

“Thành tích của Thẩm Đường thế nào?”

“Giải nhất, điểm số vượt ngoài dự tính của tôi, giải nhất toàn tỉnh, có lẽ còn có thể là toàn nước.”

Cái gì, cái gì cơ?

Đứng đầu toàn tỉnh, còn có thể là đứng đầu toàn nước.

Hoàng Kế Nguyên xoa xoa đầu, kích thích quá lớn, có chút quá vui vẻ.

“Được rồi, tôi không nói chuyện với thầy nữa, thầy đi nói chuyện này với hiệu trưởng đi, tôi phải đi thông báo với Thẩm Đường.” La Huân nói xong một câu như vậy thì vội vàng chạy đi.

Hoàng Kế Nguyên phải mất một hồi lâu mới phản ứng lại được, lúc đầu ông ấy tới văn phòng để lấy đồ, lúc này không đoái hoài gì tới món đồ này nữa mà chuyển hướng đi thẳng đến văn phòng làm việc của hiệu trưởng.

Lấy đồ có thể quan trọng bằng thành tích của Thẩm Đường không? Đương nhiên là không thể rồi, chuyện vui như này ông ấy nhất định phải nhanh chóng đi nói cho hiệu trưởng Trương.

Trong phòng làm việc của hiệu trưởng, hiệu trưởng Trương nghe Hoàng Kế Nguyên nói vậy thì sợ ngây người.

Ông ấy chỉ nghĩ thành tích vòng bán kết của Thẩm Đường chắc chắn sẽ không kém, nhưng ông ấy lại không ngờ tới Thẩm Đường lại có thể thi tốt như vậy.

Giải nhất, đứng đầu toàn tỉnh có thể là đứng đầu toàn nước.

Cái này cái này cái này, không được, tim của ông ấy đập nhanh quá, phải bình tĩnh lại.

“Nhanh nhanh nhanh, thầy Hoàng, đã làm biểu ngữ chưa, còn không mau đi làm đi, sau đó treo trước trường trung học số sáu của chúng ta, viết là “Chúc mừng bạn học Thẩm Đường giành được giải nhất của cuộc thi Olympic Toán học!”, khi làm thì cứ đưa thêm chút tiền bảo bọn họ làm nhanh lên một chút!” Hiệu trưởng Trương đặt chén trà xuống, sau khi suy nghĩ một lúc thì lại kéo Hoàng Kế Nguyên đi ra bên ngoài, vừa đi vừa nhắc: “Đi đi đi, chúng ta phải đi tìm người làm, nhất định phải làm nhanh một chút!”

Bên này, Hoàng Kế Nguyên bị hiệu trưởng Trương kéo đi làm biểu ngữ, ở một bên khác, La Huân đã đến nhà của Thẩm Quang Minh.

Trong phòng khách, hôm nay Thẩm Quang Minh và Lưu Mỹ Lan đều đang ở nhà.

Thẩm Đường ngồi trên ghế nhận thấy La Huân hưng phấn nhìn chằm chằm mình, cô cảm thấy khó hiểu.

“Thẩm Đường, đã có thành tích vòng bán kết rồi.” La Huân phấn khích nói.

Nghe thấy đã có thành tích, Thẩm Quang Minh và Lưu Mỹ Lan đều đồng loạt quay sang nhìn La Huân.

“Thành tích của Đường Đường là gì thế?” Thẩm Quang Minh không nhịn được mà hỏi.

“Có phải là thi rất tốt không?” Lưu Mỹ Lan rất có mắt nhìn sắc mặt người khác, thấy La Huân như vậy, có lẽ Thẩm Đường thi rất tốt.

Thẩm Đường nhìn dáng vẻ phấn khích của anh trai chị dâu, cô phiền muộn nhìn La Huân nói: “Thầy La, có phải em thi không tốt lắm không, em biết chắc chắn em thi không tốt, câu cuối cùng trong đề em còn chưa làm xong, mà hai câu cuối cùng của đề em cũng không biết có đúng hay không, thành tích của em chắc chắn không tốt.”

Nghe Thẩm Đường nói vậy, Lưu Mỹ Lan là người đầu tiên không nhìn nổi mà vội vàng đi đến bên cạnh Thẩm Đường rồi vỗ vỗ vào bả vai cô, sau đó an ủi nói: “Đường Đường, em đừng buồn, lần này không thi tốt thì cũng không sao cả, lần sau cố gắng lần sau là được rồi.”

“Ừm, đều tại anh, nếu không phải chuyện của anh làm chậm trễ việc học của Đường Đường thì chắc chắn Đường Đường có thể thi tốt.” Thẩm Quang Minh tự trách nói.

Bốn người trong phòng khách, có ba người sắc mặt không tốt lắm, chỉ có vẻ mặt của La Huân đầy dấu chấm hỏi.

Tình huống này là như thế nào vậy? Thế nào gọi là không thi tốt thế

Hạng nhất toàn tỉnh vẫn là không tốt lắm hả?

La Huân nhìn vẻ mặt chán nản của Thẩm Đường, anh ta đột nhiên cảm thấy hình như mình mới là một người chưa trải việc đời.

Cảm xúc, trong thế giới của học sinh giải, thành tích như vậy được coi là thi không tốt.

Ừm... Thật xin lỗi, làm phiền rồi.

“Khụ khụ, cái này Thẩm Đường, lần này em thi rất tốt, em giành được giải nhất, mà điểm số cũng đứng đầu toàn tỉnh chúng ta.” La Huân xấu hổ nhắc nhở ba người đang chìm trong sự khổ sở, anh ta tiếp tục nói: “Hai câu hỏi cuối cùng trong đề mà em không chắc, nhưng xem từ điểm số của em thì em không làm sai, thầy cũng đã xem câu hỏi đó rồi, câu đấy đến thầy cũng không dám chắc có thể làm hoàn toàn đúng,, em đã rất lợi hại rồi, à không, là siêu lợi hại!”

Thẩm Quang Minh: “....”

Em gái đứng đầu toàn tỉnh hả?

Bàn tay đang an ủi của Lưu Mỹ Lan cứng đờ giữa không trung, trong đầu cô ấy hiện lên một loạt chấm hỏi.

Cô em chồng bảo thi không tốt mà?

Thẩm Đường vui vẻ ngẩng đầu, đôi mắt to tròn lấp lánh nhìn La Huân hỏi: “Em đạt giải nhất ạ?”

“Đúng vậy, em được giải nhất.” La Huân cười gật đầu.

Nửa tiếng sau, La Huân vừa rời khỏi nhà họ Thẩm, Thẩm Quang Minh đã lập tức đạp xe ra khỏi cửa, anh mấy muốn trở về thôn thông báo tin tức tốt này cho cha mẹ, còn phải đón cha mẹ lên đây để cùng chúc mừng, ăn uống một bữa thật vui vẻ.

Lưu Mỹ Lan thay một bộ quần áo khác ra ngoài, cô ấy chuẩn bị đi mua thức ăn về nấu.

Cô ấy nhớ em chồng thích ăn thịt gà nhất, móng heo cũng thích, Đường Đường từng nói hai lần, còn có cả cá kho...

Ngay lập tức, trong nhà chỉ còn lại một mình Thẩm Đường, bởi vì hôm nay bạn nhỏ Thẩm Đào đã đi về nhà bà ngoại.

Thẩm Đường đỏ bừng mặt trở lại trong phòng của mình, cả người cô nhảy lên giường lăn lộn.

Lăn một vòng thật vui vẻ.

A a a a, quả nhiên cô là tiên nữ nhỏ thông minh nhất trên thế giới mà.

Hệ thống nhìn ký chủ ngây thơ lăn qua lăn lại trên giường một vòng, cuối cùng cũng không nhịn được mà nói: “Ký chủ năm nay cô ba tuổi rưỡi hả?”

“Ha ha ha tôi vốn luôn là một bé cưng mà.” Trong lòng Thẩm Đường rất vui vẻ nên không hề so đo với hệ thống lén cười nhạo cô ấu trĩ.

Hạnh phúc, tung hoa~

Thẩm Đường đần độn lăn trên giường khoảng mười mấy phút rồi mới dừng lại, cô ngồi dậy khỏi giường rồi đưa tay vuốt lại mái tóc rối loạn và khôi phục vẻ mặt bình tĩnh.

A, không thể điên cuồng được, cô là tiên nữ nhỏ đáng yêu, thanh lịch và có khí chất.

Bình tĩnh, bình tĩnh.

“Hệ thống, phần thưởng lần này của tôi là gì vậy” Thẩm Đường mong chờ nhìn hệ thống.

Hệ thống liếc nhìn không gian phần trưởng, trong mắt nó lóe lên sự kinh ngạc, sau một hồi lâu, nó mới trả lời Thẩm Đường: “Ký chủ, lần này chúng ta có phần thưởng rất thực tế.”

“Hả, thực tế?” Có ý gì vậy?

“Bao lì xì, có thích không?” Hệ thống cười giống như bà ngoại sói.

eyJpdiI6IndqMUpXSkh2aUE2V3U5dkxQaFhza1E9PSIsInZhbHVlIjoieUg3S0l1ZVF2eW9NczV5UG5pRmpyN1had2pzRTdGSUt3aHkzWCtJS1owOGZHYVZTeG4wWnF5aGZIM3BxcWxxUGxLMkdjYTk2d1wvQnAzbFNlcU5sU3UyYURPYUMxeHNUWktKRjhpOFNtVGxKU0t1MmVUZFJQWUZnbFExOHRFR2lIWURXMEhybHhpUWVGWlwvSmh1dnpWekdrZE95dk1GOTlCR0pVWExZSVViRUxtcHZreW5XZWNld0JVOTV4Q2JFalJjOGdJMHR4Smhwa2srTlR2Rjc2cmx3NmRqTDRzcThkejZKYVBZc1JBUEI1VXdVUjdia3hUNXh2ZmR1S0dVSWVob0NSNTViNklKWXRxOFBaSzBKR01wNUdBa3o1dlk0TTBMUFVJa2IxakIwSG5jVUgzSXgzOHRTRFd2b1MxdkllK3VKSlwvRENodVlJdTdVNXdGY3pMazl2WTVjTnNPRDM1SWxnK1ZtM3FicVJ3MDloam5lK3hBcDlHTGNFZkFnVjFjdUZDN3VMWXZrMjF1XC9mc3BGb0ZDdHZXZFNUMTVaRThxSmZVejBGNlVaUHc9IiwibWFjIjoiNzAzN2YwYjE5NzAyZTJiNjY2YjU4YzVhOTY2Nzc2OWQ0N2VkZjlmMjU0NjEyMmFiZWQ5ZjU1YmZlNzlkOWFlZSJ9
eyJpdiI6IlZGM1FmSVwveklMQUc1aVk4UVdvSGR3PT0iLCJ2YWx1ZSI6ImgyTjRnQkR2WUw1TTFLRkl6XC9RSjdFUFwvaWh0UWtBdXJKMkRJZ1VpMnpraW52eUtCcjFhRHB0RUU2UkxyT2Y4Mzg0OWhPQ1pBU2l5NFpIZEhjQ1BTNnZ2Qkdyb1dMckdpNGRIdmlabytwM1E5NXRcL1M2MnphcjVrU0lqYkxhZGdYVVwvMERXVHlBbENQMWVERW93ZW9wYlwvTkFENzBjT20wZWpxSkRFV1R3Sk9MZFA0b2tUWmZcL1BXbGdid3BRWW1Xd0FQeWlWY3N1TXpxUnE1OGpacmNtcmdOWTF4QXU1Rzh2UVRCZkJYdUMrV1wvb1RucVkzTFlkWVVINE0rVWVJMHo4KzN0QU8rWDBWZERQM0RNT2N4QVwvcmJNSnZtZ3ZNR3hYZFFUUTlrVkNVSms9IiwibWFjIjoiNTZjNjlhZWVjODk1N2JhM2QwYzI4MWUwMDRlM2YyYmViNWE2ZDAyMTdmMmU1MDUwOTdjOTNkMzEyMmVlMzZkOCJ9

“Nói tiếng người đi.” Thẩm Đường liếc mắt nhìn.

Ads
';
Advertisement