Ta Không Muốn Làm Mẹ Kế

Hoàng Kế Nguyên xoay người, ông ấy vừa đi về vừa suy nghĩ xem mình nên gọi điện cho đồng nghiệp nào để khoe trước.

Thành tích của cuộc thi Olympic Toán học vừa công bố một ngày mà không biết bao nhiêu người đã bị các giáo viên của trường trung học số sáu điên cuồng khoe khoang.

Người được khoe tỏ vẻ: Giải nhất đặc biệt vậy sao? Giải nhất có thể phát điên như thế hả?

Nhưng trên thực tế, trong lòng họ lại nghĩ: Hu hu bu, nếu mình có một học sinh như thế thì mình chắc chắn sẽ phát điên hơn.

Giải nhất đúng là rất khó lường, cũng muốn có học sinh giải nhất~

Bắc Kinh.

Văn phòng trường học của Bắc Kinh.

Một người với mái tóc hoa râm ngồi trong chỗ làm việc, ông cụ cầm điện thoại đang nói chuyện điện thoại với một người nào đó.

“Thống kê toàn bộ ra chưa?”

“Hả, hạng nhất toàn tỉnh là một học sinh nữ sao?”

“Hai câu cuối cùng làm đúng một câu rưỡi?”

“Tên là gì thế?”

“Thẩm Đường, nghe tên thì cũng biết là một coi bé thông minh.”

“Được rồi, tôi đã biết, gọi điện thông báo cho Thấm Đường tham gia trại đông, đến lúc đó tôi muốn đi hóng chuyện, tôi rất muốn xem thử xem rốt cuộc cô bé này thông minh như thế nào.”

Sau vài phút, ông cụ kết thúc cuộc gọi, sửa lại cổ áo rồi đứng dậy khỏi chỗ ngồi, sau đó vắt áo khoác lên cánh tay, đứng dậy đi ra ngoài.

Trên hành lang, ông cụ gặp được một giáo viên trẻ.

Giáo viên trẻ này lễ phép chào hỏi với ông cụ: “Giáo sư Khương tan làm ạ?”

“Ha ha, đúng vậy, về nhà ăn cơm trưa vợ tôi nấu.” Giáo sư Khương cởi mở cười đáp lại một câu.

Hai người nói lời tạm biệt rồi ai đi đường người nấy.

Nửa tiếng sau, giáo sư Khương về đến nhà, vừa vào cửa, ông cụ đã thấy những món ăn thơm ngon được bày sẵn trên bàn ăn ở phòng khách.

“Vợ à, sao hôm nay ăn thịnh soạn thế?” Giáo sư Khương vừa treo áo khoác lên vừa đi vào phòng bếp nói.

“Đi đi đi, ông cho rằng cái này là để ông ăn à? Đây là cho cháu trai của tôi, bây giờ nó đang được nghỉ, vừa gọi điện tới nói lúc nữa sẽ sang ăn cơm.” Một bà lão có gương mặt tròn tròn đáng yêu thò đầu ra khỏi phòng bếp đáp lại.

“Hả, tên nhóc kia không ở nhà với ông già nhà nó đi, bây giờ còn có thời gian tới đây với chúng ta hả?”

“Nói huyên thuyên cái gì thế, cái lão già kia, nó là cháu ngoại của ông đấy, hơn nữa, từ lúc nào nó không rảnh ở với chúng ta hả, nó là bận bịu, hiểu không?”

“Bận cái gì chứ, lúc trước bảo nó đăng ký đến học viện của chúng ta,n nhưng nó lại cưa một mức muốn đăng ký trường quân đội, thật là lãng phí một mầm mống tốt mà.”

“Cháu ngoại tôi ở đâu cũng đều hạt giống tốt hết, hừ, nhanh nhanh đi rửa tay rồi ra giúp đỡ đi.”

“Đến đây đến đây, bà bảo tôi giúp đỡ, lát nữa đừng có chê tôi làm vướng tay vướng chân không giúp được gì đấy.”

Giáo sư Khương vừa nói vừa xắn tay áo lên rồi lập tức đi vào phòng bếp.

Chỉ chốc lát sau, trong phòng bếp đã truyền ra tiếng cãi nhau của hai người già.

Ngoài cửa sổ, ánh nắng rực sáng, trong phòng, năm tháng bình yên...

————

“Nào nào nào, chúc mừng Đường Đường nhà ta giành được giải nhất.”

“Đúng đúng đúng, nhất định phải chúc mừng

“Ha ha ha, Đường Đường rất giống cha lúc còn trẻ, rất thông minh.”

“Thôi đi thôi đi, giống ông thì tiêu mất, cái lão già nhà ông không có vẻ ngoài ưa nhìn, ông nhìn lại con ông đi, nó lớn lên giống ông đấy, con gái nhà tôi giống tôi, từ nhỏ tôi đã nhận ra rồi.”

Thẩm Đường nghe mọi người trong nhà ông một câu tôi một câu mà trong lòng phấn khởi.

Cô ngoan ngoãn ngồi tại vị trí của mình, cong cong đôi mắt nở nụ cười ngọt ngào, thật sự khiến người ta phải yêu thương.

Bây giờ cả nhà đoàn tụ, hai người đàn ông Thẩm Đại Chí và Thẩm Quang Minh đều uống tới say mèm, đến Ngô Thúy Bình cũng nhiều, gương mặt vốn bị ánh mắt trời làm hơi rám nắng cũng lộ ra một chút đỏ ửng vui sướng.

Cả nhà chỉ còn lại mỗi Thẩm Đường và Lưu Mỹ Lan còn tỉnh táo, Thẩm Đại Chí và Thẩm Quang Minh ngủ tới tận buổi chiều mới tỉnh lại, trong nhà Thẩm Quang Minh không có chỗ ngủ, vì vậy sau khi tỉnh lại, Thẩm Đại Chí và Ngô Thúy Bình mặc kệ vợ chồng Thẩm Quang Minh giữ lại nhưng vẫn trở về thôn.

Bọn họ bận rộn nhiều việc, trong nhà có rất nhiều chuyện, hai người họ ở lại trong nhà Thẩm Quang Minh làm cái gì chứ?

Thẩm Đường thấy cha mẹ muốn trở về thôn thì đương nhiên cũng không yên lòng, cô thu dọn đồ đạc một chút rồi cùng trở về luôn.

Sau đó, Thẩm Đường phát hiện cha mẹ không về thẳng thôn, mà lại đến cửa hàng bách hoa mua rất nhiều đồ ăn, nào là gà vịt, nào là cá, bỏ tiền ra rất hào phóng.

Tuy có rất nhiều đồ nhưng hai ông bà già đều không cho Thẩm Đường giúp cầm đề, trên đường hai người cứ cười tủm tỉm dẫn theo con gái về nhà.

Khi trời gần tối, cuối cùng ba người cũng đã về nhà, vừa vào của, Ngô Thúy Bình lập tức kéo Thẩm Đại Chí đi vào phòng bếp, trước khi vào bếp, hai người còn không quên bảo Thẩm Đường đi ra ngoài một chuyến thông báo cho tất cả mọi nhà tới nhà họ ăn cơm.

Thấy cha mẹ nói như thế, Thẩm Đường cũng hiểu rõ, thì ra đi về nhà không có chuyện gì khác, mà là để khoe khoang con gái một phen.

Thẩm Đường bất đắc dĩ cười, người già quả nhiên càng già càng giống trẻ con mà, tuổi càng lớn càng đáng yêu.

Quả nhiên giống với một câu nói: Nhà có một người già, như có thêm một em bé.

Thẩm Đường đi ra cửa rồi thông báo với mọi người đến nhà mình ăn cơm theo lời phân phó của mẹ.

Tám giờ tối, trong sân nhà họ Thẩm có không ít người tới.

Ai tới cũng đều khen ngợi Thẩm Đường có tiền đó, Thẩm Đường lại đỏ mặt, xấu hổ không hiểu vì sao.

Kiểu được người lớn vây quanh khen ngợi khiến cô rất giống với một đứa trẻ ba tuổi.

Người đến đều nghe nói Thẩm Đường đạt giải nhất cuộc thi Olympic Toán học, mặc dù bọn họ ít đọc sách, cũng không biết tình hình cuộc thi Olympic Toán học này là cái gì, nhưng khi nghe được hai chữ “Giải nhất” xong thì đều cảm thấy vô cùng cao cấp, vô cùng giỏi giang.

Mà người ta còn nghe Thẩm Đại Chí nói, tiếp theo Thẩm Đường phải đến Bắc Kinh để tham gia trại đông, sau đó còn phải tham gia huấn luyện trong đội tuyển quốc gia, vừa nhắc đến hai từ “quốc gia” này, mặc dù người trong thôn đều nghe không hiểu nhưng vẫn cảm thấy rất lợi hại.

“Đại chí, số anh tốt được đó, năm đó mình anh lẻ loi đến thôn chúng ta rồi cưới được Thúy Bình, sau đó có cả trai lẫn gái. Chậc chậc chậc, bây giờ con trai của anh có công việc tốt, con gái lại học giỏi,cả hai đều có tiền đô như vậy thật sự rất tốt.”

eyJpdiI6InpuNkpjWTdsWkVMa3NwVGE1NUhXTWc9PSIsInZhbHVlIjoiUXR0Tk1MczNUaEdTQ3EwVVhYOVhMeDlpMmtRekduWlAwdlpsZDlkMzlEaU4yc1VyTWdOUmROZk1qSmF2dXVBamxGdEw1OForZHNHbUpmdW5Dak9vRWQ4Z21URHFPWUJtZjA1VkxSSWFBNlhwdlhRa1lvSFJKbXhlMWh0ZWpFVW9Ba3czZzk2RFwvN2cxcXpseGhIcHVuYTNEaGRJN0xCVE91ZllCZ0FiejhxV2RWYWVTeThFRlBwZjUwUGZVWFpkRWl4NkdQZlwvTE5pSW5MVU84Qjcrb1BMUkZjMWJySlJoRFRpellZQXR2cDQ2ZG1TM2xCTDBXUlBocE9MTHBCOGRqVHI4dWdmTjN3bmxwdmhRUVEwa3RxKzZKcGh2Q2FQVG5QaXFuOFNTbUppZW9HZ3oxNDBIRkFnXC8wMlwvYkQzbWMwN3NZZ2RMMTM0REh6XC9LWHllZjhiZzFjcFMxVXVjXC9xRXZqSndhSnQ1Z0R4dWJOaXFjZmR4RUJcL1wvejlmdUsxS01KSlo0TFdTMkc1c0I0b285UzZheVBSOHVNOUJJclYwTVhOeEM3OHF2VG4xQVdmdVVhVTB5bXEyQlBTenk4N2UyR2xQbjB5NTVsOTY1ZFh3SHppQVRuRCt6dEhDSlprSG5GQzVnaDdqdDJIN1lMY0RQMGVjODdVbW9lXC84Z09KYU9rVCt3STZ4SDRKTTRRd2Z5dTV3T21MZjJHRXFnRkxrN1gzRFFFSERPOFQyRHhpZFwvemxDQXhqUnBEOXJzeXFlMmZrRk91VDFCV1hxbThIM1BNNFdsd2c9PSIsIm1hYyI6IjgyYmY0NzgzMjhiMmI5M2FkYzc0ZGQwOTVlYzIwNGE2ZWVlNGZkMWM0YWYyZTFlOTY4MTRlMjA5YTFlNzc0YWIifQ==
eyJpdiI6ImNaR3V0QkFzWkxoVlJVa1JSSEhvZEE9PSIsInZhbHVlIjoiM1lcL0REc0gzclJjSUx6WWE2eFltY1BqUVFzR05ESmZ5OW5GMWxmSERTZHNvdlpQR3RaSW1YdXE0dHNrcHVMVWl3XC9aOUtpYVRsdWtFVE5jYWJwZ2xHM0ZvZXlOOUVqaEpwYkQzUnQzR04xRGxCNjNGblp0MWFjTGtmRmRDZ2ZHQ2VITTJ3RnkrWHJcL1dGY0VPYWVWOW02SWVWZTgyQkc5STUwQ3hFUFhocmxvMFBiRjNHcGhOck1IS01qV1FSN05lMHowOTNTRytGRDlaSktzKzAwYkxqTjFNM3BjYUtJTWxmVm84OTZkMnhocWQyaUlLUDJaRHRkbEV4Y3ZwaFA5K2xhUVoxbHBTMVlZZ1BKcmhrMDhlY0E9PSIsIm1hYyI6IjgzYmZlNGIxZTA5YmVmNTkyY2Y5MzRjMWQ1ZGVlMjA2ODIzMDBkM2JjZGRlNTljNDdmZDE0MWIzNDY2Zjk4ZGUifQ==

Đây không phải là một bữa ăn cơm bình thường mà là một bữa cơm để khoe khoang con gái, sau một bữa cơm này, Thẩm Đường được khen đến cả người lơ lửng.

Ads
';
Advertisement