Thành tích của toàn tỉnh đã được công bố, vì vậy thành tích của trường trung học số một cũng đã có, hai giải nhì và ba giải ba là thành tích của trường trung học số một trong thị trấn, xem ra kết quả cũng không tệ.
Trường trung học Thành Quan chỉ có hai giải ba.
Tính tổng cả ba trường trung học, trường trung học số một có năm người giành giải thưởng, trường trung học Thành Quan có hai người giành giải thưởng, còn trường trung học số sáu chỉ có đúng một người.
Xét về số lượng thì trưởng trung học số một và trường trung học Thành Quan thắng trường trung học số sáu, nhưng xét chất lượng, cả hai trường đó đều thua trường trung học số sáu.
Người ta có một giải nhất, hơn nữa còn là đứng đầu toàn tỉnh, cái này còn lợi hại hơn rất nhiều giải nhì và giải ba kia.
Người so với người thật sự khiến người ta phải tức c.h.ế.t mà.
Chỉ trong một ngày ngắn ngủi, cái tên Thẩm Dường này đã trở thành truyền thuyết trong rất nhiều các trường học khác nhau.
Đến trường học bên Bắc Kinh khi nghe thấy cái tên Thẩm Đường này cũng như là sấm đánh bên tai.
——
Nhà họ Ngô.
Đương nhiên Ngô Giai Nhân cũng nghe được chuyện của Thẩm Đường, nhưng điều khiến Ngô Giai Nhân phải tức giận đó là, cô ta thi rớt, thậm chí còn không cầm được giải ba, vậy mà Thẩm Đường lại được giải nhất.
Buổi tối, Ngô Minh tan làm trở về, ông ấy vừa vào cửa đã thấy Ngô Giai Nhân ngẩn người ngồi ở trong phòng khách.
Ngô Minh đã biết chuyện Ngô Giai Nhân thi trượt, mà hôm nay ông đã khoe cháu gái ở đơn vị một hồi, với con gái thì thật ra ông ấy không có yêu cầu quá lớn, chỉ cần nỗ lực hết sức là được rồi.
“Giai Nhân à, lần này con thi không tốt thì cũng không sao cả, lần sau cố gắng hơn là được. Hay như này đi, lần sau cứ bảo Thẩm Đường dạy học cho con là được, như thế thì lần sau có lẽ con cũng có thể nhận được giải thưởng.”
Câu nói này của Ngô Minh lọt vào tai Ngô Giai Nhân như là chọc phải tổ ong vò vẽ.
Cái gì mà bảo Thẩm Đường dạy học cho cô ta chứ? Chẳng lẽ cô ta học rất kém sao? Lần thi nào ở trường cô ta cũng đứng đầu đấy thôi? Cô ta cần Thẩm Đường dạy thêm cho mình sao?
“Cha, có phải cha thích Thẩm Đường hơn không, muốn có một cô con gái giống như Thẩm Đường đúng không? Được thôi, cha muốn thì cứ muốn đi, con kém hơn Thẩm Đường, vẻ ngoài của con cũng không đẹp bằng người ta, học tập cũng không giỏi bằng người ta, cha thích Thẩm Đường như thế thì cứ đi quan tâm Thẩm Đường đi, cha còn ở đây quan tâm con làm cái gì?” Ngô Giai Nhân nổi giận đùng đùng, cô ta nói xong thì lập tức chạy lên tầng.
Ngô Minh ngơ ngác, vừa rồi ông ấy có nói gì đâu, ông ấy chỉ nói mỗi một câu mà thái độ của Giai Nhân đã như thế, càng ngày càng khó tính mà.
Chẳng qua ông ấy chỉ khen Thẩm Đường hai câu thôi mà, ông ấy làm cậu, khen cháu gái hai câu là sai sao?
Ngô Minh cũng trở nên tức giận, ông ấy vô cùng không hài lòng với thái độ này của Ngô Giai Nhân, định đợi vợ về rồi để hai người cùng nhau dạy dỗ lại vấn đề này của cô ta.
Cứ tiếp tục như vậy, sau này phải làm sao đây?
——
Thẩm Đường vừa ở nhà được mấy ngày thi lại được thông báo tới tham gia trại đông.
Ngô Thúy Bình và Thẩm Đại Chí giúp cô thu dọn rất nhiều đồ đạc, hai ông bà già đều định đưa Thẩm Đường tới Bắc Kinh, sau đó vẫn là Thẩm Đường nói vài lần thì mới có thể làm cho đôi vợ chồng già từ bỏ suy nghĩ đưa cô tới Bắc Kinh.
Nói đùa, mặc dù cô vẫn thường xuyên nói mình là em bé, nhưng cô cũng đã mười mấy tuổi rồi, đi ra ngoài cũng không đến nỗi bị người ta lừa gạt nữa.
Mà Thẩm Đường tiện đường cũng tới nhà họ La một chuyến, dù sao cô đã đồng ý sẽ đi thăm bà cụ Tưởng rồi mà.
Ngô Thúy Bình nghe thấy Thẩm Đường muốn tới nhà họ La, bà ấy lập tức chọn vài món ăn do nhà mình làm để cô mang theo.
Sau đó, ở nhà ga, Thẩm Đường cầm theo một túi chân heo được đựng trong túi nhựa, còn một tay khác thì cầm khoai lang khô và đậu phộng mà đi lên xe lửa.
Sau hai tiếng, Thẩm Đường đã tới cổng nhà họ La.
Cô đặt đồ sang bên cạnh rồi giơ tay gõ cửa.
“Cốc cốc cốc!”
“A, đến đây đến đây, ai vậy? Đợi một lát!”
Cách cánh cửa, Thẩm Đường nghe thấy một giọng nói vang ra.
Một phút sau, cánh cửa được mở ra.
Người mở cửa là một người phụ nữ xa lạ, trông khoảng hơn bốn mươi tuổi, làn da thô ráp, ngoại hình bình thường.
Người phụ nữ mặc tạp dề nhìn thấy ngoài cửa là một cô bé xinh đẹp rất lạ lẫm thì ngẩn người một lúc, sau đó mới lấy lại tinh thần mà hỏi: “Xin chào, cho hỏi cháu tìm ai?”
“Chào cô, cháu tìm bà cụ Tưởng ạ.” Thẩm Đường cười nhạt nói.
Còn chưa kịp đợi người phụ nữ nói gì thì bên cạnh bà ấy đã xuất hiện một bóng người, đó là Tưởng Tố Quyên.
“A, con gái của mẹ tới rồi.” Tưởng Tố Quyên cười tủm tỉm kéo Thẩm Đường vào nhà, sau đó bà cụ bắt đầu lải nhải: “Con gái à, cuối cùng con cũng tới rồi, Quân cứ luôn lừa mẹ, nó nói con sẽ tới tìm mẹ, nhưng mẹ đợi rất lâu vẫn không thấy con tới.”
Thẩm Đường nhìn sắc mặt tủi thân của bà cụ, lòng cô lập tức mềm nhũn, mặc kệ bà cụ lôi kéo tay mình mà bắt đầu dỗ dành: “Không trách La... anh cả La, là do con bận học trong trường, không phải là con không tới thăm mẹ. Đúng rồi, con có mang cho mẹ khoai lang tự làm, còn có cả đậu phộng nữa, cái móng giò hun khói này để vào trong phòng bếp đúng không ạ?”
“Được rồi, Tiểu Chung này, cô cầm cái móng giò hun khói này vào bếp đi, thuận tiện lấy vài món gì đó để ăn, hoa quả hay đồ ăn vặt đều được hết, tôi và Thẩm Đường đi nói chuyện.”
Thẩm Đường nghe bà cụ nói vậy, gương mặt nhỏ của cô lập tức nhăn nhó, sau đó nghiêm túc nhìn bà cụ nói: “Mẹ, mẹ không được đi ra ngoài một mình đâu ạ, mẹ thử nghĩ mà xem, một mình ra ngoài sẽ nguy hiểm như thế nào, anh cả cũng là vì tốt cho mẹ mà thôi, nếu mẹ nhớ con thì con có thể tới đây thăm mẹ, mẹ thấy đấy, không phải lần này con tới rồi sao.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất