“Không được phép lén ra ngoài một mình, nếu mẹ không nghe lời thì con sẽ tức giận đó, con mà tức giận, lần sau sẽ không tới thăm mẹ nữa.”
Tình trạng bây giờ của bà cụ lén đi ra ngoài làm sao được, nhỡ đâu xảy ra chuyện gì thì sao bây giờ?
Vừa nghe thấy con gái sẽ tức giận, Tưởng Tố Quyên lập tức thành thật hơn, bà cụ ngoan ngoãn ngồi thẳng người rồi chấp nhận nói: “Con gái, mẹ không có, mẹ nhất định sẽ không lém đi ra ngoài, mẹ sẽ dẫn theo Tiểu Chuông đi ra ngoài cùng, con đừng nóng giận nữa, mẹ sợ con tức giận lắm.”
“Vâng, vậy chúng ta đã nói trước rồi, mẹ, nếu mẹ chạy loạn ra ngoài rồi bị người khác bắt mất thì sao bây giờ, đến lúc đó mẹ sẽ không thể nhìn thấy con nữa.” Thẩm Đường vừa lừa vừa dỗ, cô liên tục căn dặn bà cụ về chuyện này.
Thẩm Đường ở cùng Tưởng Tố Quyên cả buổi sáng, đến buổi trưa khi La Quân trở về từ đơn vị, ông ấy hơi sửng sốt khi nhìn thấy Thẩm Đường ở đây.
La Quân ngồi xuống nói chuyện với Thẩm Đường và bà cụ.
Con trai La Huân đã nói cho La Quân biết thành tích thi Olympic Toán của Thẩm Đường, ông ấy cũng đoán được chuyến này Thẩm Đường sẽ đi tới Bắc Kinh, mà vì có lòng nên mới cố ý tới thăm bà cụ.
La Quân càng ngày càng cảm thấy hài lòng với Thẩm Đường, cô bé thông minh năng động như thế này không có nhiều, hơn nữa còn có tâm, cố ý tới thăm bà cụ, điều này càng khiến cho La Quân coi trọng cô hơn.
La Quân giữ Thẩm Đường ở lại ăn cơm trưa xong, sau đó ông ấy còn bảo tài xế nhân tiện đưa Thẩm Đường tới nhà ga.
Thẩm Đường lại đi lên xe lửa, đồ cô mang không nhiều lắm, dù sao cô cũng có phần thưởng mà trước đó thu thập được từ hệ thống, muốn ăn gì, dùng gì đều không thiếu.
Đi ra ngoài như thế này, nếu mang quá nhiều hành lý thì sẽ rất mệt.
Nhờ phúc của La Quân, lần này Thẩm Đường mua được vé giường nằm đặc biệt.
Thẩm Đường đi vào toa xoa, cô thu dọn đồ đạc một chút, sau đó lấy một tập đề ra rồi nằm lì trên giường bắt đầu làm bài.
Sau vài phút, Thẩm Đường nghe thấy tiếng mở cửa, cô không ngẩng đầu lên mà vẫn tiếp tục làm bài.
Sau một trận ồn ào, Thẩm Đường đột nhiên cảm thấy có người đứng trước mặt mình, và chặn mất ánh sáng của cô.
Thẩm Đường bất đắc dĩ dừng bút rồi ngẩng đầu lên.
Chỉ thấy có một cậu bé khoảng mười tuổi cầm quả trứng gà ăn dở đang nhìn chằm chằm vào cái bút của Thẩm Đường, khi cậu bé bắt đầu ăn phần lòng đỏ trứng, có một ít vụn nhỏ màu vàng rơi xuống sách vở của Thẩm Đường, thấy cảnh này, cô khẽ nhíu mày.
Thấy Thẩm Đường chú ý tới mình, cậu bé nhếch miệng cười một tiếng rồi ra lệnh: “Tôi muốn cái bút của chị.”
Lúc nói chuyện, vụn lòng đỏ trứng gà trong miệng cậu bé suýt chút nữa b.ắ.n lên mặt Thẩm Đường, nếu cô không tránh nhanh thì có lẽ đã bị dính lên mặt rồi.
Thẩm Đường đen mặt lườm cậu bé một cái rồi nói: “Không cho được.”
Ngau khi Thẩm Đường vừa dứt lời, cậu bé vừa rồi còn đang ăn trứng gà đã lập tức mở to miệng gào khóc.
Thẩm Đường sửng sốt, tên nhóc hư đốn này muốn kiếm chuyện hả?
Cậu bé vừa khóc, có một người phụ nữ vốn đang dọn dẹp đồ ở giường đối diện lập tức chạy tới, cô ta kéo cậu bé ôm vào trong lòng rồi dữ dằn trừng mắt nhìn Thẩm Đường, sau đó khinh bỉ nói: “Cô bé này, xảy ra chuyện gì vậy, sao lại bắt nạt trẻ con thế? Có biết xấu hổ không hả?”
Cô không biết xấu hổ hả?
Thẩm Đường lập tức bị chọc giận mà cười phá lên.
Thật sự là tiếp thu thêm kiến thức mà.
“Mẹ ơi, con muốn bút, con muốn bút của chị ta.” Cậu bé vừa khóc vừa chỉ vào cái bút máy mà Thẩm Đường đang cầm trong tay, dáng vẻ khóc lóc nước mắt nước mũi trộn vào nhau nhìn thật sự rất bẩn thỉu.
“Được rồi được rồi, con trai bảo bối đừng khóc, chúng ta muốn bút thì sẽ có bút. Này, cô là một người lớn, sao không thể cho trẻ con mượn một chút hả, cô cho nó mượn chơi một lúc thì sao? Cũng sẽ không hỏng được mà, mà nếu có hỏng thì tôi có thể đền cho cô, cô có cần nhỏ mọn như thế không?” Người phụ nữ vừa dỗ con trai vừa trút giận vào Thẩm Đường.
Lần này Thẩm Đường không khách sáo mà trừng mắt lại nhìn người phụ nữ kia, cô lười nói đạo lý với loại người này, dù sao nhìn đối phương cũng không phải là người nói đạo lý.
“Thím à, thím bị làm sao vậy, đây là con của thím chứ có phải con trai của tôi đâu, vì sao tôi lại phải đưa bút cho nó hả, tôi không muốn thì sao? Hơn nữa, thím không thấy vừa rồi con của thím ăn rơi xuống giường của tôi đây này, ăn cái gì thì cũng phải ăn gọn gàng hiểu không, như vậy khiến người ta không thích đâu.” Thẩm Đường trừng mắt đáp lại.
Người trong thiên hạ đều là nó à? Đều phải dỗ cái đứa nhóc hư đốn này sao?
Thẩm Đường tỏ vẻ mình không ngốc, làm sao cô phải dỗ dành cái tên nhóc hư đốn này chứ.
Người phụ nữ bị nói đến nghẹn họng, cô ta giương mắt nhìn chằm chằm Thẩm Đường một hồi lâu.
Thẩm Đường dọn sách vở, cất kỹ bút đi, sau đó cô nằm xuống giường của mình, và không định quan tâm hai mẹ con cực phẩm này.
Xe lửa lung la lung lay, Thẩm Đường thì buồn ngủ...
Trong lúc mơ màng, Thẩm Đường đột nhiên ngửi thấy một mùi hương rất hăng.
Thẩm Đường vốn đang buồn ngủ lập tức tỉnh táo lại, cô bỗng dưng mở mắt ra, sau đó đập vào mắt là bộ n.g.ự.c của người phụ nữ mặc quần áo màu xám tro ở trên mình, còn mùi hương vừa rồi Thẩm Đường ngửi thấy được tỏa ra từ trên người phụ nữ kia.
Suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Thẩm Đường đó là... người này đã bao lâu không tắm rồi?
Sau đó, vấn đề thứ hai là... Người phụ nữ này đang muốn làm gì vậy?
Người phụ nữ thấy Thẩm Đường đột nhiên tỉnh lại thì giật nảy mình, bây giờ cả cơ thể của cô ta đều đang đè ngang trên người Thẩm Đường, còn bàn tay đang chuẩn bị cầm cái bút Thẩm Đường đặt trên giường cũng lập tức dừng lại.
Không ngờ tới, người phụ nữ bị Thẩm Đường bắt được, thay vì cô ta vô thức rụt tay lại thì cô ta lại nhanh chóng cầm lấy cái bút máy của Thẩm Đường, sau đó cô ta vội vàng lùi lại hai bước.
Thẩm Đường nhìn chằm chằm người phụ nữ rồi chậm rãi ngồi dậy.
Người phụ nữ bị đôi mắt đen nhánh của Thẩm Đường nhìn chằm chằm, không hiểu sao trong lòng cô ta vô thức xuất hiện cảm giác chột dạ.
“Đưa cho tôi.” Thẩm Đường nghiêm mặt nói.
“Tôi, lát nữa tôi trả lại cho cô.” Người phụ nữ nói xong thì nhanh chóng nhét cái bút máy vào trong tay con trai của cô ta.
“Trả lại ngay cho tôi.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất