Ta Không Muốn Làm Mẹ Kế

“Cái con ranh c.h.ế.t tiệt này, có bản lĩnh thì mày ra đây, có tin tao xé nát cái miệng mày không.”

“Tôi không ra đấy, nhân viên phục vụ, anh nghe được rồi đó, anh bắt cô ta lại đi, nhất định phải dạy dỗ cho thật tốt.” Thẩm Đường khéo léo cáo trạng.

Nhân viên phục vụ chỉ cảm thấy đầu mình sắp to ra, từ khi đi vào anh ấy còn chưa nói một câu nói, mà cô bé này đã cãi vã với người ta rồi, nhưng mà chuyện này đúng là phải nên xử lý.

Nhân viên phục vụ tiến lên một bước rồi nghiêm mặt nói với người phụ nữ: “Xin chào đồng chí. Mong đồng chí hãy bảo đồng chí nhỏ này trả lại bút máy, đồng thời còn phải bồi thường thiệt hại, nếu đồng chí không phối hợp làm việc với chúng tôi, vậy tôi chỉ có thể yêu cầu đồng chí đến văn phòng của chúng tôi để nói chuyện thôi.”

Người phụ nữ nghe thấy nhân viên phục vụ nói vậy, trong mắt cô ta lập tức xuất hiện sự bối rối, rồi lại nhìn vẻ mặt nghiêm túc của nhân viên phục vụ, đôi mắt đảo một vòng, ngay sau đó, cô ta bỗng dưng ngồi uỵch xuống dưới đất.

“Ôi, không được rồi, có người bắt nạt cô nhi quả mẫu chúng tôi này, thật sự không có tình người mà, thấy chúng tôi thành thật như vậy nên mới có người đến bắt nạt chúng tôi…”

Người phụ nữ chảy nước mũi nước mắt, cô ta giả vờ giả vịt khóc lóc.

Nhân viên phục vụ sững sờ nhìn người phụ nữ ngồi dưới đất một chút, khi vừa phản ứng lại, sắc mặt anh ấy lập tức tối sầm lại.

Cô ta coi nơi này của bọn họ là đâu vậy, chợ bán thức ăn hả?

Nhưng nhân viên cũng không quen kiểu một gây chuyện, hai khóc lóc, ba đòi treo cổ này.

Vì vậy nhân viên phục đã quay người ra ngoài, chỉ chốc lát sau, anh ấy dẫn một người đồng nghiệp khác vào, sau đó hai người cùng nhau kéo người phụ nữa kia ra ngoài, mặc kệ cho người phụ nữ kia la hét “có lưu manh”, hai nhân viên phục vụ cũng không hề nương tay mà kéo thẳng người ra ngoài.

Chẳng mấy chốc, trong khoang xe chỉ còn lại mỗi Thẩm Đường và đứa nhóc hư đốn kia, ánh mắt của cô nhìn sang cậu bé, gần như ngay lập tức đã khiến cậu bé sợ mạnh h.i.ế.p yếu này tự động cút xuống khỏi giường của Thẩm Đường.

Đứa nhóc hư đốn này còn chủ động trả cái bút máy lại bên cạnh gối đầu của Thẩm Đường, sau đó dùng vẻ mặt cảnh giác trở về vị trí ban đầu... là cái giường ướt sũng kia.

Nhìn dáng vẻ này của thằng nhóc, Thẩm Đường vẫn tiếp tục trừng mắt nhìn cậu bé, cho đến khi thấy cậu bé rơm rớm nước mắt thì mới thu hồi tầm mắt, rồi mở miệng cảnh cáo: “Ngoan ngoãn đứng đợi ở đây, đừng có gây sự , không được nhúc nhích, nếu không chị ra tay đấy... Hiểu chưa?” Thẩm Đường hù dọa thằng nhóc hư đốn này một chút, sau đó cúi người sắp xếp lại cái giường bị làm lộn xộn của mình, sau khi dọn dẹp xong, cô quay đầu thấy thằng nhóc kia không dám cử động dù chỉ một chút mà chỉ dám đứng yên tại chỗ, điều này khiến Thẩm Đường vô cùng hài lòng, trên mặt cô cũng xuất hiện nụ cười.

Nhìn đứa trẻ rưng rưng chực khóc, Thẩm Đường lấy trong túi quần áo ra móng giò hầm do hệ thống cung cấp, cô vừa ăn vừa nhìn chằm chằm cậu bé.

Mùi thơm của móng giò hầm tỏa ra trong không khí, thằng nhóc hư đốn ngửi được mùi thơm trong không khí thì gắng sức hít lấy hít để, cậu bé lén quan sát chị gái xinh đẹp này một chút, sau đó khi nhìn thấy ánh mắt của chị gái này, cậu bé đã từ bỏ suy nghĩ muốn ăn.

Chắc chắn sẽ không cho cậu bé ăn, vì vậy cậu bé nên ngoan ngoãn đứng đợi thì tốt hơn.

Thẩm Đường quan sát thấy biểu hiện của đứa nhóc hư đốn này, cô hơi nhíu mày, đứa nhóc này trông rất thông minh đấy, đáng tiếc là không được dạy dỗ cho tốt.

Trẻ con không ngoan thì sẽ không bao giờ được người khác thích.

Thẩm Đường ăn móng giò hầm thơm lùng, cô nở nụ cười rồi nhìn thằng nhóc nói: “Muốn ăn không?”

“Muốn ạ.” Thằng nhóc hư đốn nuốt nước miếng, sau đó lại nói tiếp: “Chị sẽ không cho em ăn, đúng không?”

“Đúng rồi, thông minh đó.” Thẩm Đường cười xán lạn, sau đó lại nói tiếp: “Biết sao không, bởi vì hành vi vừa rồi của em khiến người cực kỳ không thích đó, em như vậy thì sẽ không ai thích nổi em đâu, em xem lại em một chút đi, bẩn thỉu, còn không có lễ phép, em cảm thấy em đủ xứng đáng để chị cho em ăn sao?”

Cậu bé cúi đầu nhìn quần áo bẩn thỉu của mình, nước mắt rưng rưng, và cúi đầu không lên tiếng.

Trong khoang rất yên tĩnh, Thẩm Đường đắc ý ăn móng giò hầm, còn thằng nhóc hư đốn thì ngoan ngoãn đứng sang một bên, cảnh tượng này mang đến cho ta một loại cảm giác hài hòa đến kỳ lạ.

Đến khi người phụ nữ kia bị nhân viên phục vụ dẫn về, cô ta thấy dáng vẻ tội nghiệp của đứa trẻ thì lập tức mở miệng muốn mắng chửi người khác, nhưng còn chưa kịp nói gì lại nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo đầy sắc bén của Thẩm Đường, những lời vừa muốn nói lập tức phải nuốt xuống.

Dưới sự giám sát của nhân viên phục vụ, người phụ nữ kia không cam lòng, nhưng phải bồi thường tiền cho Thẩm Đường, sau đó họ bảo Thẩm Đường thu dọn một chút rồi chuẩn bị đổi sang một khoang xe khác cho cô.

Sau khi xử lý xong chuyện này, nhân viên phục vụ lập tức rời đi, còn Thẩm Đường thì dọn dẹp đồ đạc rồi chuẩn bị đổi sang một khoang khác.

Người phụ nữ kia không biết tốt xấu, khi thấy con ranh c.h.ế.t tiệt ở đối diện đang dọn dẹp đồ đạc, cô ta càng nhìn càng tức giận, sau đó chớp chớp mắt hai lần, cô ta nhìn cái cơ thể nhỏ bé của con ranh c.h.ế.t tiệt này, ngay sau đó lập tức trở nên tức giận, vì vậy muốn ra tay xử lý cái con nhóc mất dạy này.

Cùng lắm thì chờ một lúc nữa, nhân viên phục vụ kia lại tới bắt đi dạy dỗ cũng được.

Người phụ nữ nghĩ như vậy, cô ta giơ tay định túm b.í.m tóc của Thẩm Đường.

“Bíp, hữu nghị tài trợ cục gạch x1.”

Âm thanh nhắc nhở của hệ thống vang lên, Thẩm Đường còn chưa kịp phản ứng lại thì một viên gạch cứng hình hộp đột nhiên xuất hiện trên bàn tay được đặt ở trong chăn.

Cảm nhận được động tác của người phụ nữ ở sau lưng, Thẩm Đường không chút nghĩ ngợi mà xoay người và giơ cục gạch lên.

“A!” Người phụ nữ nhìn thấy cục gạch trong tay đối phương, cô ta mở to hai mắt nhìn với vẻ mặt ngơ ngác không hiểu được... Tại sao lại có người giấu một cục gạch ở trong chăn chứ?

Đến cả thằng nhóc hư đốn ở bên cạnh cũng sợ ngây người, cậu bé đần độn nhìn cục gạch trong tay Thẩm Đường đến quên cả khóc.

eyJpdiI6IktBdzhyc1NHeG5wektEXC9aQVU3a0pBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IlpWbU9vRHU0bEVwK2N3Z3NydkhERVkxQUhWSVJqYUdDT2pOZ3JycFFpcEJ6VThkcFlVZEE2NUJYb1pTK2tMbEo1cG1RS3AyT0ZYQnV5aHpEOWJyN3ZGVmQzdGZnRmt2VzA5S1I1bEg3eHp0T0ZuWUVJbUpLZkZQS1IxUm1nTW9Ub1JKQTRjNnFPMFFJRWZZNUdtTlV0WjZYMGpNdmJ4SmxFaDJpaitvRktwWXQzUDZCWWtqbTR6WkpuOVEzMnh1cWF6XC9zTmM5Vmg4OWcrSW5Oc0JVeWJTeHFNcWUzWUI2XC9yVlprU2MwdFdcL0xKM3F1amJNZzhYcmJoNkR1d3BHbStsQWJQWmdTblRcL05kcVp1WDF1WUJCa3lRRVRpRGNSenhuRzNZVFJva0ZoND0iLCJtYWMiOiJhMTRmN2U5YTY0NDE3MjE5ZDU4ZTg0YzI2ODRlN2NkMzYwMzRiMzA4YjRkZjNkN2I1MjA1ZWY4YzVkZjgyYjhlIn0=
eyJpdiI6IkVNMWFHSDFySDArME04ME4xRllNdkE9PSIsInZhbHVlIjoic2lkdkVjU0gyWmR5alBMMlVLVTdjY1dZSWw2OVpPVTBGZHZiV3p1UGl4Y1hqSTIxek9pNk1ORm0rSkpwS0VBdnhQMlFHWTFWeFIwUjJcL244T0VIWjB1NUFLMmJUSmdQYk9OdmMrZU5EZFwvZ2syUjZpZE9CbldzODMxWFozK3pCSFwvRGlnWEZ5REN4QkFJYmZPclpxVDhXcHNnZW9CQ1lMWm1EWjVuQ2dzb0ZtRkV4Slp2elRmZllaYmZzMTVhc1laMEJZaWFoU3VtWG1peDArd2wwUFkraXpmS3dYVFFhXC9OTk1BcUZHaFwvQmRjY2ZwZFMxNHpabDF0TGNVZjlaSU9Ua1RTSnpLY3JtTTF2czVJR0FkZHlSUlNyaklhYTY5MjdYMHpkRERhdzVXcmJVVUJ6YnVqNERLYVN2aWNKS3VTYnBGNFMrTlBcLzdQVTExczVRTW8xUnJsRHUwaWZTV0taVXpnVGFJTkF4WTdXNEJKaWNpREI5Sis4UlR3UkU5MEx6ZUtENWNIdUUrVmxHOXZzSHRuWkRwcnd0UXJldytEb3hUZ3pzbE1nNWJBZHpSZU1UNUNnMjBMM3lwNElJaTlYV3FTbXIzWXZPWWFQaVl3Y0trMW54N1wvbHp1Zlo0S2tCeW1uYzZwSGVMem9INld4aTFXZFdENmQxa1V0S0l5RUtOWEdVdEthSVAwWnU2ZE91Q0dkMXNmOTdldUYzV1huYlN3cUthbGJ6ZjFydz0iLCJtYWMiOiI2MjY2ZTE5MGY4ZjBlNDU0MDQ0NDA0NmExOGVmMTY3MTI4ZGI0YzI0M2EyNmVlNTJjMWVmYWY4OTVhMWE5YzZmIn0=

“Cần, lát nữa cô giúp tôi cách đồ sang khoang xe 16 đi.” Thẩm Đường vẫn giơ cục gạch lên, cô chỉ huy người kia làm việc mà không có một chút khách sáo nào: “Cái này, đóng gói cẩn thận lại cho tôi, còn cái kia, cả cái kia nữa, cầm hết đi.”

Ads
';
Advertisement