Còn Mễ Nguyệt vẫn còn kinh ngạc ngồi tại chỗ, mãi cho đến khi người đã biến mất, cô ấy mới hồi phục tinh thần.
Thẩm Đường... chính là Thẩm Đường trong truyền thuyết sao?
A a a a, tuy biết Thẩm Đường là học sinh nữ, nhưng Mễ Nguyệt lại không hề biết Thẩm Đường là một nữ sinh xinh đẹp như vậy.
Không chỉ xinh đẹp mà còn rất thông minh, đây tuyệt đối là con gái ruột của ông trời mà.
Sau khi sự kích động của Mễ Nguyệt biến mất, sau đó cô ấy mới nghĩ đến một vấn đề nghiêm trọng.
Vừa rồi, đáp án câu hỏi kai của cô ấy không giống với đáp án của Thẩm Đường, chẳng lẽ đại ca Thẩm Đường trong truyền thuyết lại làm sai.
Vì vậy, câu hỏi này, cô ấy làm sai thì phải?
Hu hu hu, đau lòng quá.
———
Hai ngày thi trôi qua rất nhanh, các giáo viên lại bắt đầu chấm bài.
Có lẽ sự chú ý của Thẩm Đường trong truyền thuyết quá cao, vì vậy khi chấm bài, các giáo viên đều sẽ âm thầm chú ý xem phần bài của mình có bài của học sinh tên là “Thẩm Đường” không.
Nhưng điều các giáo viên không biết là, bài thi của Thẩm Đường đã được chấm xong, bây giờ nó đang nằm trên bàn làm việc của giáo sư Khương.
Điểm số vô cùng tốt, chỉ thiếu vài điểm để đạt được điểm tối đa, nhưng sở dĩ những điểm bị trừ này đều là do giáo sư Khương chấm bài thi này quá khắt khe, trong bài giải của Thẩm Đường có một vài kiến thức nằm ngoài giáo trình nên đã bị giáo sư Khương trừ điểm. Nếu đổi thành giáo viên khác chấm bài, bài thi này của Thẩm Đường chắc chắn được điểm tối, một vài phần nhỏ này, bọn họ sẽ không trừ.
Những bạn học này vừa mới thi Olympic Toán, có thể giải ra đáp án đã rất giỏi rồi, thậm chí có một vài câu hỏi ngay cả giáo viên cũng không chắc chắn có thẻ giải được, chứ đừng nói đến học sinh.
Nhưng yêu cầu không thể quá cao, nếu không bọn họ sẽ rất dễ thỏa mãn.
Ngày thứ năm, tại lễ trao giải, Thẩm Đường với thành tích vô cùng xuất sắc đã thành công giao nhập đội tuyển quốc gia.
Sau khi Thẩm Đường dự lễ trao giải xong thì chuẩn bị trở về quán trọ, vài ngày nữa cô sẽ tham gia huấn luyện trong đội tuyển quốc gia, cô định đi đến nhà sách một chuyện.
Vừa ra khỏi cửa lớn, Thẩm Đường đã nghe thấy có người gọi tên của mình.
Thẩm Đường ngẩng đầu lên nhìn, thấy cách đó không xa là giáo sư Khương.
Hai ngày trước Thẩm Đường đã nghe nói đến người giáo sư Khương này, Khương Bính Thăng, năm nay hơn năm mươi tuổi. Là nhân vật có m.á.u mặt, giáo sư khoa Toán học của đại học Bắc Kinh, lần này giáo sư Khương đến trại đông, quả thật là rồng đến nhà tôm mà.
Người ta thường nói rằng giáo sư Khương là người hiền lành, chưa bao giờ dễ mất bình tĩnh, hơn nữa còn vô cùng quan tâm đến gia đình, tuy ông cụ đã ngoài năm mươi tuổi, cũng vì một số chuyện trải qua và không được bảo dưỡng kỹ nên trông không còn trẻ, nhưng khí chất trên người giáo sư Khương thật sự không ai có thể so sánh được. Đó là hương vị được lắng đọng theo năm tháng trôi qua.
Giáo sư Khương đi đến trước mặt Thẩm Đường, trên mặt ông cụ lộ ra nụ cười yếu ớt rồi ấm áp nói: “Bạn học Thẩm Đường, không biết con có thời gian không, ở chỗ thầy có một vài đề thi, thầy cho rằng sẽ rất thích hợp với con, nếu con không ngại thì thầy có thể tặng cho con.”
Tặng bài thi?
Thẩm Đường nhìn giáo viên Khương, quả thực là vừa mừng vừa lo sợ mà.
Vừa rồi cô còn định đến nhà sách để mua tài liệu, mà bây giờ giáo sư Khương lại muốn tặng cho cô bài thi? Đây có được tính là bánh từ trên trời rơi xuống không vậy?
“Vâng ạ, cảm ơn giáo sư Khương.” Thẩm Đường cưởi tủm tỉm gật đầu, bộ dáng nhỏ nhắn kia thật sự trông rất buồn cười.
Giáo sư Khương bị chọc cười, ông cụ cười ha ha hai tiếng: “Bài thi để ở nhà thầy, cũng không xa nơi này lắm, con muốn ở đây đợi hay là đi lấy với thầy?”
“Có làm phiền thầy không ạ?” Thẩm Đường trông mong nhìn giáo sư Khương, thật sự cô rất muốn đi cùng, bởi vì có lẽ trong nhà của giáo sư Khương sẽ còn những tài liệu khác, lúc đó cô có thể mặt dạn mày dày mượn một chút.
Nghĩ như vậy, Thẩm Đường thầm đỏ mặt, a a a, hình như cô đang được một tấc lại muốn tiến thêm một thước thì phải, có phải rất không biết xấu hổ không?
Giáo sư Khương không biết suy nghĩ trong lòng Thẩm Đường, ông cụ dẫn người về nhà.
Nhà của giáo sư Khương là một căn nhà đơn một tầng, có vẻ như rất giống một căn nhà vườn.
Giáo sư Khương dẫn Thẩm Đường vào nhà.
Trong nhà, vợ của giáo sư Khương là Thư Nhiên nghe thấy tiếng động thì đi từ trong phòng bếp ra, vừa ra đã thấy ông chồng nhà mình dẫn một cô bé trắng nõn mềm mại đi vào vào nhà.
Ánh mắt của Thư Nhiên nhìn lướt qua ông chồng rồi rơi trên người cô bé trắng mềm kia, bà cụ im lặng đánh giá một lát, sau đó ánh mắt lại đặt trên người Khương Bình Thăng.
Thư Nhiên: Tình huống gì đây?
Khương Bính Thăng nhận được ánh mắt hỏi thăm của vợ mình, ông cụ hắng giọng một cái rồi giải thích: “Khụ khụ, giới thiệu một chút, đây là Thẩm Đường, học sinh tham gia trại đông, cô bé tới nhà để lấy tài liệu học tập.”
“Đây là vợ của thầy, Thư Nhiên.”
“Vâng ạ, con chào cô, cô ơi, cô xinh thật đó, cô mặc bộ sườn sám này trông cũng rất đẹp.” Thẩm Đường hâm mộ nhìn Thư Nhiên.
Cô thật sự không phải đang nịnh nọt, bởi vì vợ của giáo sư Khương thật sự rất xinh đẹp, dáng người mảnh mai, vì vậy mặc bộ sườn xám màu trắng này trông rất đẹp.
Thư Nhiên nghe thấy lời khen ngợi của cô bé thì sửng sốt một lúc, sau đó bà cụ nở một nụ cười dịu dàng rồi nói: “Lão Khương, học sinh của ông miệng ngọt thật đó.”
“Khụ khụ...” Giáo sư Khương không biết nên trả lời thế nào, vì vậy quyết định nói sang chuyện khác: “Thẩm Đường, con ngồi đây một lát đi, thầy đi lấy bài thi.”
“Vâng ạ, giáo sư Khương, thầy cứ đi đi ạ, con sẽ chờ.” Thẩm Đường ngoan ngoãn gật đầu, cô vẫn dùng ánh mắt hâm mộ nhìn Thư Nhiên.
Vợ thầy mặc sườn xám trông rất đẹp, vì vậy khiến cô cảm thấy không ai có thể mặc sườn xám hợp như vợ thầy.
Thư Nhiên nhận ra ánh mắt lung linh của cô bé vẫn đang nhìn mình, đôi mắt sạch sẽ khiến người ta thích ngay từ lần nhìn đầu tiên.
“Nào, tới đây ngồi đi, hai ta cùng nói chuyện.” Thư Nhiên cười chào đón.
“Vâng ạ, con rất thích người khác gọi con là Đường Đường ạ.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất