Ta Không Muốn Làm Mẹ Kế

“Ha ha ha, được, vậy bà gọi con là Đường Đường. Đường Đường, con rất thích sườn xám hả?”

“Hì hì, con chỉ cảm thấy bà mặc trông rất đẹp thôi ạ.” Thẩm Đường dùng bàn tay bé nhỏ gõ gãi cái tai trắng nõn mềm mại, cô ngượng ngùng trả lời.

“Ha ha, chỉ biết dỗ bà thôi.” Bây giờ Thư Nhiên càng thích cô bé mà lão Khương mang về, miệng ngọt, dễ thương, còn rất ngoan nữa.

Chậc chậc chậc, ai có thể sinh ra một cô con gái bảo bối như vậy đây?

“Bà vừa nấu canh đó, bà múc cho con một chút nhé, Đường Đường, bà cho con biết, canh bà nấu rất ngon, giáo sư Khương của các con ăn mấy chục năm vẫn không ngán đâu.”

“Không cần đâu ạ...”

“Không sao hết, đừng khách sáo, con ngồi đi, bà vao múc cho con.”

Thư Nhiên không đợi Thẩm Đường từ chối mà đã đi vào phòng bếp.

Vài phút sau, Thư Nhiên bưng một bát canh thơm lừng đi ra.

Là một người sành ăn, Thẩm Đường vừa ngửi đã biết đây là canh hầm bằng xương heo.

Trong nước canh đậm đà có vài miếng thịt và khoai mỡ, kết hợp với một vài cọng hành lá trên nước súp, vì vậy trông vô cùng ngon miệng.

Đợi đến khi giáo viên Khương sắp xếp tài liệu xong và đi ra, sau đó ông cụ lại nhìn thấy vợ mình đang mỉm cười nhìn cô bé, còn cô bé thì vui vẻ ăn món canh xương của ông cụ.

Khương Bình Thăng: …?

Trong khoảng thời gian ngắn ông cụ không ở đây, có chuyện gì đã xảy ra vậy?

Sao lại thấy một già một trẻ thân thiết như vậy, dường như cảm thấy hối hận khi gặp nhau quá muộn vậy đó.

Thậm chí vợ còn cho Thẩm Đường canh của ông cụ, tiến độ này hình như tiến triển quá nhanh rồi thì phải?

Thẩm Đường và Thư Nhiên thấy giáo sư Khương đi xuống, phản ứng đầu tiên của Thẩm Đường đó là muốn đặt bát canh xuống, nhưng Thư Nhiên thấy động tác này của cô thì đã ngăn lại.

“Đường Đường, con cứ ăn canh đi, có chuyện gì ăn canh xong rồi nói sau.” Khi Thư Nhiên nói lời này, bà cụ còn trừng mắt nhìn Khương Bính Thăng một chút, như thể đang trách ông cụ đi ra không đúng lúc vậy.

Trong lòng Khương Bính Thăng càng cảm thấy buồn phiền: Ông cụ ra không đúng lúc sao?

Nhưng vừa nghĩ lại, vốn dĩ Thẩm Đường tới đây để lấy tài liệu thôi mà?

Có thể nói đạo lý một chút được không, chuyện gì cũng phải có trước có sau chứ?

Khương Bính Thăng thân phiền hai câu trong lòng, nhưng ông cụ tuyệt đối không dám nói bất cứ lời gì trước mặt Thư Nhiên...

Thẩm Đường thấy giáo sư Khương cầm tài liệu ra, vì vậy đã nhanh chóng ăn hết canh, sai vài phút, Thẩm Đường đặt bát xuống.

Thấy động tác này của Thẩm Đường, trong lòng giáo sư Khương thầm cười một tiếng, thuận tiện còn khen một câu: Quả là một cô bé nhanh nhẹn mà.

“Nào, tới đây xem bài thi đi, nếu khó quá thì thầy có thể đổi cho con bộ khác, nhưng thầy cảm thấy những bài thi này có thể hơi khó với con, nhưng vẫn có thể giải được.” Giáo sư Khương nói.

Ở bên đó, Thẩm Đường đã xem qua phần đề thi này, không thể không nói, giáo sư Khương quả là người có m.á.u mặt trong giới Toán học, đến cả bộ bài thi này cũng vô cùng thích hợp với Thẩm Đường.

Giống như giáo sư Khương nói vậy, những bài thi này có khó, nhưng theo trình độ bây giờ của Thẩm Đường để nói, chỉ tốn một chút thời gian cho một bài là nhất định có thể là được.

“Ôi chao, ông xem ông kìa, sao phải vội vàng như thế hả? Đường Đường à, con đừng lo lắng, hay con cứ tới thư phòng của giáo sư Khương các con chọn bài thi đi, không cần vội đâu. Vừa hay có thể ở đây ăn cơm trưa luôn, bà vào bếp nấu thêm hai món nữa.” Thư Nhiên nói.

“Không cần đâu ạ, bà ơi, con về ngay đây ạ.”

“Trở về làm gì, con đừng khách sáo, đã tới đây thì sao không thể ăn một bữa cơm được chứ? Cứ quyết định vậy đi, con vào thư phòng, bà đi nấu cơm.” Thư Nhiên nhiệt tình nói, bà cụ vốn không cho Thẩm Đường có cơ hội từ chối.

Giáo sư Khương thấy vội cũng nói: “Đúng vậy, chỉ ăn một bữa cơm thôi, khách sáo làm cái gì. Con ăn ở bên ngoài thì không bằng cứ ăn ở nhà thầy, cũng chỉ nhiều thêm một bộ bát đũa thôi mà.”

“Đúng đúng đúng, chỉ là chuyện bát đũa thôi, hai người chúng ta ngày nào cũng mắt lớn nhìn mắt nhỏ là đủ rồi, bây giờ có thêm Đường Đường ăn cơm cùng hai ông bà già chúng ta, náo nhiệt hơn một chút.” Thư Nhiên cười ha ha nói.

Đối với sự nhiệt tình này của thầy và vợ thầy, đương nhiên Thẩm Đường không thể từ chối được, hơn nữa, một phần nguyên nhân cũng là vì thư phòng của giáo sư Khương rất có sức hấp dẫn với cô.

Giáo sư Khương dẫn Thẩm Đường vào trong thư phòng, trước khi đi còn hào phòng nói: “Sách bên trong con thích thì cứ xem, thư phòng của thầy không có nhiều khách tới lắm nên con đừng khách sáo.”

Trước khi đi ra, giáo sư Khương còn tiện tay đóng cửa thư phòng lại.

Trời ơi, ở nơi này của giáo sư Khương thật sự có rất nhiều quyển sách chỉ có một.

Đương nhiên, trong đó có rất nhiều sách liên quan đến Toán học.

Thẩm Đường rong chơi trong biển tri thức, quả thực rất hạnh phúc.

Trong phòng bếp.

Đôi vợ chồng già Khương Bính Thăng và Thư Nhiên bận rộn, một người thái thịt, một người xào ra, phối hợp rất ăn ý với nhau, xem ra đôi vợ chồng này thường xuyên nấu cơm cùng nhau.

Mùi ớt xào hơi nóng khiến Thư Nhiên ho khan hai tiếng, bà cụ vừa xào vài cái vừa quay sang nhìn Khương Bính Thăng đứng bên cạnh rửa rau nói: “Lão Khương, học sinh này của ông có tình tình rất tốt, miệng ngọt, vẻ ngoài cũng rất xinh, khiến người ta phải ưa thích.”

“Cái này thì tôi không biết, nhưng học sinh này đúng thật rất thông minh, thành tích trong trại đông lần này không tệ. Mà còn nỗ lực cầu tiến, không lười biếng, tôi thấy cũng rất tốt.”

“Ha ha ha, rất tốt sao? Có phải ông rất ghen tị không, chúng ta cũng có một cháu trai đó, nhìn cô bé Thẩm Đường này, ông lại hối hận vì lúc trước không đòi thêm một cháu gái nữa, phải không?” Thư Nhiên trêu chọc bạn già.

“Muốn cũng không được, lúc trước con gái lấy chồng, với cái cơ thể của con gái chúng ta, bà còn không rõ sao? Không vì thế, bà cho rằng tôi không muốn một cô cháu gái hả?”

eyJpdiI6IkRsVnliR0dPbTY5eFF6OG54WmNFNEE9PSIsInZhbHVlIjoiVExyYkZOYkRhWFpGNEJTcElwZU1Vd3NpenVmcGtTMkExV05nMkNjdmZPNmtxQ00zQU9IcDI0bUoyRmRYaHNpZkNLMUtIQXR5cGN4VklvZHhZaEVOTnJESDdcL1c2T2NXXC8wQm1tdzBRZUYwY1o4a3JsdjYydUJCemJqS0VoWGVhSmNRU2RcL09CR2lCSjZTZTNVN0pjajU5Y2cwZCsyMm1ZR2FlMTZ4SmxTajJHUEhuYzRjekFzVjRDVUJsTEIyS1E4Sm1CeHJ4ZlNmXC9zdGN5VVhsQmswcjd3cllwVGZNd1wvZkZcL3hraFpSNXhGSERBa2hRTzFIVENHYVJYNmtqK3N6dzZUb1l5UjdmZ0p5b0Z3N1wveWZRejFRPT0iLCJtYWMiOiI2YTVlMGRhNzcyN2I0YTRlYzM2ZDYxNDMzMDI1NmFmYzQzYjRjM2IwYmRjMDViZWJlYmU2ZTA2MWQ2N2M0MTI5In0=
eyJpdiI6ImdlRnZUT2R1UFI2OU4xRHdqbjF2eVE9PSIsInZhbHVlIjoibk95RXJhWkxnMjVwVGxiQWVGUk9lTWp5Y3FkNmtGSW9OUGRISVBNZnoybnorZm0wK3JvcitlZHRodWVJTXJtb2wwa0IyWnBRMFA3YzRPbXdRN3RGcjBWWVpvODBrajRKdk11STJcLzZBalN5MkxkZkw3Q1YzeHg3VUxBWHFmVlRJU3lqT1wvM1BnOE1uY29mV1wvUG1JU3JWeEdmWkNmbVlXaUg3NzRhTEVkYlRYSEc0UWpJaG1oM1g0WHVTYnZTdkR4d3B1NUJIM1wvOGNNcVpIZDIwZlNSazl4bzJlaUw0SDdZWEVKd3FMdUN3VW9ibmZHSjFiS1RCZGpjK2hmZlwvXC94UUVmOVkwR2pZYmhpaVlXNWtTbmJzOFB4SkhxaTQ5dU5cL2pZcGJOSW4wNWFlY1wvQVBLOUJ2TnlHdFBsSzN1Mm5sXC9uNXJmNkNGS2dBV0RRdzhNeUJQOXNJbmljdDRGdW5kU2tubnZkSVNlUjdCMlhxTXVYVWIzYm9ZcmV0UnZIWGx0RjVzdUhZNlpnZEdydjZRM2dGVGZ5WnAzdEc3dlNVTkt5Z2lzK2kxa3BNUmREOEp0U1lpSzh4d2psN1A5cWZsbkgyazVlSHJ1ckJRVjhaUVpobWwyYVJKQThpaEtOTjFpdWk0ZDRnMXE1T2tzYVhrTDRnVVJGbHRpcVFPbEx4clBONjVZdUQyREhxRlFBMXNyZXFMSzJrdEM2ZkNQWnNrcTFqXC9TRmJrT0JxNU00MWwySHQwQ2xUK0JBQStXMzBGbnVxSUlOVkdKMmpnUWFuZHlSWXV1cEE9PSIsIm1hYyI6IjcxNjQ2ODIwYjUwNTdiZjc5NTc2NGI1MDI4YWExYTNmNzU5NGRmYWM1NTZlMTczZWJkY2VmMDhiMzMzNTAyMmUifQ==

“Hừ, lại còn mang về một người, ông cho rằng con gái nhà người ta là củ cải nhổ dưới đất hả? Nhổ một cái là có thể xách về nhà được luôn à? Hơn nữa, với cái tính cách kia của cháu trai chúng ta, muốn nó dẫn một cô vợ về, có lẽ chúng ta phải chờ lâu đấy.”

Ads
';
Advertisement