“Được rồi được rồi, nói cái này sớm làm gì, bà tập trung nhìn đồ ăn đi, đừng có xào cháy.”
“Tay nghề mấy chục năm của tôi làm sao có thể cháy được chứ?”
“Năm đó chúng ta vừa kết hôn, lúc ấy tôi cũng phải ăn không tí đồ ăn cháy đó.”
“Ơ kìa, ông già nhà ông cố ý muốn bới lông tìm vết đúng không?”
Khương Bính Thăng nhìn dáng vẻ trừng mắt của bạn già, ông cụ lập tức không nói gì nữa, trong đầu lại thầm trả lời một câu: Nói thật có sai đâu?
Bạn già này, tuổi càng lớn càng không nói đạo lý.
————
“Cố Thịnh, cậu đi đâu thế? Chạy nhanh như vậy làm gì hả? Có phải gần đâu cậu có người yêu không? Hôm trước vừa được nghỉ lễ, tôi cũng thấy cậu chạy nhanh như trộm.”
Cố Thịnh nghe thấy tiếng Tô Chấn Hưng gọi anh, tốc độ đi đường cũng chậm lại, đợi sau khi Tô Chấn Hưng ở đằng sau đuổi kịp thì mới nghiêng đầu nhìn đối phương, sau đó đáp lại: “Cậu đoán mò cái gì thế, tôi vội về dỗ dành ông ngoại bà ngoại tôi đấy, chứ có rảnh ở không đâu, tôi phải dành thời gian để ở với hai ông bà.”
“Ông bà ngoại của cậu à?”
“Đúng vậy, cha tôi ngày nào cũng bận rộn hơn cả tôi, được rồi được rồi, tôi không nói với cậu nữa, tôi đi đây.”
“À, đợi một lát, Thiệu Đông hẹn buổi tới ra ngoài cùng ăn cơm, cậu có rảnh không?” Tô Chấn Hưng nhìn Cố Thịnh lại muốn chạy thì vội vàng hét với bóng lưng của anh một câu.
“Nói sau đi.” Cố Thịnh cũng không quay đầu lại, anh xua tay đi xa.
Nửa tiếng sau, Cố Thịnh tới nhà ông bà ngoại, anh giơ tay gõ cửa cốc cốc cốc.
Trong phòng bếp, Khương Bính Thăng và Thư Nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa, cả hai đều không hẹn mà cùng nhìn về phía cửa.
“Bây giờ còn ai tới vậy?” Khương Bính Thăng hỏi.
“Ai biết được, ông đi mở cửa xem ai tới đi.” Thư Nhiên chỉ huy bạn già nhà mình.
Khương Bính Thăng gác lại việc trong tay, ông cụ quay người đi ra khỏi phòng bếp.
Mở cửa thì nhìn thấy người ngoài cửa là cháu trai còn cao hơn mình một cái đầu, ông cụ hơi kinh ngạc, sau đó hét lớn vào trong nhà một tiếng: “Bà nó, cháu trai bà nhớ thương về rồi này.”
“Tiểu Thịnh về hả? Mau vào đi, bà ngoại đang xào đồ ăn, cũng sắp xong rồi.” Thư Nhiên ở trong phòng bếp nói một câu, sau đó lại nghĩ đến cái gì đó, bà cụ nói tiếp: “Ông nó, ông đi gọi Đường Đường ở trong phòng ra rửa tay chuẩn bị ăn cơm đi.”
Nghe được hai từ “Đường Đường” này, cái tên đầy nữ tính này rõ ràng là tên của một cô gái, Cố Thịnh vừa mới vào cửa không kìm được sự tò mò mà nhìn sang ông ngoại.
Khương Bính Thăng chú ý tới ánh mắt của cháu trai, ông cụ cười giải thích: “Là học sinh của ông tới lấy một ít, đồ, sau đó tiện thể ở lại ăn cơm luôn.”
Nghe thấy là học sinh của ông ngoại, Cố Thịnh không hứng thú mà gật nhẹ đầu tỏ vẻ mình đã biết.
Thấy ông cụ đi vào trong thư phòng gọi người, Cố Thịnh xoay người đi vào phòng bếp.
“Bà ngoại, bà đang nấu món ngon gì vậy?” Cố Thịnh vào phòng bếp, anh vừa xắn tay áo lên vừa tiếp tục nói: “Bà ngoại, để con giúp bà.”
“Con thích ăn thịt xào cà tím, không cần con phải ra tay đâu, xong ngay đây. Bà làm cũng sắp xong việc rồi, con rửa tay rồi ra ngoài đợi đi.” Thư Nhiên cười đáp lại.
“Trời ơi, bà ơi, thơm quá, bà nấu món gì vậy ạ?
Giọng nói trong trẻo mềm mại vang lên sau lưng Cố Thịnh, Cố Thịnh còn chưa quay đầu đã cảm thấy giọng nói này hơi quen thuộc.
Vừa quay đầu, Cố Thịnh nhìn thấy cô gái trắng nõn đứng sau lưng mình, anh hiếm khi sửng sốt.
Còn Thẩm Đường khi nhìn thấy Cố Thịnh quay lại, trong mắt cô cũng xuất hiện sự kinh ngạc, vừa rồi cô còn đang thắc mắc người đàn ông to lớn nào đang chiếm chỗ ở trong phòng bếp, thì ra lại là... ân nhân cứu mạng.
Thế giới này nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, như vậy mà vẫn có thể gặp lại, quả thật là có duyên mà.
“Em chính là học sinh của ông ngoại à? Không phải em còn chưa tốt nghiệp cấp ba sao?” Trong mắt Cố Thịnh xuất hiện ý cười, anh hỏi.
“Em tới đây tham gia trại đông, giáo sư Khương là giáo viên giám thị phòng em, bốn bỏ lên năm thì cũng coi như là giáo viên của em.” Thẩm Đường cong mắt cười trả lời, lúm đồng tiền ngọt ngào trên mặt cô như ẩn như hiện, cô đánh giá từ trên xuống dưới ân nhân cứu mạng mấy tháng không gặp, cô hỏi ngược lại: “Anh là cháu ngoại của giáo sư Khương ạ?”
“Đúng vậy.” Cố Thịnh trầm giọng trả lời một câu.
Thư Nhiên ở trong phòng bếp và Khương Bình Thăng đứng ở cửa bếp nghe cuộc đối thoại của hai người, cả hai ông bà hai mặt nhìn nhau rồi đột nhiên nhận ra được điều gì đó.
“Hai con quen nhau hả?”
“Hai con quen nhau hả?”
Hai ông bà trăm miệng một lời hỏi.
Bị hai ông bà hỏi, cả hai nhìn nhau một cái và đều thấy được ý cười trong mắt đối phương.
“Vâng ạ, trước đó từng gặp ạ, anh Cố là người rất tốt.” Thẩm Đường vừa gặp đã lập tức phát một tấm thẻ người tốt cho Cố Thịnh.
Cố Thịnh nghe Thẩm Đường nói vậy thì khẽ cười một tiếng, anh hắng giọng nói: “Vâng ạ, trước đó từng gặp, cũng xem như là bạn bè.”
Trên bàn cơm, Khương Bính Thăng và Thư Nhiên nhìn hai người trẻ tuổi đều biết nhau, vì vậy đã bảo Thẩm Đường gọi Cố Thịnh là anh.
Theo lời của hai ông bà, Cố Thịnh lớn hơn Thẩm Đường khoảng năm sáu tuổi, gọi một tiếng anh cũng là bình thường.
Mà Cố Thịnh lại là con một, từ nhỏ đã nghịch ngợm, hai ông bà hiếm khi nhìn thấy anh có kiên nhẫn với một cô gái như vậy.
Vì vậy có thể nói, cuối cùng Cố Thịnh cũng xem như có một cô em gái rồi.
Ăn cơm xong, hai ông bà thấy Thẩm Đường muốn đi tiệm sách, vì vậy lập tức bảo Cố Thịnh đi cùng, nói mỹ miều hơn thì là đi chăm sóc con gái nhà người ta.
Mà nhân vật bị sai đi là Cố Thịnh hiếm khi không thấy từ chối, anh đi theo sau Thẩm Đường ra khỏi cửa.
Phương tiện đi lại của hai người là xe đạp mà giáo sư Khương hay dùng.
Chàng trai ngồi đằng trước, đôi chân thon dài chậm rãi đạp xe, ở đằng sau, Thẩm Đường ôm tài liệu ngồi nghiêng sang một bên, thỉnh thoảng, bắp chân cô còn khẽ đung đưa, vô cùng thoải mái.
“Anh cố, bây giờ anh chở em, khi về thì em sẽ chở anh nhé.” Thẩm Đường đưa tay vỗ vỗ vào bờ lưng ấm áp của chàng trai, cô sảng khoái nói.
Cố Thịnh đạp xe ở đằng trước nghe thấy lời nói hùng hồn của cô bé thì suýt chút nữa đã tông chiếc xe đạp vào bức tường ở ven đường.
“Được rồi, chúng ta đến nơi rồi.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất