Một nhóm người tụ tập chen chúc ở cửa sổ, từng gương mặt gần như dán vào cửa sổ, nhìn có chút buồn cười.
Còn Tô Chấn Hưng thì lại rất hoảng hốt, bởi vì anh ấy đã nhìn rõ người con gái đang đạp xe kia, hình như là…Thẩm Đường?!
Anh ấy có bị hoa mắt không vậy?
Sao Thẩm Đường có thể xuất hiện ở Bắc Kinh được chứ?
Đến trước cửa quán trọ Phương Đông, Thẩm Đường nhảy khỏi yên xe, sắc mặt vẫn đỏ ửng như trước, nhìn qua trông như một quả táo nhỏ đáng yêu.
Cuối cùng, Thẩm Đường cũng chỉ đạp xe được mười phút, còn đoạn đường phía sau thì đều là Cố Thịnh đạp về.
Cố Thịnh chống chân xuống đất, anh liếc nhìn biển hiệu của quán trọ Phương Đông rồi hỏi: “Em ở đây à?’”
“Vâng ạ, hai ngày nữa em chuyển đi rồi, em sẽ vào ký túc xá của đội tuyển quốc gia.” Thẩm Đường mỉm cười nhẹ nhàng đáp lại, cô cầm quyển sách trong tay, một cánh tay nhỏ nhắn khác thì giơ lên vẫy vẫy với Cố Thịnh, Thẩm Đường mềm mại nói: “Được rồi, anh mau quay về đi, trên đường nhớ cẩn thận.”
“Ừm, em cũng mau chóng vào trong đi, à đúng rồi, em đã có thông tin liên lạc của tôi rồi, nếu chuyện gì thì có thể liên lạc với tôi .” Cố Thịnh nói xong thì lập tức đạp xe rời đi.
Thẩm Đường trở về phòng rồi lấy tập bài thi mà giáo sư Khương đưa cho, cô tắm rửa sạch sẽ, sau đó bắt đầu làm đề.
Một tiếng sau, Thẩm Đường đã hoàn thành xong một đề.
“Bíp, hoàn thành một bài thi khó, được 89 điểm , hệ thống khen thưởng: nước nóng x1.”
Thẩm Đường xoa xoa cái cổ đang đau nhức, vừa nghe hệ thống khen thưởng bình nước nóng, cô không nhịn được mà nói: “Hệ thống, cậu cũng nói đây là một đề thi khó, không thể cho tôi cái gì đó thiết thực hơn một chút được sao?”
“Rốt cuộc ký chủ muốn cái gì?” Hệ thống liếc nhìn, nó hỏi ngược lại.
“Tôi không đòi hỏi gì cao, cũng không phải người tham lam, nếu có thể, cậu có thể cho tôi một lượt quay thưởng, hoặc không thì cậu cũng có thể cho tôi một gói thời gian, được không?” Thẩm Đường cười hì hì nói.
“Ký chủ, cô đang nghĩ cái rắm gì vậy hả?” Hệ thống cười lạnh trả lời.
“Hệ thống, cậu học xấu rồi, cho dù tôi có nghĩ cái gì thì cậu cũng không thể nói lời bậy bạ như thế được.”
“Tôi nói lời bậy bạ khi nào?”
“Cậu nói cái rắm, đó không phải là lời bậy bạ thì là gì hả?”
“Ký chủ, tôi nhắc nhở cô một câu, cô rất thường xuyên nói hai từ “cái rắm” này, tôi gần mực thì đen, gần đèn thì sáng thôi, vì vậy đã sớm bị cô dạy hư.”
“Đừng có nói hươu nói vượn,tôi là một tiên nữ nhỏ, làm sao có thể dạy hư cậu được.”
Thẩm Đường vừa tranh cãi với hệ hệ thống, vừa cúi đầu tiếp tục làm bài.
Lần này cố gắng nửa tiếng, Thẩm Đường hoàn thành xong bài thi thứ hai, sau đó lại nhận được phần thưởng của hệ thống là một bình nước nóng.
Cố gắng hai tiếng, hai bình nước nước… vậy chỉ có thể nói rằng, hệ thống vẫn keo kiệt như ngày nào.
Chiều tối, sắc trời dần dần tối lại, Thẩm Đường sờ xuống cái bụng đang kêu to của mình, cô chuẩn bị ra ngoài tìm đồ ăn ở gần đây.
Vị trí của quán trọ Phương Đông khá tốt, xung quanh có rất nhiều tiệm cơm.
Bây giờ Thẩm Đường cũng được coi là một tiểu thư nhà giàu, lúc dùng bữa, cô đương nhiên không thể đối xử tệ với bản thân.
Khi vào tiệm, Thẩm Đường ngoan ngoãn ngồi vào bàn chờ ông chủ mang đồ ăn lên.
Chờ một lúc, cuối cùng đồ ăn cũng được mang lên, mùi thơm của đồ ăn khiến Thẩm Đường háo hức bắt đầu ăn ngay.
Những vị khách ở bàn bên cạnh không khỏi nhìn chăm chú thêm vài lần khi thấy dáng vẻ ăn của cô gái, động tác ăn của cô không thô lỗ mà khá xinh đẹp, nhưng tốc độ ăn lại tuyệt đối không chậm chút nào.
Thẩm Đường mặc kệ ánh nhìn của những vị khách khác ở gần đó, cô gắp một miếng thịt ba chỉ mỏng manh béo ngậy cho vào miệng, được ăn miếng thịt thơm phức, vẻ mặt của Thẩm Đường lộ rõ vẻ hài lòng, hai mắt cô sáng lên.
Hai bên má phồng lên, khi nhai nuốt thì khẽ động, nhìn trông vô cùng đáng yêu.
Nhìn cô ăn, những vị khách ở bàn bên cạnh thậm chí còn cảm thấy thèm ăn hơn.
Nửa tiếng sau, Thẩm Đường uống một ly nước, cô tranh thủ lúc không ai để ý mà sờ lên cái bụng hơi nhô ra của mình rồi thầm ợ một hơi no nê.
Thẩm Đường cầm lấy hoá đơn, đang định đi ra khỏi tiệm cơm thì đột nhiên cô nhìn thấy mấy bóng người quen thuộc đang đi từ ngoài vào tiệm cơm.
Thẩm Đường liếc nhìn chiếc xe con màu đen hơi quen mắt ở ngoài cửa, rồi liếc nhìn ba người vừa bước vào.
Cô thu tầm mắt lại, cảm thấy không có gì hứng thú nên định rời đi.
Ba người bước vào cửa, người đàn ông trung niên vừa vào thì đã nhìn thấy cô gái mình gặp thoáng qua, sau khi nhìn kỹ khuôn mặt quen thuộc đó, người đàn ông không khống chế nổi mà giơ tay lên ngăn cản cô.
A…Thẩm Đường cụp mắt xuống nhìn cánh tay đột nhiên xuất hiện trước mặt mình.
Cô ngẩng đầu lên và nhìn người đàn ông trung niên.
Khi người đàn ông trung niên bắt gặp ánh mắt của cô, ông ta mới nhận ra bản thân hơi đường đột, vì vậy vội vàng rút tay lại, sau đó nở nụ cười áy náy: “Xin chào, thật xin lỗi, chú thấy cháu rất giống một người bạn của chú.”
Phía sau người đàn ông đó là một người phụ nữ ngang ngược và thằng nhóc hư đốn mà Thẩm Đường đã gặp lần trước, khi hai người họ chạm phải ánh mắt của Thẩm Đường, bọn họ lập tức cảm thấy chột dạ và tránh ánh mắt của cô.
Không quen, bọn họ không quen.
Khi Thẩm Đường nhìn thấy dáng vẻ trốn tránh của hai mẹ con, cô không khỏi bật cười, để lộ lúm má đồng tiền ngọt ngào.
Người đàn ông đối diện nhìn thấy nụ cười của Thẩm Đường, ánh mắt ông ta rơi vào lúm má đồng tiền trên má cô, trong mắt hiện lên một tia u ám.
Thật sự, quá giống nhau rồi.
“Xin lỗi, cháu tên gì vậy? Chú tên là Ninh Xương Lâm, chúng ta có thể làm quen với nhau được không?”
Thẩm Đường nghe được lời nói của người đàn ông thì dùng vẻ mặt khó hiểu nhìn đối phương.
Làm quen? Tại sao phải làm quen chứ?
Thẩm Đường tỏ vẻ cô không muốn làm quen với người đàn ông này, trực giác của cô mách bảo đó là một người đàn ông kỳ lạ.
“Xin lỗi, mẹ cháu dặn không được nói chuyện với người lạ.” Thẩm Đường nhẹ nhàng nói, sau đó không để ý tới người đàn ông đó nữa mà xoay người rời đi.
Người đàn ông nhìn theo bóng lưng cô gái nhỏ đang càng lúc càng đi xa, trong mắt hiện lên một tia đau lòng.
Mà nếu cô bé đó chính là con gái của cô ấy, vậy thì cô ấy đã kết hôn rồi sao? Đã lấy chồng? Còn sinh được một cô con gái sao?
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất