Ta Không Muốn Làm Mẹ Kế

“Cha ơi, con đói.” Một giọng nói cắt ngang sự trầm tư của người đàn ông.

Người đàn ông nhìn xuống đứa trẻ chỉ cao đến eo mình rồi hít một hơi thật sâu.

“Được rồi, chúng ta mau vào trong ăn thôi. Đồng Đồng muốn ăn món gì thì cứ gọi.”

“Đúng đúng đúng, Đồng Đồng muốn ăn gì thì cứ ăn.” Người phụ nữ nở một nụ cười nịnh nọt với người đàn ông rồi nói tiếp: “Đồng Đồng rất thích ăn thịt giống mẹ, nên lát nữa chúng ta gọi vài món thịt nhé.”

Nghe thấy câu nói của người phụ nữ, Ninh Xương Lâm khẽ nhíu mày, ông ta không vui nhìn người phụ nữ một chút rồi nói: “Không phải tôi đã nói rồi sao, cô có thể tự nhận mình là mẹ của Đồng Đồng được, hiểu không? Đồng Đồng có cha có mẹ, cô chỉ là mẹ nuôi của nó thôi.”

“Vâng vâng vâng, tôi hiểu rồi, sau này tôi sẽ không nói như vậy nữa.” Người phụ nữ nở nụ cười lấy lòng đáp lại.

Ninh Xương Lâm vốn không thích người phụ nữ này một chút nào, nếu không phải lúc trước Đồng Đồng bị người ta lừa bán, sau đó bị người phụ nữ vô học này mua, ông ta tuyệt đối sẽ không đồng ý ăn cơm cùng một người phụ nữ như thế.

Trong mắt Ninh Xương Lâm hiện lên một tia chán ghét không rõ ràng, ông ta kéo Đồng Đồng đến bên cạnh rồi bước vào trong trước.

Ở một bên khác, Thẩm Đường quay về quán trọ, cô càng nghĩ càng cảm thấy người đàn ông đó rất kì lạ.

Nhưng Thẩm Đường rất nhanh đã bỏ qua chuyện này, dù sao cô và ông ta cũng không quen biết gì với nhau, sau này có lẽ cũng không còn gặp lại nhau.

Tuy nhiên, mọi chuyện không đơn giản như Thẩm Đường nghĩ.

Vào ban đêm, ở trong một tòa nhà cao tầng.

Ninh Xương Lâm vô cảm ngồi trên ghế làm việc, hình như ông ta đang suy nghĩ điều gì đó, ánh mắt hoảng hốt nhìn ra ngoài cửa sổ tối tăm đến ngẩn người.

“Leng keng leng keng!!” Tiếng chuông điện thoại vang lên phá vỡ bầu không khí im lặng ở trong phòng.

Ninh Xương Lâm không thể không đưa tay nhấc ống nghe lên, ông khàn giọng nói: “A lô?”

“Đại ca, bọn em đã điều tra ra rồi, Thẩm Đường, mười sáu tuổi, đến Bắc Kinh tham gia cuộc thi Olympic Toán học, vé xe đi đến Bắc Kinh của Thẩm Đường được La Quân đặt trước. Xem ra, Thẩm Đường không phải con gái của La Tĩnh, mà La Tĩnh thì đã qua đời từ nhiều năm trước rồi.”

“Bộp!” Một tiếng rơi đồ vang lên, điện thoại trong tay Ninh Xương Lâm rơi xuống bàn, phát ra âm thanh trầm đục.

Ninh Xương Lâm hoàn toàn choáng váng, trong đầu chỉ có một suy nghĩ, đó chính là…La Tĩnh đã qua đời rồi.

Đã qua đời từ nhiều năm trước là có ý gì?

Tại sao cô ấy lại qua đời?

————

Ở một bên khác, Cố Thịnh ăn cơm tối với giáo sư Khương và vợ của ông cụ, sau đó mới trở về trường quân đội.

Cố Thịnh vừa bước vào cửa ký túc xá, anh đã nhanh chóng cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của bạn cùng phòng đang nhìn về phía mình.

Cố Thịnh ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt của các anh em, trong đó, ánh mắt của Tô Chấn Hưng là phức tạp nhất, còn có vẻ muốn nói lại thôi.

“Hửm? Các cậu bị làm sao vậy? Nhìn tôi như vậy làm gì, dáng vẻ các cậu nhìn tôi sẽ khiến tôi hiểu lầm là các cậu coi trọng tôi đấy.” Cố Thịnh bắt đầu giở giọng trêu chọc, ngón tay thon dài đẹp mắt của anh đặt vào cổ mình, sau đó, bắt đầu cởi từng nút áo ra.

Nhìn động tác cởi cúc áo của Cố Thịnh, các bạn cùng phòng đều cảm thấy hành động của Cố Thịnh như có một cỗ năng lượng cầm thú khó nói nên lời.

Biết người biết mặt, nhưng không biết lòng, uổng công bọn họ đều cho rằng mặc dù có đôi khi, Cố Thịnh thích trêu đùa người khác, nhưng về mặt vấn đề cá nhân, nhân phẩm thì đều đáng được công nhận.

Không ngờ được, thật sự không ngờ được.

Vậy mà người này lại kiếm cớ lén bỏ rơi bọn họ để đi chơi cùng với một cô gái.

Mặc dù họ không biết con gái nhà người ta là ai, nhưng nhìn dáng dấp thì chắc rất xinh đẹp, thì ra Cố Thịnh cũng chỉ là một người đàn ông chỉ nhìn mặt.

Cố Thịnh cởi áo khoác ra rồi cầm lấy chiếc chậu bên cạnh, anh đang định đi vào phòng tắm, nhưng vừa cầm chiếc chậu lên thì đã nghe thấy tiếng một người bạn cùng phòng mắng mình.

“Bỏ cái chậu trong tay cậu xuống!”

Cố Thịnh hơi nhíu mày, lúc này anh mới cảm thấy có gì đó không bình thường, đôi môi mỏng của anh khẽ nhếch lên nở nụ cười bất cần, sau đó nói: “Sao vậy, cái chậu này là của cậu à? Đang làm cái gì thế hả? Có lời thì nói, có rắm mau thả.”

Ngay khi Cố Thịnh nói ra những lời này, bạn cùng phòng đều không còn khách sáo nữa.

“Cố Thịnh, hôm nay cậu đã đi đâu vậy?”

“Đúng, thành thật khai báo.”

“Đừng có nói dối, thành thật sẽ được khoan hồng, chống cự thì đừng có trách!”

“Này, các cậu đang làm gì vậy? Tôi đi đâu thì liên quan gì đến các cậu?” Cố Thịnh cười rồi đáp lời.

“Đúng vậy, Cố Thịnh, cậu đừng lừa gạt anh em, Chấn Hưng nói cậu đi gặp ông bà ngoại nhà cậu, kết quả thì thế nào?”

“Kết quả cái gì? Tôi đúng là đi gặp ông bà ngoại, có vấn đề gì không?” Cố Thịnh thấy chuyện này có lẽ không kết thúc ngay được, vì vậy anh quyết định ngồi xuống giường, đôi chân thon dài đặt ở mép giường rồi chờ bạn cùng phòng tiếp tục nói.

“Kết quả Cố Thịnh cậu lại lừa gạt chúng tôi!”

“Đúng vậy, Cố Thịnh, cậu vốn không đi thăm ông bà ngoại!”

“Cậu đi chơi với một cô gái có đúng không?”

“Cố Thịnh ơi Cố Thịnh à, cậu đã đi quá xa rồi, các anh em có gì cũng nói cho cậu hết, kết quả thì sao, cậu có người yêu mà lại giấu diếm chúng tôi, cậu nói mau, cô gái kia là ai? Hai người tiến triển đến bước nào rồi? Hai người ở bên nhau từ khi nào thế hả?

“Đúng vậy, bây giờ cậu nhất định phải giải thích rõ ràng, cả quá trình và kết quả.”

“Cố Thịnh, cậu mau nói thật đi!” Một người bạn cùng phòng giả vờ tức giận rồi lấy một thứ gì đó trên giường của mình ném vào Cố Thịnh.

Cố Thịnh nhận thấy có thứ gì đó đang bay về phía mình, anh theo phản xạ đưa tay lên bắt, khi nhìn rõ đó là thứ gì, vẻ mặt ghét bỏ của Cố Thịnh không che giấu chút nào.

eyJpdiI6IldDTzVNUXpyTkFpMWZxOVFkMWpRVEE9PSIsInZhbHVlIjoiZFdvKzZHWnQxTFJNV0F2b3o5aUh4TzZKSTROZWltUGZKQWpUNE4rcWFuTk5CckczZzdWZFY2ano3bFBVWjRqNXZpMno2czBrS2NLbUJSUENcL0VcL1dpQTZtWk11NzdNQ0RLMXFxcFY2RHFaNklMU3Y1VGpoNjlaeGVabzRkS2kxaUNwWkRPV0paM0l2ajVna3ZhcVNlSjJKdUIwWUtIVTV4V2l3cjlZY0pIRHQ4TDhTR0sxbnFZUlQzeHJcL3M0Z2lQVHFteFVSd2tRcE13aGlycUR4SU8ydDNuRnk4V1p5dWY0SmZKMmRGZTdYRkhzVlRwU2hoR3ZzUjNIcW9VdTBjYVZNNm9tNzVEWkJYYk9yMDB2SHlsazRBY0RTTDlcL0NRcHJtUGw3bXJjTllQV3ZXXC9ZZmM2Q0RwR0xzNk1yWE1nbzhiRklkXC9Ud2RZbkRIY2xiVUg1SVJHR1wvc0xSa3VEVlFialBSYXkwa3dpMEtjSUY5SXVkbTNxSWpoNFI5RENTSm93dXo4ZWtvR3BBQm1nRXc3djdiUW9sMWx1WE9SSUlxYm1NaW9ERW5wYlJQWEMzU1dFOHhDVXdhbE9wNFVVWHQ2MkRYN0tQZkNNamdhd3dESXNJSHhuZ1BiSWE2RkxCRHRNQnhKXC82MjlXeFA0Yk5LMEdWbFczcWluMGM2N3N5dDl2cFBZXC9XSVpjTUNCNDExbFF0UFVmZmsySis3OGg3eWhMK3FLa1NzeTNKT2RnMUFxdnZUT2NTVlU4OFJuTmtnZ3BJWmdpMWxDYXRoRzhtWEJXSk1rTzhsM1JlV2QwQjJmOEZiYWh5YjMxd3dSZUNrZ3pkRGxYMCtiNXJHR2xKbmxVM1g4XC84dWl2TnRXQ25yY3hGSkNvbW9uSWtcL1BaYnpiNlpEOVwvNnpGd1BvRzlvQ1R4SXVxWHNuajVuMVVjd0tHK2dweWJkQm1jd2RCK0NGWXlpSXBtMGt6S1lhK3BzRW5tS0l4Q2l1U0hZPSIsIm1hYyI6IjgzMzIxNTBjZTg2NmFjOWRlMGE3YTU2YWE5MjY1OWYzYTYzYzhjY2Y3NTI2YjY0YmFlZDY5YzViZTcxMTU1MzkifQ==
eyJpdiI6Ik82YjFuaVgyXC9WWnJqVlRoeTcxZkpRPT0iLCJ2YWx1ZSI6IklaUmM5a3ptWTlkQmxicVVzT3BxWWZuRUJPZFRibGlBWWl1bnU2YjdzaE5rb1NOYVNEYWVHNjRTaFZVeGRiOUVjZFVabDVCQ0RIZ2I3QmJDbEFHN1ZncnZHUjJsZGphQ0l5Nm9CVFk2cHpGMGlXQ2VBRklMT01ZMFpzM1NsT2hNN1NtRU15UkRqWm43U2lIUW51TTVEXC9tdHpzN1NFNW1YY0RXbEw1K0gxTTZqYm9mNTc3NVhtempUZUM1K1hObVZcL0FrOStqOWNMcEhwc1lFT1UrMzlHUWFaYnl5Vkx3V2lBZnpqZlE4Mmh4VDJXWXAxTWZ0VFFzdjhpWjh6UmRlTVE0eWJKSFRNR1dkbW1vT01sdzJHVDNLZGxYQmxSUUpcL3FxdjRiYnp5d0JGQ1hHNElOc2xsMVJEeFhmdGhlb1BHOEU2aUdodVlCeUZGRkM2d2tsRTV3NnJLUmR6OHpGNW5UcFwvdVRpU0JFZzUzeUYzVHFFem13UzIxbnp5SGhPc1wvV0ZNamQwZ0w5ZWx1QjJIXC83d0lGaFpPdnk3cURYcHZvRlwvN2JENEoyQXQycWpRWjJueHdNWkI3MEV2czBxU3Z3TEdCUld4UXFCXC94K2R4XC9mXC9CTU5qYmpMUStjR05nQ0ltek9scE5GMG03ZENPXC90b21OdE5RUW5FczhWSE9hM1JGYUdKK1ZNR1ViRGo5Z2hRRktHT1BwVEpUY0tNdGlZTHZrdmJLaVJmalhONXU5aEFmVG5lK09Zd0pNeERJYUtRRFRQNFJORkJXV3pPVnhGTWgyTGZcL3NycjVXOXR2SHllUnY0K1VnK3pGOFwvY3V4ZzhHWEpLK3ZGR3dBZ3pGeTJnbTVmYnAyaFwvVEtNd3U4M1VxREI2N09Qa1Q4U3ZIdjBrK1pJV1RjVWZDRWszcE1nUEhUVjF5Z2lJeXlrN1FISmZjS1krRlVpdmRcL0JyUEpWYTJBWnJzWEZVVklHYW1qalUxRW16UE1QcDFYOVMxY1wvbkFsMmhSXC9jbDlwemxTaWlcL1QwbFVISjY3aFJCaFlNbEZNYVN3TFwvV2RORVFNclpMWHZxdFJ6XC9EQVY5cnFOUkd6clQ5Nm5pRGhSeHc4eXVheGZYdmRzME55bmNUM1dkcjY2eHJuXC9KaWsxT2hkVXVBV3ZZZExhVE0wNWJPd1h0QmVOTTkwK2pQRXhCeG9zYmlHYlBieHoyY2c4UnQ5eGljODJJWnB1U25EalNSdlFlZFFOUGJ4M3VQeE82anZHaDl0cEVXTEtLNDI1aHJmSGluN0p3SUJ0NnFobDZyYlcrYUxPU3V6bmhHak12UWVFZVhyOGxSMlg2YkpMd3NYQmlBZ1M4ZWhIN1Fia0lzbUI3YkVlczhGZ1F3UHhqN1JEVDN0b2xcL2doamlFYTcrZTJncldYOHNna2xqNWxONmZtWEw2dFI4V3FEK1RQK2lVQ2E0eFJRV1wvdmNcLytZSHhLdWxZMXoyK3RCUlhja1plSGZTbk5WVkxRK1ExN2RBND0iLCJtYWMiOiJmMWZlMTdlMDI2NDQ5MjgyOTRkOTIyY2RjNTk1YzEwNmYwYTEzNjllYmQwODIyNGU4ZTZjODFjOGM3MTJmNDI3In0=

“Đi đi đi, tôi mặc quần lót thế nào mà cậu cũng muốn quả sao?” Bạn cùng phòng đỏ mặt nói lại.

Ads
';
Advertisement